Nửa đêm, Đồ Tiểu Ninh nằm ngủ trong mớ hỗn độn, nghĩ mình còn đang ở đảo Bali, trở mình một cái vươn tay muốn tìm anh, nhưng bên cạnh lại trống không, cô mở mắt ra, nhìn về phía bên trái giường trống không một lúc, sau đó đi xuống giường, nhìn đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Máy tính của anh còn mở, nhưng anh đã ngủ gục trên bàn.
Cô trở về phòng, lấy từ trong tủ ra một cái chăn, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc, cẩn thận đắp lên người anh, cô nhìn thấy giao diện PPT trên máy tính, là kế hoạch làm việc quý bốn của anh.
Không biết có nỗi lòng gì, lúc anh ngủ lông mày vẫn còn nhíu chặt lại, Đô Tiểu Ninh đưa tay ra khẽ chạm vào từng đường nét trên mặt anh, rất muốn làm chân mày của anh giãn ra, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám chạm vào.
Anh đúng là vẫn còn cách cô quá xa.
Cô thu tay lại lùi ra ngoài, nằm trở lại giường cũng không có cách nào ngủ được, cô bắt đầu cảm thấy buồn chán lướt wechat, đầu ngón tay lướt lướt và dừng lại ở trên bức ảnh chụp chung mà Hứa Phùng Sinh gửi vào trong nhóm, cô lưu bức ảnh về mày, sau đó mở phần chỉnh sửa, cắt hết những người khác, chỉ để lại hai người bọn họ ở giữa.
Cô nhìn rất lâu, đầu ngón tay ngừng lại trên gương mặt anh, giống như vừa nãy ở trong phòng làm việc vậy, cách cái màn hình chạm vào lông mày anh, mắt, mũi, còn nhìn rất lâu.
Ngoài tấm ảnh cứng nhắc lúc đăng ký kết hôn kia, đây được tính là tấm ảnh chụp chung đầu tiên sau khi họ kết hôn.
Đồ Tiểu Ninh vốn lễ phép, ngày hôm sau đến phòng làm việc đã trả lời tin nhắn wechat cho bạn học của Triệu Phương Cương.
[Xin lỗi, hôm qua điện thoại hết pin]
Đối phương rất nhanh đã trả lời lại.
[Không sao, em bận thì cứ làm việc trước đi, buổi tối lại trò chuyện.]
Đồ Tiểu Ninh đặt điện thoại xuống vò trán, buổi tối lại trò chuyện, nhưng cô là phụ nữ đã có chồng.
Trong phòng làm việc phía sau có tiếng ho khan truyền tới, Đồ Tiểu Ninh theo bản năng quay vào trong nhìn, anh nhìn chằm chằm vào máy tính, đang rất bận rộn, chỉ có cơn ho là không dứt khiến anh thỉnh thoảng phải đưa tay lên che mũi, giống như chịu đựng nhưng lại không biết làm sao.
Hai mắt Đồ Tiểu Ninh đột nhiên hơi nghiêm lại, không phải tối qua anh ở phòng làm việc ngủ cả đêm nên bị cảm lạnh đấy chứ? Vậy cái chăn đó vẫn là quá mỏng rồi.
Triệu Phương Cương ôm đống tài liệu từ bộ phận phê duyệt trở về, vẻ mặt không cười đùa như ngày thường, mà lông mày nhíu lại có tâm sự, anh ấy đi thẳng vào phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng, “Lão đại.”
Kỷ Dục Hằng vẫn còn đang làm việc của mình, “Ừ.”
“Lúc trước tôi tốn thời gian mấy tháng trong hạng mục cho vay của một công ty niêm yết, lại bị ngân hàng cho dừng rồi.”
“Vấn đề là gì?” Anh ho một tiếng.
“Ý của ngân hàng là nó liên kết với rất nhiều công ty, nghi ngờ là nguồn vốn màu được sử dụng cho bất động sản của một trong số những công ty đó, tôi đã giải thích, còn tìm kiếm một lượt tình hình của tất cả các công ty có liên quan, tôi đã tốn thời gian một tháng để viết cái báo cáo cho tập đoàn này, khẳng định cho vay sẽ không bị dùng vào bất động sản, người ta riêng giá trị bất động sản đang thế chấp cũng đã tới một tỷ rồi, còn thèm để ý tới một trăm triệu này của chúng ta sao?”
“Người phê duyệt nói gì?”
“Tôi đi tìm người xét duyệt để trao đổi, cuối cùng anh ta bị tôi quấn đến không còn cách nào, nói không phải là ý của bộ phận bọn họ, là ý của tổng thanh tra phê duyệt.”
Tổng thanh tra phê duyệt, một người có quyền quyết định lớn nhất trong việc phê duyệt nghiệp vụ ở một chi nhánh ngân hàng, bình thường đều do phó tổng của ngân hàng chi nhánh phụ trách phân công quản lý nghiệp vụ, tổng thanh tra phê duyệt của DR là phó tổng giám đốc Lâm, cho nên khoản tín dụng này bị mắc kẹt lại ở chỗ phó tổng Lâm.
Kỷ Dục Hằng lại ho một tiếng, “Bên doanh nghiệp có nói gì không?”
Triệu Phương Cương lắc đầu, “Bên họ cũng chẳng nói gì, bởi vì ngoài ngân hàng chúng ta thì họ vẫn còn liên hệ với hai ngân hàng khác, bọn họ có chút ý so sánh giá cả, vấn đề về tài chính bọn họ cũng không phải quá căng thẳng.”
Kỷ Dục Hằng tiếp tục gõ chữ, “Vậy cứ để chuyện này lại đó đã.”
“Hử? Nhưng thời gian không đợi người đâu lão đại, vì để đuổi kịp hai ngân hàng còn lại, tôi đã phải liều mạng tăng ca viết báo cáo, Quốc khánh cũng không được nghỉ.” Triệu Phương Cương không cam chịu nói.
Kỷ Dục Hằng dừng động tác, “Ý tôi là, anh tạm thời đừng vội nhắc tới chuyện quy trình phê duyệt.”
“Ý của anh là?”
“Cha của phó tổng Lâm quanh năm nằm viện, anh dùng danh nghĩa của công ty kia mang chút trái cây và hoa đến.”
“Đây có phải quá đường đột rồi không?”
“Chính là muốn đường đột, để cho anh ta nhớ kỹ tên của công ty này, việc còn lại cứ để tôi xử lý.”
Triệu Phương Cương suy nghĩ, nói: “Tôi biết rồi.” Lúc chuẩn bị ra ngoài, anh ấy lại quan tâm hỏi, “Lão đại, anh bị cảm đúng không? Cứ liên tục ho, dạo này thời thiết thay đổi, dễ bị cảm.”
Kỷ Dục Hằng che miệng đè nén kho khan một tiếng, “Chỉ là hơi viêm phế quản chút thôi.”
“Tôi đi mua thuốc cho anh nha?”
Anh ngăn lại, “Đây là bệnh cũ, lúc đổi mùa thì sẽ phát.”
“Chỗ tôi có ít quả đười ươi, có cần tôi ngâm chút nước cho anh uống không, chắc sẽ đỡ hơn đấy.” Triệu Phương Cương nói xong liền đi đến bàn làm việc của mình.
(*
quả đười ươi/ hạt ươi, một loại quả dược liệu, khi ngâm phần lõi vào nước sẽ nở ra, có rất nhiều tác dụng thảo dược, ở Việt Nam thường xuất hiện ở vùng núi các tỉnh Quảng Nam trở vào Tây Nguyên.)
Đường Vũ Hủy ở bên ngoài nghe được rất rõ cuộc đối thoại của bọn họ.
“Anh ấy chính là quá liều mạng rồi, lúc đại học cũng như vậy, người mà mệt thì bệnh viêm phế quản lại tái phát, làm việc còn liều mạng hơn so với hồi đại học.” Cô ta nói xong cũng không biết nói cho ai nghe.
Triệu Phương Cương mở ngăn kéo ra tìm tìm, tìm mấy hạt đười ươi, nhưng lại đúng lúc có điện thoại, lại gọi Đồ Tiểu Ninh.
“Tiểu Đồ, em mang hạt này đi ngâm một chút rồi mang sang cho lão đại, bỏ ba hạt là đủ rồi, nó sẽ nở ra, nhiều quá sẽ hút hết nước.”
Đồ Tiểu Ninh đứng dậy đang định đi tới nhận lấy, lại bị Đường Vũ Hủy cướp lấy, “Cô làm việc đi, để tôi.”
Tay cô giơ lên trống không, lặng lẽ thu về, sau đó nhìn Đường Vũ Hủy đi ngâm hạt đười ươi, lại mang vào phòng làm việc cho anh.
Cô ta ân cần nói, “Anh đó, luôn không để ý tới sức khỏe của mình.”
Anh nói, “Không sao, cô đi làm việc trước đi.”
Đồ Tiểu Ninh dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, Nhiêu Tĩnh gọi mà cô cũng không nghe thấy, nên cô ấy đưa tay gõ gõ bàn cô.
“Này, Đồ Tiểu Ninh!”
“Chị Nhiêu.”
“Mấy khách hàng mà hồi tháng 9 chị bảo em liên hệ ấy, chuẩn bị làm kiểm tra sau khi vay của quý ba.”
“Vầng.”
Lúc tan làm, Đồ Tiểu Ninh nhận được điện thoại của mẹ, ý là bọn họ đã kết thúc tuần trăng mật rồi, nên mở bữa tiệc chiêu đãi họ hàng gần, bà và ông Đồ định đặt mấy bàn đơn giản ở quê.
“Việc này để con trở về thương lượng với Dục Hằng đã, nhưng gần đây anh ấy có hơi bận.” Đồ Tiểu Ninh nói với mẹ.
“Mẹ đã coi ngày rồi, cuối tháng là ngày tốt, vừa đúng lại là thứ bảy, cũng không tốn quá nhiều thời gian của bọn con đâu.”
“Dạ, chỉ là anh gần đây về nhà đều rất muộn, con còn không kịp nói một câu với anh ấy nữa.”
“Bảo thằng bé chú ý sức khỏe, công việc thì luôn là làm không hết được, đừng quá liều mạng, con phải quan tâm đến thằng bé một chút, đàn ông ở ngoài không dễ dàng, đừng giống như trước chỉ lo cho bản thân.”
“Con biết rồi.” Cô đang nói lại hỏi mẹ một câu, “Mẹ, phương thuốc dân gian lúc nhỏ con bị ho mẹ hay làm ấy, là thêm muối vào quả cam ạ?”
“Đúng rồi, mua cam tươi, cắt một phần ba đem đi chưng muối. Làm sao vậy? Ai bị ho sao?”
Đồ Tiểu Ninh rủ mắt xuống, “Dục Hằng hôm qua có thể đã bị cảm lạnh, hôm nay bệnh viêm phế quản lại tái phát, con muốn thử chuẩn bị chút phương thuốc dân gian cho anh ấy.”
“Hả? Làm sao lại tái phát viêm phế quản rồi?”
Đồ Tiểu Ninh cũng không giải thích nhiều với mẹ, chỉ hỏi kỹ cách làm, sau đó đi siêu thị mua cam.
Có cam giảm giá, nếu là trước kia cô nhất định chỉ mua cam giảm giá, nhưng cô do dự một chút, vẫn là chọn mấy trái cam nhập khẩu đắt đỏ vậy.
Về đến nhà cô hỏi mẹ chồng có muốn ăn cam không.
“Con mua cam sao?”
“Dạ, cam rất tươi.”
“Vậy ăn một chút đi.”
Mẹ chồng hiếm khi có khẩu vị, Đồ Tiểu Ninh cắt cam ra từng miếng nhỏ, sau đó tự tay đút cho mẹ chồng ăn.
Mẹ chồng cũng không ăn bao nhiêu, bà khen, “Thật ngọt.” Một lát lại nói, “Dục Hằng bây giờ về nhà càng ngày càng muộn, bọn con mới vừa kết hôn, nó lại không chăm sóc được con, còn phải bắt con chăm sóc cho bà già này.”
Đồ Tiểu Ninh lau lau miệng cho bà, “Mẹ đừng nói như vậy, sau này con chính là con gái mẹ.”
Mẹ chồng đưa tay vuốt ve mặt cô, cảm giác có chút lạnh, “Con ngoan, mẹ biết.” Ánh mắt của bà cũng càng thêm dịu dàng hơn, “Không biết mẹ có cơ hội được bế cháu trai hoặc cháu gái không.”
Mặt Đồ Tiểu Ninh đỏ lên, mẹ chồng sợ cô nghĩ mình thúc dục cô, lại giải thích, “Mẹ chỉ tùy ý nói một chút, các con cứ thuận theo tự nhiên, đừng có áp lực, chỉ là Dục Hằng hiện tại mỗi ngày đi sớm về muộn, lại hút thuốc uống bia, cũng không biết có ảnh hưởng gì không nữa.”
“Con sẽ bảo anh ấy chú ý.” Đồ Tiểu Ninh nói rồi lại cùng với mẹ chồng trò chuyện một lát, chờ bà ngủ mới rồi khỏi phòng.
Chiều nay, các cán bộ quản lý tầng trung trong ngân hàng có cuộc họp, sau khi họp xong có tổ chức liên hoan, dự định là Kỷ Dục Hằng hôm nay lại không về sớm.
Chỉ là cô nghĩ đến bệnh ho của anh, nằm trên giường trằn trọc cũng không thể ngủ được.
Bạn học của Triệu Phương Cương luôn gửi tin nhắn đến, cô hoặc là không trả lời, hoặc là sẽ trả lời rất miễng cưỡng, đang suy nghĩ làm sao để đuổi anh ta đi, cô cũng không muốn mình đã có chồng mà còn trêu đùa người khác, nhưng lại bận tâm đến mặt mũi của Triệu Phương Cương, cho nên rất khó xử.
Lúc mười giờ có âm thanh mở khóa, Đồ Tiểu Ninh bỏ điện thoại xuống, một chiếc dép đi trong nhà chẳng biết văng đi đâu không tìm được, cô chỉ đi một chiếc dép ra ngoài.
“Anh về rồi sao?”
Kỷ Dục Hằng đặt chìa khóa xe xuống, nhìn cô chỉ mang một chiếc dép, “Còn chưa ngủ sao?”
Đồ Tiểu Ninh đáp lại rồi đi qua, ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
“Anh uống rượu sao?”
“Dép của em dâu?”
Hai người cùng đồng thanh, Đồ Tiểu Ninh nói trước, “Chắc là do em không cẩn thận đá vào gầm giường rồi, với không tới.”
Kỷ Dục Hằng đưa dép của mình cho cô, sau đó lại mở tủ giày một lần nữa cầm ra một đôi dép, anh vẫn che miệng ho.
“Ho thì đừng uống rượu nữa.” Đồ Tiểu Ninh đi cầm lấy áo khoác trên khuỷu tay anh.
“Người từ trụ sở chính đến, không tránh được.” Kỷ Dục Hằng nhìn thoáng qua chỗ phòng ngủ chính, “Mẹ ngủ rồi sao?”
Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, nói với anh, “Hôm nay khẩu vị của mẹ cũng khá tốt, có ăn chút trái cây.”
“Sắp phải hóa trị tiếp rồi, đến lúc đó bà lại phải chịu khổ.” Kỷ Dục Hằng vừa ho vừa nói, sắc mặt buồn bã.
Đồ Tiểu Ninh treo âu phục thẳng thắng lên, sau đó đến gần anh một chút, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của anh, cô nói, “Mẹ rất kiên cường.”
Tấm lưng thẳng của anh dường như cứng lại, vừa muốn ho, lại sợ đánh thức mẹ, anh đang cố gắng kiềm chế.
Hẳn là trong người rất khó chịu, bởi vì cố gắng chịu đựng, mặt anh cũng hơi đỏ lên, mà mỗi lần anh họ nhẹ đều giống như ho ở trong lòng cô, cũng rung lên cùng cô.
Cô nhón chân lên tháo cà vạt giúp anh, giống như một người vợ quan tâm nhẫn nại lại ấm áp, “Em đã lấy đồ ngủ cho anh xong rồi, anh đi tắm trước đi.”
Kỷ Dục Hằng trong đôi mắt sáng lộ ra vẻ sâu xa, một lát sau anh đi vào nhà vệ sinh.
Đồ Tiểu Ninh nhân lúc anh tắm, cô đi xuống nhà bếp, dựa theo những gì mẹ đã dạy, lấy cam ngâm trong nước muối rất lâu ra lau khô, sau đó cắt một phần ba, hai phần ba dùng đũa dằm thịt cam thành từng cái lỗ nhỏ, lại múc một muỗng nhỏ muối rắc vào trong lỗ đó, sau đó dùng tăm cố định một phần ba trái cam vừa nảy lại, dùng bát bỏ vào nồi nấu.
Mười phút sau anh tắm xong, cam cũng chưng xong.
Kỷ Dục Hằng vừa đi ra từ nhà vệ sinh đã ngửi thất mùi thơm ngát của cam, nhìn qua nhà bếp thấy Đồ Tiểu Ninh đang đứng bên trong khóa ga, chỉ một lát cô bưng một cái bát từ trong bếp ra, nhìn thấy anh đi ra cô nói, “Đúng lúc.” Cô dùng đũa gắp tăm trên vỏ cam ra, “Lúc nhỏ em cũng từng bị viêm phế quản, mẹ dùng phương thuốc dân gian này cho em ăn, ăn mấy ngày thì hết, anh cũng thử xem.”
Cô cúi đầu chăm chút nhìn trong bát, một cây tăm có lẽ đâm vào hơi sâu, dùng đũa gắp không ra, cô chỉ có thể dùng tay, ai biết trên quả cam còn mang theo hơi nước vừa mới ra khỏi nồi, cô cảm thấy có một luồng hơi nóng phả về phía mình.
Nhưng cũng không bị bỏng, bởi vì anh không biết từ khi nào đã đến bên cạnh cầm lấy tay cô, giọng anh vang lên, “Cẩn thận một chút.” Ánh mắt vẫn dừng lại trên đầu ngón tay của cô, “Không bị bỏng chứ?”
Đồ Tiểu Ninh lắc lắc đầu, hai người đứng rất gần, từ đảo Bali trở về hình như chưa gần gũi như vậy lần nào, ngoài thời gian đi làm, cô luôn rất khó gặp anh.
Cô nhìn anh, thật ra thì cũng không bao lâu, nhưng lại cảm thấy rất lâu rồi không nhìn anh như vậy, mở miệng định nói với anh chút gì đó, lời nói đến miệng lại im bặt, cuối cùng chỉ nói, “Mau ăn đi, nguội thì sẽ không ngon.”
“Ừ.” Anh trả lời, ngồi xuống thử một miếng, lại giống như nhăn mày một chút.
“Là do em cho muối nhiều quá à?” Đồ Tiểu Ninh nắm tay anh, ăn nốt phần còn lại anh đang ăn dở trên chiếc thìa, sau đó bản thân cũng nhăn mày, quả thật đắng quá, mình cho quá nhiều muối thật rồi.
“Bát này đừng ăn, em làm lại lần nữa.” Cô định lấy nó đi, lại bị anh ngăn lại.
“Cam chưng muối vốn vị của nó cũng đã rất lạ rồi mà.”
“Nhưng đắng thế này căn bản không thể ăn được.”
“Vẫn tốt.” Anh nói xong lại múc thịt cam còn lại ra.
Đồ Tiểu Ninh thở dài, lại đi vào bếp lấy cho anh một ly nước nóng, sau đó ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn toàn bộ quá trình, mãi đến khi anh ăn xong.
Cô đổ nước ấm trong tay vào trong bát của anh, pha loãng một chút nước vào trong bát được chưng ra, cô vừa giúp anh khuấy vừa nói, “Nước này mới là tinh túy, có thể sẽ đắng hơn, anh coi như uống thuốc đông y, ráng chịu đựng một chút.” Giống như đang dỗ dành anh, còn cầm bát đưa đến miệng anh.
Lần này đổi lại Kỷ Dục Hằng cầm lấy tay cô uống sạch chất lỏng trong bát, uống vào cổ họng rõ ràng đắng chát, lại có cả vị ngọt.
“Khó uống không?” Cô còn đang quan tâm hỏi.
Anh đặt cái bát trong tay cô trên bàn, sau đó kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, anh cúi đầu xuống bên tai cô.
“Cảm ơn em.”
Đồ Tiểu Ninh kề sát vào ngực anh, nhắm chặt mắt, lại ngửa đầu nhìn anh, đồng thời đáp trả câu nói của anh, “Giữa anh và em, cần gì xa lạ thế.”
Hô hấp làm phần cổ của anh hơi cử động, những mùi rượu kia khiến cho đôi mắt dài của anh dường như nhuộm một chút mơ màng, anh mập mờ ôm cô lên đi về phòng.
Đồ Tiểu Ninh ôm cổ anh, dựa sát vào anh, tim như trống đánh, cho đến khi anh hôn mình, cô lại được nếm thử cái vị đắng chát kia.
“Rõ ràng rất đắng.” Cô thấp giọng nói.
“Vẫn ổn.” Anh nói xong thì nuốt luôn lời nói và nụ hôn của cô vào bụng.
Đêm này, cô chìm đắm trong lòng ngực rắn chắt ấm áp của anh, nửa đêm cô nửa mê nửa tỉnh, mơ màng đưa tay giống như đang tìm cái gì.
Kỷ Dục Hằng đưa tay qua cô lại ngọ ngoạy mở mắt ra, nhìn thấy anh, nghiêng người vào ngực anh, gọi, “Chồng.”
Anh tưởng cô thức giấc, “Hả?” Một tiếng.
Cô chỉ chui vào ngực anh, nhẹ gióng nói mớ, “Em đã lâu rồi không thấy anh.”
Anh ôm chặt cô, “Không phải ban ngày mới gặp sao?”
Cô lắc lắc đầu, “Không giống.”
“Không giống chỗ nào?”
Cô dụi đầu vào ngực anh, lại thấp giọng nói, “Không giống….” Sau đó ngủ thiếp đi.
Kỷ Dục Hằng nhìn cô ngủ giống như một đứa trẻ, ôm lấy cơ thể mỏng manh như không có xương của cô, nhưng lại không ngủ được.