Edit+Beta: Va
Khúc Cẩn không đáp lời, chỉ cho quăng cho cô một ánh mắt "chính cô cũng rõ mà".
Cô cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết.
"Thật sự là Giang Quý vô tội sao?" Giang Tiểu Âm bỏ qua chuyện này, cúi đầu hỏi một vấn đề khác, "Thái Thu Đình...... Anh có còn nhớ rõ bộ dáng của bà ta không?"
Đương nhiên là còn nhớ rõ.
Mặc dù án tử đã qua hơn nửa năm, Khúc Cẩn vẫn nhớ rõ người phụ nữ trung niên ở toà án, tê tâm liệt phế mà khóc lóc lên án không công bằng, kẻ có tiền làm ác, giết con gái đáng thương của bà ta có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Bà ấy nói cho dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho Giang Quý, cũng sẽ không bỏ qua cho tên luật sư lòng dạ hiểm độc chỉ biết nhận tiền như anh.
"Tôi không biết."
Khúc Cẩn đẩy đẩy mắt kính lên trên, lạnh lẽo mà trả lời: "Căn cứ vào việc tôi đã biết chứng cứ chứng minh là hắn vô tội, nhưng cũng có khả năng là người đàn ông kia quá giỏi chuyện lừa gạt người khác, không chỉ có lừa gạt được nhân viên thẩm phán, mà còn lừa được tôi."
"Cho nên có khả năng anh đã biện hộ giúp 1 tên hung thủ giết người đúng không?"
"Tôi chỉ làm hết khả năng của một luật sư mà thôi."
Vậy thì chính nghĩa ở đâu?
Nghĩ đến đây Giang Tiểu Âm không khỏi lắc đầu tự giễu mà bật cười, chân tướng cụ thể là gì cô còn không biết, nếu nói chính nghĩa cũng không tránh khỏi quá mức giả dối. Nếu Giang Quý xác thật là vô tội, vậy đúng là Khúc Cẩn đã giúp được một người vô tội miễn bị đi tù oan uổng.
Có lẽ là bởi vì Giang Tiểu Âm bắt đầu cái đề tài quá mức nặng nè này, dọc đường đi Khúc Cẩn cũng không có quấy rầy cô, cũng làm cô thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
"Cốc cốc cốc ——"
Chỗ ở của Thái Thu Đình là một tiểu khu có chút cũ kỹ, tường ngoài của nhà lầu thoạt nhìn có chút loang lổ tàn khuyết, nhưng bên trong cũng không phải là quá tệ.
Giang Tiểu Âm gõ cửa hơn nửa ngày, cửa phòng trộm mới mở ra một cái khe hở, một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc mà nhìn chằm chằm cô hỏi: "Cô là?"
"Cháu là Lâm Niệm." Giang Tiểu Âm dùng tên giả mà cô đã nghĩ ra từ trước tự giới thiệu nói, "Là bạn học của Tiểu Tiểu ở trường đại học."
"Thì ra là bạn học của Tiểu Tiểu."
Gương mặt Giang Tiểu Âm rất trẻ cũng rất dễ dàng khiến người khác không cảnh giác, Thái Thu Đình không hoài nghi mà liền tin lý do thoái thác của cô, sau đó cười mở cửa cho cô vào.
"Vừa rồi bác còn tưởng rằng mấy người bán bảo hiểm muốn đẩy mạnh tiêu thụ nên đến chào mời, cho nên mới để cháu ở bên ngoài gõ cửa lâu như vậy."
"Không có việc gì không có việc gì."
Giang Tiểu Âm có vẻ là không thèm để ý mỉm cười, tầm mắt cô thoạt nhìn là đối diện với Thái Thu Đình, nhưng trên thực tế người cô nhìn lại là nữ quỷ ngồi ở bên người Thái Thu Đình đang nhìn chằm chằm vào cô.
Nữ quỷ kia không thể là ai khác chính là Hạ Tiểu Tiểu.
Người kia vốn nên mang theo chút vẻ trẻ con, đáng yêu thoạt nhìn thực tái nhợt. Thân thể của cô như là được khâu ghép lại từng mảnh, khắp nơi bên ngoài làn da đều là vết máu khô, nhất là trên chiếc cổ đặc biệt rõ ràng.
"Rốt cuộc cô là ai? Tôi không quen biết ai tên Lâm Niệm cả?"
Hạ Tiểu Tiểu chất vấn Giang Tiểu Âm, sau đó lập tức có chút lúng túng mà liếc nhìn Khúc Cẩn đứng ở phía sau Giang Tiểu Âm một cái.
Cô có thể cảm giác được tên quỷ này không phải chỉ lợi hại hơn cô một chút, nếu cô là nữ quỷ ngũ cấp rác rưởi, vậy thì tên nam quỷ này chính là lão đại cấp năm mươi.
Giang Tiểu Âm không trả lời Hạ Tiểu Tiểu, cô nhận ly nước Thái Thu Đình đưa qua mở miệng giải thích: "Xin lỗi, khi Tiểu Tiểu xảy ra chuyện cháu ở chỗ khác thực tập, bây giờ mới có thời gian đến thăm cậu ấy."
"Bây giờ cũng không muộn......" Thái Thu Đình hơi hơi cúi đầu, giọng nói nghe có chút cảm giác miễn cưỡng cười, "Cháu có thể xa xôi vạn dặm mà trở về thăm nó, nếu Tiểu Tiểu biết được nhất định sẽ thật cao hứng."
"Con mới không cao hứng, mẹ, con hoàn toàn không quen biết người này!"
Hạ Tiểu Tiểu không cao hứng mà đẩy đẩy Thái Thu Đình, vươn tay ra lại trực tiếp xuyên qua thân thể của bà ấy.
"Tiểu Tiểu tốt như vậy." Giang Tiểu Âm giương mắt biểu tình thoạt nhìn có chút bi thương mà nói, "Cậu ấy là cô gái đáng yêu thiện lương nhất cháu từng thấy, vì cái gì chính cậu ấy lại gặp chuyện như vậy, không nên......"
"Tôi có tốt như vậy sao?" Hạ Tiểu Tiểu ngây ngô cười sờ sờ gương mặt mình, "Quá khen quá khen."
"Khụ khụ khụ ——"
Giang Tiểu Âm thấy một màn như vậy thiếu chút nữa cười ra, phải nhanh chóng giả vờ ho khan để che dấu sự thất thố của mình.
May mà Thái Thu Đình cũng không có chú ý tới Giang Tiểu Âm kỳ quái, bà ta vẫn luôn cúi đầu nhìn tay mình. Sau khi nghe đến những lời Giang Tiểu Âm nói ra, bà ấy dùng giọng nói bi thương mà lại chứa đầy căm hận nói: "Đúng vậy...... Tiểu Tiểu của bác không nên gặp phải chuyện như vậy, đều là do tên Giang Quý kia, Giang Quý nên xuống địa ngục......"
"Không phải!" Nghe được Thái Thu Đình nói, Hạ Tiểu Tiểu nôn nóng mà giải thích nói, "Mẹ, không phải Giang Quý! Chuyện kia không phải do Giang Quý làm!"
Đương nhiên là Thái Thu Đình nghe không được lời của Hạ Tiểu Tiểu, cũng nhìn không thấy biểu tình nôn nóng của Hạ Tiểu Tiểu.
Căn bản không nói chuyện được với Thái Thu Đình, Hạ Tiểu Tiểu lập tức đi đến trước mặt Giang Tiểu Âm, nắm lấy đôi tay cô: "Cô có thể thấy tôi đúng không?! Tôi biết cô có thể thấy! Cô nhanh nói cho mẹ tôi biết, không phải do Giang Quý làm, bà ấy không thể tiếp tục như vậy được!"
Xúc cảm lạnh băng râm mát làm Giang Tiểu Âm không nhịn được run lập cập.
"Buông cô ấy ra." ánh mắt Khúc Cẩn lập tức lạnh băng mà nhìn về phía Hạ Tiểu Tiểu, trong không khí đột nhiên như là đình trệ lại, lạnh đến nỗi Thái Thu Đình cũng cảm giác được.
"Tôi buông! Tôi buông!"
Hạ Tiểu Tiểu từ tâm thực sự sợ tới mức lập tức buông tay Giang Tiểu Âm ra, trốn đến phía sau Thái Thu Đình đáng thương hề hề mà nhìn chăm chú vào cô.
"Bác à......"
Giang Tiểu Âm thật sự là chịu không nổi biểu tình đánh thương kia của Hạ Tiểu Tiểu, hơn nữa tưởng tượng đến chuyện đáng lẽ cô ấy phải là 1 cô gái tươi tắn sáng ngời sống trên đời, lại biến thành như bây giờ, cô liền nhịn không được muốn thở dài.
"Có khả năng, chuyện kia cũng không phải do Giang Quý làm không."
"Sao có thể......" Sau khi cô nói xong câu đó, biểu tình của Thái Thu Đình liền trở nên rất kỳ quái, bà nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Âm tự mình lẩm bẩm, "Sao có thể không phải...... Cô thật sự là bạn của Tiểu Tiểu sao?"
Trạng thái tinh thần củ bà ấy rất không thích hợp.
Khúc Cẩn cũng phát hiện Thái Thu Đình không thích hợp, chẳng qua lời nói của anh còn chưa xuất khẩu, Thái Thu Đình đã cầm lấy chiếc ly pha lê trên bàn đập mạnh vào mặt Giang Tiểu Âm.
"Mẹ!"
"Tiểu Âm."
Ly pha lê ly không có rơi trên mặt đất, mà là lăn vài vòng trên ghế sô pha.
"Cô căn bản không phải là bạn của Tiểu Tiểu. Tôi đã biết, cô là người Giang Quý phái tới thử tôi có phải hay không?"
Cái trán bị ly pha lê đập vào thật sự rất đau, Giang Tiểu Âm rất mau liền cảm giác được có máu chảy xuống m, chảy vào mắt trái của cô. Không thèm quan tâm đến vết thương, Giang Tiểu Âm nhắm mắt trái lại, nhìn về phía Hạ Tiểu Tiểu.
"Hạ Tiểu Tiểu." Lúc Thái Thu Đình như phát điên mà tươi cười, cô nhẹ giọng nói, "Tôi cho cô mượn thân thể vài phút, nắm chặt thời gian."
Người phụ nữ này đã sắp điên rồi.
Giang Tiểu Âm chỉ hy vọng là cho dù là mượn cơ thể của cô, người mẹ này cũng có thể nhận ra được con gái của mình.
đừng quên vote và cmt nha️