Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 10

Thực ra ta cũng bối rối, nhưng nhờ thói quen mà giữ được bình tĩnh. Dù mặt đỏ nóng bừng, ta vẫn xoay người lại, điềm nhiên khép cửa, rồi mới hít vài hơi thật sâu.

Ta vốn nghĩ hắn gầy, không ngờ cũng có dáng vẻ khá cân đối.

Ta lắc đầu.

Trong đầu toàn nghĩ gì vậy?

Một lúc sau, Thành An đứng ngoài cửa, giọng khàn khàn, run rẩy nói: “Hôm nay ta đã tiêu tiền.”

“Dùng hết một văn tiền.”

Giọng hắn đầy tự hào.

Để tỏ ra tôn trọng, ta mở cửa.

Cả hai chúng ta đều đỏ mặt, hắn đỏ cả vành tai.

Ta nhìn hắn, khích lệ hỏi: “Huynh mua gì vậy?”

“Mua trà. Bình thường một văn được hai chén, nhưng chúng ta có ba người, ta thương lượng với chủ trà quán, cuối cùng ông ấy bán ba chén một văn.”

Thành An nói xong liền bật cười.

Nhìn hắn thật sự rất vui vẻ, có vẻ như đạt được thành tựu lớn lao.

Hắn còn đưa túi tiền ra trước mặt ta: “Còn lại đều ở đây.”

“Huynh cứ giữ mà dùng.”

“Không, nàng giữ dùm cho ta đến mai đưa lại cũng được,” Thành An nói xong, nhỏ giọng hơn, “nàng không đưa lại cũng được.”

“…”

Ta nghĩ, hẳn là hắn chưa từng nhận được sự yêu thương và trân trọng từ phụ mẫu.

Giống như ta, cũng chưa từng có được điều ấy.

Chúng ta đều là những kẻ đáng thương và đáng buồn.

Chỉ có điều ta hơn hắn ở chỗ, ta tự biết điều mình mong muốn, còn hắn thì ngây ngô và bối rối. Để tiêu một văn tiền, hắn cũng phải hỏi ý ta.

Ta đưa thì hắn dùng, còn nếu ta không đưa, hắn sẽ không tiêu.

Ta mím môi, khẽ gật đầu: “Được.”



Nhận lấy túi tiền, ta quay lại phòng, đặt nó vào ngăn kéo trong tủ ngay trước mặt hắn.

“Ta để ở đây, nếu cần dùng gấp thì huynh cứ lấy, không cần hỏi ta.”

Dù đứng cách nhau một đoạn, ta cũng thấy ánh mắt Thành An sáng lên, trong mắt còn le lói chút tia hy vọng.

“Ta đi giặt áo quần.”

Hắn đi rất nhanh, giặt đồ cũng dùng nhiều sức.

Sau khi giặt xong áo quần, hắn phơi lên rồi lại đi gánh nước. Hắn hỏi ta tối nay có muốn tắm không, nếu muốn thì hắn sẽ gánh thêm hai thùng nước đổ vào nồi.

“Cũng cần phải tắm rửa một chút.”

Thành An lại tiếp tục bận rộn với việc của mình.

Ta thì tính toán, đợi khi nào có thể ra ngoài, ta sẽ mua chút vải, sẽ làm cho hắn hai chiếc quần lót mới.

Chiếc quần lót của hắn đầy chỗ vá, chẳng biết đã mặc được bao nhiêu năm.

Dù nói đồ mới mặc ba năm, đồ cũ mặc ba năm, chắp vá lại mặc thêm ba năm nữa, nhưng đâu phải đến mức thế này.

Tiền công mỗi tháng của hắn, một xu cũng không giữ lại mà đưa hết cho phụ mẫu hắn. Mẫu thân hắn chẳng màng quan tâm đến con trai, cũng chẳng sợ làm hắn lạnh lòng.

Ta dọn dẹp một chút, định đợi Thành An gánh nước về rồi sẽ báo hắn một tiếng trước khi đi đến phòng bếp của Triệu thái thái.

A Hỷ xách một hộp thức ăn bước tới.

“Vân tỷ tỷ, thái thái dặn ta mang bữa tối cho tỷ.”

“Nay tỷ không cần qua đó, mai dậy sớm qua là được.”

A Hỷ vừa nói vừa dọn thức ăn trên bàn.

Một món mặn, một món rau, sáu cái bánh bao bột mì trắng và một bát canh trứng.

“…”

Nhìn phần cơm thịnh soạn này, A Hỷ thoáng sững sờ, hiển nhiên nàng không biết trước trong hộp có những gì.

Hơn nữa, đây không phải phần ăn dành cho một người, còn có phần của Thành An.

“Hộp này là Mạnh thẩm đưa cho ngươi sao?”



A Hỷ gật đầu.

“Mạnh thẩm đã xếp xong, ta chỉ giúp mang qua thôi, Vân tỷ tỷ, ta không mở ra xem đâu.”

A Hỷ có chút căng thẳng, lắp bắp giải thích.

“Ta biết, cảm ơn ngươi đã chạy một chuyến. Ngươi ăn một cái bánh bao đi…”

“Không, không cần đâu, Vân tỷ tỷ, nếu không có việc gì nữa thì ta về hầm canh giữ tiếp đây.”

A Hỷ sợ ta ép nàng nhận một cái bánh bao, vội nói xong rồi chạy mất.

Ta nhìn bữa ăn trên bàn, khẽ mỉm cười.

Xem ra Mạnh thẩm đã bàn bạc với Triệu thái thái.

Bữa tối này không chỉ là cơm canh, mà còn là một lời thiện ý lẫn cảnh cáo từ Triệu thái thái.

Bà đối đãi tử tế, ta phải biết chừng mực, điều gì nên dạy thì dạy, miệng phải kín, điều gì nên nói hay không nói phải rõ ràng. Dù mai này thân phận có bị lộ, cũng đừng để dây dưa đến bà ấy.

Đã nhận ân huệ của ai thì phải biết nể mặt người đó.

Bà có thể cho ta ăn ngon uống tốt, cũng có thể dùng Thành An để áp chế ta.

Triệu thái thái quả là người có thủ đoạn.

Làm việc với người thông minh vẫn là dễ dàng hơn cả.

“Ha…”

Ta cúi đầu, khẽ cười thành tiếng.

Khi thấy bữa cơm với bánh bao bột trắng và thức ăn, Thành An ngạc nhiên vô cùng.

“Đây là bữa tối của nàng sao? Sao lại thịnh soạn thế này, ngày lễ mới được ăn bánh bao trắng thế này.”

“Mau ngồi xuống ăn đi.”

Hắn ăn rất ngon lành, chợt ngẩng lên nói: “Thái thái thật tốt bụng.”

“Đúng vậy.”

Ta không thể ăn cơm của người ta rồi lại quay lưng chửi rủa, như thế quá thiếu lương tâm.

Cũng là rất không biết xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment