Hàn Châu không cảm thấy mình có thể cứu được ai.
Tình cảm cao thượng của anh thời tuổi thơ có lẽ chưa kịp nảy mầm đã tàn lụi.
Nhưng sự tình đã đến bước này, cũng không nhất thiết phải giấu diếm gì, anh có dây dưa cũng không có ý nghĩa.
Hàn Châu nói hết thông tin mình biết cho mấy người Nghê Lam.
Về bang Hắc Hổ, quả thực anh không biết nhiều, lúc anh nhận được phòng chú Bồi tặng thì cũng gần thời gian với A Quang, là tháng 9 năm ngoái.
Tặng phòng nghĩa là bọn họ đã được nhập bọn, trở thành thành viên cốt lõi của công ty.
Khoảng thời gian đó cực kỳ rực rỡ.
Chú Bồi dẫn bọn họ đi ăn chơi, tiêu xài, giới thiệu bọn họ với người khác, giao nhiệm vụ cho bọn họ, hơn nữa tiền thưởng cực kỳ cao.
Người lúc đó chú Bồi coi trọng nhất là A Quang.
Hàn Châu chẳng qua là đứa em quan trọng phía sau A Quang mà thôi.
Vì A Quang có văn hóa, đầu óc linh hoạt, có chính kiến.
Kim Thụ Bồi thích có văn hóa, cảm thấy dẫn theo ra ngoài có thể diện.
Tháng 11, lần đầu tiên Kim Thụ Bồi đưa A Quang, Hàn Châu đi gặp Hà Hùng.
Lúc đó Hà Hùng đích thân tới, cũng rất khách sáo với Kim Thụ Bồi.
Lần gặp mặt đó chỉ ăn cơm uống rượu, không bàn chuyện làm ăn.
Cảm giác chỉ là Kim Thụ Bồi để A Quang, Hàn Châu quen biết người ta một chút.
Qua một thời gian, Kim Thụ Bồi nói phía Hà Hùng có một lượng hàng lớn, kêu A Quang dẫn Hàn Châu, A Mãnh đi chuẩn bị.
Cũng vì lô hàng kia, A Quang mới biết được thương mại Kim Dương, phát hiện mối liên hệ quan trọng của đường dây súng chợ đen.
Hàn Châu cũng từng nghe A Quang hỏi Kim Thụ Bồi, hàng lớn như vậy, nhìn Hà Hùng không phải kiểu biết đường đi, có thể tin cậy sao?
Kim Thụ Bồi nói Hà Hùng chỉ là người thực hiện, ông đích thân đàm phán với đại ca của Hà Hùng.
Giọng điệu kia nghe qua có vẻ rất quen thuộc với tên đại ca đó, dáng vẻ cũng rất tín nhiệm.
Kim Thụ Bồi chưa từng nhắc tới cái tên ‘bang Hắc Hổ’, ông luôn gọi thẳng tên người, nói bên Hà Hùng thế nào rồi, nhưng không hề đề cập tới sếp lớn sau lưng Hà Hùng là ai.
Tên gọi bang Hắc Hổ này là đàn em của Hà Hùng tự gọi.
A Mãnh, A Bình đã từng tụ tập với đám đó một lần, lúc quay về thì A Bình cười như điên, nói bên đó có ba thằng đi xăm hình đầu hổ màu đen trên cánh tay, suốt ngày đi khoe.
Bắt đầu từ ngày đó, Hàn Châu mới nghe thấy cái tên ‘bang Hắc Hổ’ này.
“Cho nên mấy người không biết sếp lớn bang Hắc Hổ là ai, cũng không biết sếp lớn bên mình là ai?” Nghê Lam hỏi Hàn Châu.
“Đúng, chú Bồi từng nói gặp sếp lớn là phần thưởng cao nhất.
Nhưng tôi chưa từng nghe nói ai được.” Hàn Châu nói, “Chúng tôi từng âm thầm thảo luận, cảm thấy chú Bồi chính là sếp lớn, nhưng có một số việc, chú Bồi có vẻ vẫn còn phải thương lượng xin chỉ chị của người khác.
Về sau, sau khi tiếp xúc với bên Kim Dương, nghe nói có một người là Giang ca.
Sếp của Kim Khổng Tước họ Giang, nhưng trẻ tuổi, nhỏ hơn chú Bồi nhiều, không giống dáng vẻ có thể sai khiến chú Bồi.
Hơn nữa, nghe nói 2016 Kim Khổng Tước mới mở, trong khi Kim Dương 2005 2006 đã chốt địa bàn, chúng tôi đoán Giang ca ở Kim Khổng Tước có phải là đàn anh gì hay không.”
“Không phải.” Nghê Lam nhớ tới Giang Tân thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Trong nhà Giang Tân không làm những cái này”
“Vậy tôi không biết rồi.” Hàn Châu nói.
Lam Diệu Dương đột nhiên hỏi, “Hàn Châu, anh nói tất cả mấy người này là vào công ty mấy năm này, mà Kim Dương đã hơn 10 năm rồi, vậy những người lớn tuổi bên công ty các anh thì sao?”
“Tôi không quan tâm.
Nhưng A Quang có nghe tới.” Hàn Châu nói, “Nhưng xung quanh cũng không có ai lớn tuổi, cũng không nghe ngóng được gì có ích.
Nghe ngóng không cẩn thận lại tới tai chú Bồi.
Dù sao tôi nghe nói cũng chẳng tốt lành, không bị bắt thì chết, cũng không biết có phải cố tình hù dọa chúng tôi không.”
Nghê Lam liếc nhìn Lam Diệu Dương.
Cảm thấy Lam Diệu Dương suy nhĩ đúng, một bang phái máu mới thay máu cũ là bình thường, máu mới máu cũ đánh nhau tranh đoạt địa bàn cũng có, nhưng tình hình nhân thủ hiện tại của Kim Thụ Bồi, hiển nhiên ông ta đã tẩy máu cũ một lần.
Nghê Lam gửi tin cho Âu Dương Duệ, xem lúc nào anh có thời gian thì mở cuộc họp để xem tình huống.
Hàn Châu cũng nói: “Tôi vào đây lâu quá rồi, Khưu Tự sẽ nghi ngờ.”
“Anh ra đi, kêu anh ta vào đây.”
Hàn Châu lại hỏi: “Khi nào gọi lại cho Tiểu Hồng?”
“Chờ thông báo.”
Hàn Châu mím mím môi, đi ra ngoài.
Khưu Tự vừa chơi game vừa chú ý tới tình hình bên phòng, thấy Hàn Châu ra thì dùng ánh mắt hỏi anh.
Hàn Châu hất hất đầu về phía cửa phòng: “Kêu mày vào đó, tra hỏi.”
Khưu Tự tắt game, hỏi Hàn Châu: “Hỏi mày những gì rồi?”
“Tới lui toàn mấy cái đó.”
“Cái nào?”
“Tình hình chú Bồi, anh em có những ai, chuyện cũ.”
“Vậy sao lâu dữ?”
“Tiểu Hồng tìm tao.
Tìm tới chỗ Lam Diệu Dương rồi.”
Khưu Tự: “…Nó tìm mày làm gì?”
“Không biết.
Cho nên phải thương lượng.”
“Sau đó thì sao?”
“Chờ sau đó gặp nó thôi.”
Khưu Tự cau mày: “Con nhỏ này chắc chắn có gì lạ, thật.
Tao thấy mày tốt nhất đừng để ý gì tới nó.”
“Bọn Nghê Lam theo sát đó.” Hàn Châu lại hất đầu về phía phòng: “Đi đi.”
Vẻ mặt Khưu Tự không vui, anh ta đi vào.
Hàn Châu thấy anh ta đóng cửa lại, lúc này mới ngồi xuống, lấy điện thoại ra.
Anh nhanh chóng mở Taobao, ấn vào tiệm đồ của chú Tiền, chọn trả hàng.
Sau đó anh vào mục nhắn tin với cửa hàng, nói: ‘Món này tôi không cần nữa, hoàn tiền đi.’
Một lát sau bên chăm sóc khách hàng trả lời: ‘Anh bạn, món này là độc nhất, thấy chưa chắc mua được, nghĩ kỹ chưa?’
‘Kỹ rồi, hoàn tiền thôi.’
Nhân viên lại nói: ‘Có gì băn khoăn sao? Trước đó anh bạn nói gặp phải cửa hàng lừa đảo, tôi đã hỏi người trong ngành, nghe nói trước kia có cửa tiệm làm vậy, nhưng là mánh lới của một nhân viên trong tiệm, đã báo cảnh sát xử lý rồi.
Nhưng chuyện đó không liên quan tới cửa hàng chúng tôi.
Cửa hàng chúng tôi bán hàng cho sửa, đổi, trả, anh bạn cứ yên tâm.’
Trong kho hàng, Tiền Ngọc Đức ngồi trên ghế, trò chuyện qua điện thoại với Hàn Châu.
Trên khoảng đất trống trước mặt ông, hai đàn em đang áp chế Tôn Khang Thắng.
Tôn Khang Thắng sợ đến run người: “Anh Tiền, em thật sự không biết.
Hắn nói hai người này cấu kết với cảnh sát bán đứng chúng ta, em mới đưa tin tức cho hắn.
Em cũng nghĩ có được chứng cứ xong sẽ báo cho anh.”
Tiền Ngọc Đức không để ý gì hắn ta.
Ông cầm điện thoại của Tôn Khang Thắng, sao chép lại số điện thoại trò chuyện cho Hàn Châu: ‘Anh bạn có thể liên lạc kiểm chứng thử.’
Hàn Châu nhìn chằm chằm dãy số kia, vì mạng sống, anh học thuộc toàn bộ số điện thoại của người quen biết, nhưng số này anh không biết.
Vậy thực sự là bên chú Tiền để lộ tin tức, không phải Khưu Tự giở trò?
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng phẫn nộ của Khưu Tự: “Tôi không có! Tôi lấy đâu ra máy nghe trộm! Mẹ nó, muốn chém muốn giết thì tùy, đừng có vu oan cho ông đây!”
Hàn Châu nhập vào khung tin nhắn: ‘Bên tôi xảy ra chút chuyện, sinh hoạt không cách nào ổn định, không cách nào trân trọng nó được, vẫn là không lấy nữa.’
Tiền Ngọc Đức cau mày: ‘Vậy được rồi, hoàn tiền cho anh.’
Taobao thông báo hoàn tiền thành công.
Hàn Châu trả lời: ‘Cảm ơn ông chủ, chúc ông chủ cả đời bình an.’
Tiền Ngọc Đức đọc hiểu rồi, ông nhìn thoáng qua Tôn Khang Thắng, dặn dò đàn em: “Xử lý nó cho sạch sẽ, dọn sạch kho.
Trả hàng hết đi.
Giờ nấp cho kỹ, xảy ra chuyện rồi.”
Tiền Ngọc Đức lại nhập vào: ‘Cảm ơn, cũng chúc anh sống vui vẻ.
Con hàng này tôi cho lên kệ rồi, anh cất đi, lỡ sau này muốn thì biết chỗ nào tìm.’
Hàn Châu khẽ cắn môi, trong lòng khó chịu không thể lý giải: ‘Ok, cám ơn ông chủ.’
Chú Tiền vẫn là người chú luôn chăm sóc anh, còn muốn chừa đường lui cho anh.
Cửa phòng vang ‘rầm’ một tiếng thật lớn, Khưu Tự nổi giận đùng đùng đi ra, đóng sầm cửa lại.
Hàn Châu rời khỏi Taobao.
“Mẹ nó.” Khưu Tự ngồi phịch xuống sofa.
“Tức vậy à?” Hàn Châu nhìn căn phòng một chút, “Tao quen luôn rồi.”
Mặt Khưu Tự tức giận: “Vừa nói ông đây hại nó vừa kêu ông đây cung khai, khai con mẹ nó mà khai.
Đưa thẳng tao tới cục cảnh sát là xong, khai con mẹ nó mà khai.”
“Mày bình tĩnh chút.” Hàn Châu lại im lặng nhìn căn phòng, thấp giọng nói: “Nghe đây, lúc tao đi gặp Tiểu Hồng, bọn họ chắc chắn đi theo, không ai chú ý tới mày.
Tao cho mày địa chỉ, mày đi lấy giấy tờ.
Bên chú Tiền điều tra ra rồi, bây giờ an toàn.”
Khưu Tự lập tức ngồi thẳng: “Mày chắc chắn? Chú Tiền còn nói gì nữa?”
“Không có gì nữa.” Hàn Châu nhanh chóng báo địa chỉ, Khưu Tự học thuộc.
Hàn Châu lại nói: “Tao sẽ mượn lần gặp này để nghĩ cách thoát thân, mày lấy được giấy tờ thì đừng quay lại.
Nếu như tụi mình tách ra mà hai tiếng sau tao chưa liên lạc với mày, mày tự đi trước đi, giấy của tao để lại chỗ cũ là được.”
“Vậy tụi mình liên hệ thế nào?”
“Còn nhớ cái khách sạn đợt tụi mình làm nhiệm vụ bên thành phố Y không?”
Khưu Tự gật đầu.
“Tao sẽ đến đó.”
“Ok.
Vậy chừng nào mày gặp Tiểu Hồng.”
“Xem cơ hội đã, tao phải liên lạc trước thử.”
“Càng nhanh càng tốt, đừng chờ bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.” Khưu Tự cũng nhìn cửa phòng, “Chúng ta cũng đã khó thoát thân rồi.”
“Ừ.” Hàn Châu lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng bắt máy rất nhanh.
“Alo.”
“Là tôi.
Tôi không phải tên A Dũng, mà là Hàn Châu.
Hàn trong Hàn Tín, Châu trong Châu thuyền.” Hàn Châu thấy Tiểu Hồng bắt máy thì nhấn nút khởi động thật lâu, cảnh báo cho Nghê Lam.
Tiểu Hồng ngẩn người, bắt máy có phần kích động.
“Suýt chút nữa em không tìm được anh.
Em không biết làm sao để tìm được anh, cũng không dám đi hỏi người khác lung tung.”
Khưu Tự ở một bên nói giọng gió: “Hỏi nó ở đâu?”
Cửa phòng bên kia cạch một tiếng mở ra, Nghê Lam và Lam Diệu Dương cùng đi ra.
Khưu Tự như không có việc gì vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hàn Châu nhìn thoáng qua Nghê Lam và Lam Diệu Dương, nói: “Không phải tìm tôi sao? Lam Diệu Dương nói cho tôi rồi.
Em có chuyện gì?”
“Em phải gặp anh, xin anh đó.
Anh có thể gặp em không? Anh có an toàn không?” Tiểu Hồng có chút nghẹn ngào.
Nghê Lam cau mày trừng mắt nhìn Hàn Châu.
Kêu anh chờ mà anh đang làm cái gì đây?
“Tôi an toàn.
Em gặp tôi làm gì?”
“Em sợ lắm, Hàn Châu, có người muốn hại em, em sợ lắm.”
“Thật không?” Hàn Châu lại liếc mắt nhìn Nghê Lam và Lam Diệu Dương, “Ai muốn hại em?”
Khưu Tự lườm nguýt, cho thấy anh ta không tin, khinh bỉ Tiểu Hồng.
“Em không biết.” Tiểu Hồng thấp giọng nói, “Chúng ta gặp mặt nói, được không? Cầu xin anh đó, em thật sự rất sợ.
Em không biết có thể tìm ai nữa.”
“Được thôi.” Hàn Châu nhìn thoáng qua Nghê Lam, “Ban ngày tôi không tiện, tám giờ tối được không?”
Nghê Lam cau mày, cô bấm phím điện thoại, nhập ra một địa chỉ cho Hàn Châu.
Hàn Châu khẽ gật đầu, báo địa chỉ cho Tiểu Hồng: “Tiệm cà phê ở sảnh cao ốc Hối Hưng, tám giờ tối, mình gặp ở đó.”
Tiểu Hồng nhanh chóng đồng ý: “Được, em nhớ rồi.”
Hàn Châu cúp điện thoại.
Nghê Lam không vui, nói với Hàn Châu: “Anh qua đây.”
Hàn Châu đứng dậy, đi theo Nghê Lam và Lam Diệu Dương vào phòng lần nữa.
Hàn Châu đóng cửa lại, nói: “Tôi biết hai người muốn nói gì, nhưng không thể kéo dài nữa rồi.
Kéo lâu quá sẽ xảy ra chuyện, nếu như lời cô ta nói là thật, bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm.”
“Cô ta ở cục cảnh sát cả đêm, nếu như cô ta thấy mình gặp nguy hiểm thì sẽ nói cho cảnh sát.”
“Ai biết được.
Dù sao mấy người cũng hi vọng tôi gặp cô ta không phải sao?” Hàn Châu nói: “Hơn nữa Khưu Tự đang thúc giục tôi, nó đang gấp gì đó? Đây là cơ hội thăm dò nó.
Nếu như do ở trong phòng này nó không tiện ra tay với tôi, vậy tôi ra ngoài nó mới có hành động.
Chúng ta phải cho nó cơ hội mới có thể biết chính xác mục đích của nó.
Tôi báo cho nó địa chỉ lấy giấy tờ.
Để xem giấy tờ thoát mạng quan trọng hay là chuyện khác quan trọng hơn.”
“Anh ấy nói rất có lý.” Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam.
Hàn Châu lại nói: “Còn nữa, hai người ghi lại một số đi động, là số bên làm giấy tờ tra ra được, địa chỉ bọn tôi lấy giấy tờ là bên họ có người tiết lộ.
Người mua tin tức là số điện thoại này.
Tôi không biết số này, không biết hắn là ai.
Hai người tra đi.”
Lam Diệu Dương nhìn Hàn Châu.
Anh vẫn chờ Hàn Châu nói về chuyện này, nhưng anh lại không nói.
Giờ anh nhắc tới số điện thoại mua tin, nhưng lại không nói tin bán là gì.
Lam Diệu Dương không nói gì, không nhắc tới chuyện này.
Anh không phải cảnh sát, anh không có quyền thẩm vấn, anh cũng không muốn thẩm vấn.
Cảm động một người không dễ, huống gì là kiểu người như Hàn Châu.
Anh cảm thấy hiện tại bọn họ đã có được tiến triển lớn, anh hi vọng Hàn Châu sẽ càng thành khẩn hợp tác với bọn họ hơn, anh cảm thấy còn cơ hội.
Nghê Lam nhớ dãy số đó, cô nói: “Số này tôi đã thấy qua.”
“Cô biết?” Hàn Châu hỏi.
Nghê Lam lấy điện thoại của mình ra, phía trên có tin nhắn Lý Mộc mới nhắn cho cô vài phút trước.
Lý Mộc tìm tới mấy công ty truyền thông tâng bốc tin xấu của Nghê Lam, đồng thời nói chuyện với đối phương.
Công ty kia bày tỏ, người kêu bọn họ tiến hành đăng bài lan truyền trên Weibo là một người đàn ông trung niên.
Đối phương không lộ mặt, chỉ liên lạc qua điện thoại với bọn họ.
Lý Mộc mua được số điện thoại này của khách, rồi gửi cho Nghê Lam.
Trong tin nhắn Lý Mộc nói vị khách này lúc nói chuyện với công ty truyền thông thì vội vàng và nhanh chóng, trả tiền rất thẳng tay.
Thời gian chính là khoảng thời gian Nghê Lam đến Kim Khổng Tước.
Thế nghĩa là bọn họ truy được tung tích của Nghê Lam tại Kim Khổng Tước thì lập tức phản ứng và chuẩn bị.
Số của vị khách đó chính là số Hàn Châu nói.
Nói cách khác, một người đàn ông trung niên, mua được tay chân bên làm giấy tờ giả, lấy địa điểm đi lấy giấy tờ của Hàn Châu, Khưu Tự rồi chặn bọn họ, lại thuê công ty truyền thông phát tán bê bối của Nghê Lam, đả kích và làm nhục Nghê Lam, đồng thời cảnh cáo giết người.
Mà người thực hiện những hành động này theo người đàn ông trung niên là Giang Tân của Kim Khổng Tước.
Giang Tân là thuộc hạ của người đàn ông trung niên này?
Giang Tân là người của Tổ Ưng.
To gan phỏng đoán thì, người đàn ông trung niên này có thể là Kền kền sao?
Nghê Lam nhanh chóng lên mạng tra số điện thoại này.
Nhưng số này đã tắt máy, không thể tìm được tín hiệu.
Nghê Lam lại so sánh với danh sách của Kim Thụ Bồi, trong danh sách liên lạc thì có số này, nhưng lịch sử trò chuyện thì không có, khả năng lớn là bị xóa rồi.
Số điện thoại này, tin nhắn từ máy Kim Thụ Bồi phát ra mấy ngày gần đây hoàn toàn không có phản ứng gì.
Mà lịch sử thông tin lúc trước chỉ có thể do cảnh sát đi thu thập từ tổng đài.
Nghê Lam lại so sánh với danh sách thông tin liên lạc của những người khác mà cô có, cũng không có số này.
Bao gồm Khưu Tự, Hàn Châu, cũng không có.
Lam Diệu Dương liên lạc với Âu Dương Duệ, thông báo tình huống này cho anh.
Âu Dương Duệ mừng lớn: “Tôi mới lấy được tài liệu của hai người hiềm nghi bên đội trưởng Lưu, Kền kền có lẽ là một trong số đó.
Số điện thoại này tới kịp thời.” Anh nói cho Lam Diệu Dương anh đang chuẩn bị đi thẩm vấn.
Lam Diệu Dương vội nói chuyện tối nay tám giờ Hàn Châu và Tiểu Hồng hẹn gặp mặt.
Âu Dương Duệ nhìn đồng hồ: “Có thể sắp xếp, nhưng sao không đợi chúng tôi xác nhận đã hẹn rồi?”
“Tiểu Hồng rất gấp, nói cô ta đang gặp nguy hiểm.”
“Tiểu Hồng và Dương Hiểu Phương đều phủ nhận quen biết đối phương, có thể bọn họ là một đám.
Lần này Hàn Châu gặp mặt có thể có nguy hiểm, mọi người tuyệt đối cẩn thận.” Âu Dương Duệ nói: “Hiện tại tôi chưa nhận được báo cáo khác thường nào của Tiểu Hồng.
Như vậy đi, tôi sẽ nhắc đồng nghiệp theo dõi chú ý.
Còn nữa, đội trưởng Lưu tìm thấy một nhân chứng quan trọng, ông ấy đang đợi người ta đưa bà ta tới trấn Lâm Thủy.
Suy đoán của anh rốt cuộc có đúng hay không, sẽ được chứng thực.”
Ngày Dương Hiểu Phương được cứu quay về cục cảnh sát, trên người không có gì, cả quần áo đều do cảnh sát chi viện mua mới.
Cho nên, không thể nào tra ra được bất kỳ vật gì trên người cô ta, cô ta cũng sẽ không vì báo cáo bị nội ứng xâm hại mà bị hoài nghi.
Một người phụ nữ bị hại suýt chút nữa cả quần áo cũng không còn, anh còn có thể hoài nghi cô ta cái gì?
Nhưng rất hiển nhiên, cô ta tìm thấy cấp trên của nội ứng đồng thời thông báo cho đồng bọn của mình.
Trên người cô ta có máy nghe lén, cô ta tới khách sạn, có cơ hội vào nhà vệ sinh.
Cô ta dùng máy nghe lén báo cáo toàn bộ, sau đó xả nước hủy, không lộ dấu vết.
Có soát người đương nhiên cũng không có gì.
Thậm chí cô ta có thể lại đặt một cái máy nghe lén trên người Quý Dũng Quân, sau khi tên sát thủ kia sát hại Quý Dũng Quân, lấy điện thoại và máy nghe lén, đây cũng không phải là không thể.
Chỉ là hiện tại toàn bộ đều là phỏng đoán, không cách nào chứng thực.
Mà làm thế nào Dương Hiểu Phương lấy được máy nghe lén?
Ngày đó lúc Dương Hiểu Phương được Quý Dũng Quân đưa ra khỏi cục công an thành phố, Liễu Vân ủy thác Nhị Lam Thần tìm kiếm con gái đã mất đã ôm cô ta.
Tất cả mọi người đều thấy cái ôm kia, tất cả mọi người đều không để ý.
Cho đến khi Lam Diệu Dương tìm thấy máy nghe lén trong quần áo của Nghê Lam.