Chờ đợi buổi biểu diễn này mười bốn năm rồi, bản thân Đồ Tiểu Ninh như trở về thời thiếu nữ, đứng trong đám người nhìn sự chói loá của bọn họ, điên cuồng gào thét.
Cuối cùng cô cũng tỉnh mộng, cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt với bản thân lúc tuổi đôi mươi.
“Tạm biệt! Dirge của thời tuổi trẻ! Tạm biệt! Cô gái Đồ Tiểu Ninh! Tạm biệt! Thanh xuân của tôi!”
Kết thúc buổi diễn, ngoài trời vẫn mưa, Đồ Tiểu Ninh xoắn xuýt không biết mình nên đi kiểu gì đây, vì cô không có ô.
Mọi người vẫn đang nói chuyện trong nhóm.
Fan hâm hộ A: [@tấtcảmọingười, vì yêu cùng một thần tượng, nên việc chúng ta gặp gỡ cũng là duyên phận, mai lại phải xa cách trở về với cuộc sống mưu sinh, nhân lúc vừa kết thúc, mọi người còn chưa tan, chúng ta cùng nhau chụp tấm ảnh lưu niệm ở sân vận động đi?]
Các fan: [Được!]
Ngay sau đó, các fan tập trung lại trong đại sảnh, mọi người vốn không quen biết nhau, giờ lại tâm liền tâm, có người cũng tiện tay kéo Đồ Tiểu Ninh vào, cô đứng bên cạnh bọn họ và trước mặt có người đang chụp ảnh.
“3 2 1!”
Mọi người đều đồng thanh hô vang, “Dirge!”
Thanh xuân tuy đã trôi qua, nhưng chúng ta sẽ mãi không rời đi, đấy có lẽ chính là ý nghĩa của fan với thần tượng.
–Bà J
Khi Đồ Tiểu Ninh chuẩn bị ra ngoài, thì cô gái vừa đứng bên cạnh cô lúc chụp ảnh che ô cho cô.
“Cô không mang ô à?” Cô gái hỏi.
“Đúng vậy.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu.
“Cô định đi đâu vậy?”
“Tôi đến cửa sân vận động bắt taxi.”
“Tôi cũng đến đó, có thể đưa cô đi.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô nhé.”
Thế là hai người đi chung ô ra, Đồ Tiểu Ninh cao hơn, cô gái luôn phải giơ tay nâng cao ô để cô đi thoải mái hơn, Đồ Tiểu Ninh cũng hơi khom người để tay cô gái đỡ vất vả.
Cô gái cười, rồi hỏi, “Cô có ở trong nhóm fan không?”
“Có.”
“Nickname của cô là gì thế?”
“Quả chanh nhiều C.”
Cô gái bỗng dừng bước, “Ồ, chính là người được chồng đưa đi xem concert ấy đúng không?”
Đồ Tiểu Ninh không ngờ bản thân lại bị gái cái mác này trong nhóm, cô ngại ngùng giải thích, “Không phải đâu, là anh ấy tình cờ có việc nên mới đi cùng thôi.”
“Cô khiêm tốn quá, giờ rất ít con trai ủng hộ bạn gái hay vợ theo đuổi thần tượng, tôi không dám nói với người yêu mình là sẽ được ôm thần tượng, nếu không anh ấy sẽ ghen đỏ mắt mất.”
Đồ Tiểu Ninh nghe xong lại thấy hơi ngưỡng mộ, “Ghen chứng tỏ là yêu cô rồi.”
“Nhưng anh ấy là minh tinh cơ mà, ghen với minh tinh có trẻ con không cơ chứ!”
Đồ Tiểu Ninh cười cười, không nói gì thêm.
“Ninh Ninh.” Phía trước đột nhiên có giọng nói vang lên.
Âm lượng rõ ràng không lớn, nhưng cô lại tìm được phương hướng từ trong đám đông hỗn loạn, bóng dáng quen thuộc đó vẫn đứng ở nơi mà khi nãy cô rời đi, dường như chưa từng rời khỏi đó.
Đồ Tiểu Ninh đột nhiên dừng lại, cô gái kia không để ý nên vẫn đi về phía trước, cho đến khi cảm thấy bên cạnh trống rỗng, mới nhận ra Đồ Tiểu Ninh đã đứng lại dầm mưa từ lúc nào không hay, cô gái vội quay lại che ô cho cô, nhưng lại bị ai đó đi trước một bước.
Đó là một người đàn ông cao gầy, anh ấy cầm ô, và kéo Đồ Tiểu Ninh vào lòng, sau đó cúi đầu nói “cảm ơn” với cô.
Rất lâu sau cô ấy mới phản ứng lại, rồi nói, “Không, không có gì.”
Đồ Tiểu Ninh định thần lại, và nhanh chóng cảm ơn cô gái, “À, chồng tôi đến đón tôi rồi, cảm ơn cô vừa rồi đã cho tôi đi nhờ nhé.”
Cô gái xua tay, “Không có gì, không có gì, tôi còn phải bắt kịp chuyến tàu điện ngầm, tôi đi trước nhé.”
“Để chúng tôi tiễn cô.” Đồ Tiểu Ninh thấy cô gái một thân một mình.
“Không cần đâu, không cần đâu, tôi có bạn học ở đây, cô ấy đang ở ga tàu đợi tôi.”
“Vậy cô đi cẩn thận.”
Cô gái vẫy tay với cô, “Ừm, nói chuyện trong nhóm sau ha, bye bye.”
Đồ Tiểu Ninh cũng vẫy tay, “Ừm, bye bye.”
Nhìn theo cô gái rời đi, Đồ Tiểu Ninh kéo lấy cánh tay của Kỷ Dục Hằng, nói với giọng đầy ngạc nhiên và vui mừng, “Sao anh lại đến đây?”
“Tiệc cưới cũng không mất nhiều thời gian mà.” Anh dẫn cô đi về phía trước.
“Thế anh không tụ tập với bạn học à?”
“Chẳng qua là đi hát hò uống rượu, sau này còn nhiều cơ hội.” Anh quay sang nhìn cô, “Còn em thì sao? Có vui không?”
Đồ Tiểu Ninh nở nụ cười xinh tươi, “Vui lắm.”
Cô lại ôm chặt tay anh, “Anh biết không? Lận Tập Dư còn nói chuyện với em nữa đấy!”
Anh nghiêng ô về phía cô, “Ồ, nói gì thế?”
“Anh ấy nói, vất vả rồi, cảm ơn.” Đồ Tiểu Ninh cảm giác câu này vẫn đang văng vẳng bên tai cô, “Anh ấy thật sự, rất tuyệt vời.”
Hai người bước đi nhịp nhàng, anh nói, “mười bốn năm, tất nhiên là đáng giá rồi.”
Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu, gọi anh, “Chồng ơi.”
Anh cúi đầu nhìn cô, “Ừm?”
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì anh?”
Đồ Tiểu Ninh lò mò rồi từng chút một nắm lấy tay anh.
“Cảm ơn anh đã hiểu cho em, bao dung và ủng hộ em.”
Anh nhẹ nhàng nắm lại tay cô, “Không cần cảm ơn đâu, đây là việc anh nên làm.”
Mưa rơi tầm tã, Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng ngả vào anh, bên cạnh là dòng người đi qua đi lại, bọn họ không cần nói gì thêm nhưng vẫn đọc hiểu được đối phương như hiểu lòng nhau vậy.
Giống như câu thơ của Cố Thành:
Cỏ đang kết ra hạt giống của nó,
Gió đang lay động lá cây của nó,
Chúng ta đứng, mà không nói chuyện,
Thật đẹp biết bao.
Về đến khách sạn, Đồ Tiểu Ninh thay bộ đồ ướt sũng ra rồi đi tắm, đang tắm giữa chừng thì nhớ ra mình chưa lấy đồ ngủ, nên gọi với ra, “Chồng ơi, lấy giúp em cái váy ngủ, nó ở dưới cùng của vali ấy.”
Kỷ Dục Hằng đang nghe điện thoại, giọng của cô nhanh chóng khiến đầu dây bên kia náo động.
“Ái chà chà! Chồng á? Kỷ Dục Hằng! Cậu, cậu, cậu có vụ gì thế!”
“Cái gì? Chồng? Thì ra cậu đang giấu một cô gái trong khách sạn à? Chẳng trách tiệc rượu chưa ăn được mấy miếng đã đi rồi!”
“Lớp trưởng! Thần tượng! Cậu còn biết đến thất tình lục dục cơ à? Tôi còn tưởng cậu theo đạo Phật, cả đời lên núi đi tu!”
Bạn học dồn dập huyên náo mỗi người một câu, Kỷ Dục Hằng cúi người tìm quần áo trong vali trước.
“Tôi nghe thấy rồi nhé! Cô ấy vừa bảo cậu lấy váy ngủ!” Bạn học A hét lớn.
Tất cả đều la hét đùa giỡn.
“Gọi là chồng, váy ngủ, lại còn ở khách sạn, ôi cái định mệnh!”
“Đại thần! Lớp trưởng! Làm sao đây? Cậu không còn là nam thần thuần khiết như trong tâm trí của bọn tôi nữa rồi!”
Kỷ Dục Hằng đã tìm thấy váy ngủ của cô, vừa đi đến phòng tắm vừa nói vào loa, “Không còn việc gì thì tôi tắt máy đây.”
Bạn học không cho tắt, “Đừng mà! Bọn tôi đang ở chỗ cũ ăn xiên nướng! Cậu dẫn cô ấy đến đi! Bọn tôi cũng muốn gặp nữ thần!”
“Không rảnh.”
“Dục Hằng! Tên nhóc nhà cậu có bạn gái, chuyện lớn như thế mà không nói với bọn tôi một tiếng! Giờ gặp cũng không cho! Cậu có còn là anh em không?”
Anh đứng trước cửa phòng vệ sinh, sửa lại, “Không phải bạn gái.”
“Cái gì?”
“Mà là vợ.”
“……”
Anh tắt điện đoại và bật chế độ im lặng, ném điện thoại lên cái sofa đằng sau, rồi mở cửa phòng vệ sinh.
Đồ Tiểu Ninh đang nhắm mắt gội đầu, bỗng cảm thấy có làn gió lạnh phả vào, cô vuốt bọt ra, thì thấy Kỷ Dục Hằng đang mở cửa phòng tắm, chỉ nghĩ là anh đến đưa đồ ngủ cho cô.
“Anh cứ để ở ngoài là được rồi.”
Anh lại không có ý muốn đi, mà bước thẳng vào trong.
“Kìa? Anh…… ưm!……”
Chớp mắt bỗng im lặng, mười phút sau, bàn tay mềm mại của cô đè lên lớp kính lạnh buốt, có thêm một dấu tay trên làn hơi sương, cô run rẩy thở hổn hển, khóc không ra nước mắt.
“Dục Hằng, Dục Hằng……”
“Hửm?”
“Hmm…… chồng, chồng……”
Vì sự bận bịu của anh mà chuyện vợ chồng của hai người cũng ít đi rất nhiều, Đồ Tiểu Ninh kiểu như mưa dầm thấm lâu, cứ muốn dính lấy anh, chỉ lúc thân mật cô mới dám làm nũng với anh bất chấp như thế.
Cô chạm vào xương quai xanh rõ ràng của anh, không nhịn được khẽ hôn lên, anh hít một hơi rồi xoa vào vòng eo thon thả của cô. “Còn muốn nữa à?”
Đồ Tiểu Ninh ngại ngùng cắn anh một cái, thấy anh không nhúc nhích, cô nổi lòng xấu xa, đổi từ cắn sang mút.
Anh hít thở dần dần trở nên nặng nề, cô ngẩng đầu lên khi anh chưa kịp cử động, nhìn chỗ cô vừa mút vừa sờ, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, trên xương quai xanh đẹp đẽ của anh tụ ngay một vết bầm, là do cô làm, vừa đậm vừa dễ thấy.
Ban đầu Đồ Tiểu Ninh chỉ muốn làm một cái nhạt một chút, nhưng cô không kiềm chế được sức mình mà thành ra như bây giờ, cảm thấy bản thân đã làm sai, cô cắn môi xin lỗi.
Anh đưa tay ôm đầu cô tựa vào ngực mình, “Ngủ đi.”
“Anh không giận ư?” Cô nằm trên người anh hỏi.
“Giận gì chứ?”
“Em hickey mà chưa có sự đồng ý của anh.” (*
Hickey: có thể hiểu đơn giản là dấu hôn, nó sẽ để lại một bết bầm nhỏ trên cơ thể người yêu của mình.)
Anh hạ cằm xuống, “Vậy anh cũng làm lại cho em một cái nhé?”
Tay anh đã vòng qua eo cô, Đồ Tiểu Ninh trốn đi vì không chịu được ngứa, suýt nữa ngã xuống giường, may mà được anh kéo lên, cũng không còn tranh cãi với cô nữa, anh xoa đầu cô nói: “Được rồi, ngủ thôi.”
Anh không tức giận, Đồ Tiểu Ninh lăn vào lòng anh mà tràn ngập niềm vui trong lòng, cô nhìn chăm chú vào vết bầm đỏ tía rõ nét một lúc lâu, lòng thầm vui vẻ.
Đây là vết tích độc quyền của cô, anh là của cô, và chỉ thuộc về một mình Đồ Tiêu Ninh cô.
Sáng dậy nhìn điện thoại, mới phát hiện nhóm fan đã bùng nổ rồi, có hơn nghìn tin nhắn chưa đọc, chủ yếu là mấy tin về cô.
Cô chậm rãi kéo lên trên cùng, đọc mấy tin mà mọi người tag tên mình.
Fan hâm mộ H: [@Quả chanh nhiều C, tôi đã tận mắt nhìn thấy nhan sắc nghịch thiên của chồng cậu! Mời chồng cậu! Debut! Ngay và luôn điiiiiiii]
Sau đó, cả nhóm bùng nổ, ai ai cũng đều tag tên cô mong cô up hình lên.
Đồ Tiểu Ninh lặng lẽ đóng nhóm chat, vờ như không hay biết gì.
Kỷ Dục Hằng không còn nằm ở bên cạnh cô nữa, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, một lúc sau anh quấn khăn tắm bước ra, nhìn rõ dấu hickey ngày hôm qua làm cô rất xấu hổ.
“Dậy rồi à?”
“Dậy rồi mà không gọi em.”
Kỷ Dục Hằng cúi người và lấy bộ đồ thun màu trắng mà cô đã chuẩn bị từ trong vali ra.
“Anh dậy sớm nên mới không gọi em.”
Đồ Tiểu Ninh lăn qua lăn lại trên giường, sau đó nhanh chóng bò dậy, anh nói hôm nay sẽ đưa cô đến trường đại học A.
“Không ngủ thêm lúc nữa sao?” Anh nhìn đồng hồ, cũng mới tám rưỡi.
“Không ngủ nữa.” Cô đánh răng rửa mặt đi, cầm túi mỹ phẩm theo trang điểm.
Đó là trường học đứng đầu cả nước, đại học A thần thánh, cô muốn xuất hiện ở trường đại học của anh với phong thái tốt nhất.
Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm, thì thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc, đối mặt với cái laptop anh luôn mang theo, và trả lời điện thoại bằng tai nghe Bluetooth.
“DR bọn em mà không kham được thì các ngân hàng khác và cũng sẽ không kham nổi, đàn anh, chuyện vay vốn cho giai đoạn 2 của đặc khu kinh tế em cũng là tình thế bắt buộc, em sẽ triển khai dưới hình thức các ngân hàng cùng hợp tác, em sẽ đứng ra làm đại diện, các ngân hàng khác sẽ tham gia dưới vai trò cho vay chung, mọi người cùng nhau làm, các anh cũng chẳng đắc tội bên nào,” Có lẽ cảm nhận được cô ra rồi, anh nhếch mày, sau đó khẽ đặt ngón tay vào phiếu ăn sáng trên bàn, ra hiệu cho cô đi ăn sáng trước.
Đồ Tiểu Ninh lặng lẽ bước tới, cô cũng không nghe thấy bên kia nói gì, Kỷ Dục Hằng nhấp chuột và khẽ cười.
“Nếu thật sự phải đi đến bước đó, vậy thì công khai đấu thầu thôi, nhưng mà cái thời gian các anh rảnh rỗi làm mấy chuyện ấy, bọn em cũng đã làm xong tài liệu và gửi qua rồi.”
Đồ Tiểu Ninh thấy anh không có ý dập máy, nên lấy phiếu ăn sáng và đi ra ngoài trước.
“Không, DR muốn làm thì làm ngân hàng đầu mối, Kỷ Dục Hằng em hoặc là không chơi, hoặc là chỉ dẫn người khác chơi, em nói chơi thế nào thì là thế đó.”
Lúc ra ngoài Đồ Tiểu Ninh vẫn nghe anh nói, hình như chi nhánh lại sắp nhận dự án lớn nào đó của chính phủ thì phải?
Chỉ là đợi cô đi ăn sáng về, anh vẫn còn chưa nói chuyện điện thoại xong, cảm thấy anh mà bận một cái thì vô cùng bận, Đồ Tiểu Ninh nhìn đồng hồ và ngồi im trên sô pha chơi điện thoại chờ anh, nhưng đợi đến mười giờ mà anh vẫn chưa xong việc, và không đề cập một lời nào về việc đưa cô tới Đại học A.
Cô ngồi lướt điện thoại trong lạc lõng, cô biết mình không nên buồn bã vào lúc này, nhưng hình như anh bận tới quên hết việc khác rồi.
Cô nghịch nghịch cái gối trên ghế sofa và tự an ủi mình, anh ấy bận như vậy mình nên thông cảm, sau này sẽ có nhiều cơ hội đi đến đại học A thôi, anh vẫn chăm chú vào máy tính, còn cô thì yên lặng nằm trên ghế sô pha nhìn anh, lúc sau bất giác mỉm cười, thật ra, chỉ cần có anh ở bên cạnh thì dù là ở đâu cũng như nhau.
Kỷ Dục Hằng xem đồng hồ đã là mười giờ mười phút, anh nhanh chóng gửi bản kế hoạch sau cùng buổi sáng cho tổng giám đốc, sau đó tắt điện thoại và máy tính.
Anh bước đến ghế sô pha và thấy cô đã ngủ, nhưng cô ngủ không sâu giấc, nên nghe thấy tiếng của anh đã tỉnh lại.
“Ông xã.” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Ừ.” Anh cúi người xoa nhẹ khuôn mặt cô “Buồn ngủ à?”
Cô lắc đầu, nắm lấy tay anh: “Anh còn chưa ăn sáng, có muốn xuống dưới ăn sáng không?”
“Thôi, để lát đi ăn sáng với ăn trưa luôn một thể. “Anh nói và nhẹ nhàng kéo cô dậy.
“Anh đi đâu vậy?” Cô không hiểu.
Anh ôm cô lên, “Quên à? Đại học A.”
Hai chân Đồ Tiểu Ninh vọt lên không trung, được anh bế lên mà cao hơn anh một cái đầu, cô cúi đầu chăm chú nhìn anh, sờ vào tai anh nói nhỏ: “Em tưởng….… “
“Tưởng anh quên hả?”
Anh thả cô xuống, để đôi chân trần của cô giẫm lên chân anh, “Việc anh đã hứa với em, anh sẽ không quên đâu.”