Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 17

Từng muỗng cháo ta đút, hắn đều ngoan ngoãn ăn như một đứa trẻ. Đặc biệt khi biết đêm nay cũng là ta ở bên chăm sóc, hắn càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn.

Sau khi nhờ những người sai vặt đỡ đi vệ sinh rồi lại nằm xuống, ta mang chậu đổ đi thì thấy nước tiểu của hắn có lẫn máu. Ngũ tạng lục phủ bị thương, m.á.u trong cơ thể dĩ nhiên phải thoát ra ngoài, nếu không qua đường nước tiểu thì cũng là qua chất thải. Dù có bẩn thỉu, nhưng đó là sự thật.

Trong phòng chỉ còn lại ta và Thành An, ta cảm thấy hơi nóng nên lấy quạt phe phẩy, cho hắn một làn gió nhẹ.

Thành An bỗng cất giọng: “Chờ ta khỏe lại, chúng ta rời Nam Lâm đi, đến nơi khác làm ăn có được không?”

“Được, lúc đó chúng ta sẽ đến nha môn xin cấp hộ tịch, đi đến đâu cũng có danh phận đường hoàng mà sống.”

Ta nhìn Thành An, còn hắn cũng nhìn lại ta.

Hắn thử nắm lấy tay ta, thấy ta không kháng cự, bèn siết nhẹ lại.

“Chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Thực ra hắn không ngốc. Câu nói này mang hàm ý hắn hiểu rõ rằng nếu hắn mất đi, nhà họ Thành sẽ được một khoản tiền, còn nếu hắn sống, cũng có thể nhận được một ít bạc tạ lễ.

Đây cũng là cơ hội để chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi phủ họ Triệu.

“Thành An...”

“Vân Phù, nếu đến lúc đó nàng muốn rời đi, ta sẽ để nàng đi. Nhưng nếu nàng đi cùng ta, thì sẽ không còn đường lui nữa đâu.”



“Vậy huynh nhất định phải nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đừng buông ra.”

“Được.”

Trong thời gian Thành An dưỡng thương, Triệu thái thái không bắt ta làm việc trong phòng bếp. Ba bữa mỗi ngày đều do A Hỷ mang tới, thức ăn phong phú, phối hợp đủ loại thịt cá rau củ. Ta vừa chăm sóc Thành An, vừa dạy hắn học thuộc Tam Tự Kinh. Ta không kỳ vọng hắn đỗ đạt công danh, cũng không có ý khiến hắn trở thành người nổi bật.

Cả hai chúng ta chỉ đơn thuần mong rằng hắn có thể nhận biết vài chữ, trở nên ưu tú hơn để sau này bước ra khỏi cánh cửa của Triệu phủ sẽ không còn bỡ ngỡ. Đọc sách giúp khai sáng trí tuệ và thế giới trong những trang sách là điều mà Thành An chưa từng được trải nghiệm, cũng là thế giới hắn khao khát hướng đến.

Ngày nhà họ Vệ đến cảm ơn, Thành An đã tịnh dưỡng gần tròn hai mươi ngày. Vệ thiếu gia cung kính khấu đầu bày tỏ lòng biết ơn với Thành An, còn Vệ lão gia phong thái điềm đạm, cư xử hòa nhã, không hề tỏ vẻ bề trên.

Lễ tạ là mười nén bạc, tổng cộng đủ trăm lượng, cùng vài loại dược liệu, vải vóc và một chiếc vòng tay bằng vàng hồng. Đây không chỉ là lễ tạ ân, mà còn là cách để mọi người biết rằng nhà họ Vệ trân trọng ân cứu mạng này và đã trả nghĩa bằng bạc tiền chu đáo.

Nếu Thành An hiểu chuyện, thì khi nhận lấy những thứ này, từ nay về sau tuyệt đối không được đến nhà họ Vệ để đòi hỏi bất kỳ lợi lộc nào nữa.

Thành An không chút do dự mà nhận lấy ngay. Sau vài câu khách sáo, ta và Thành An được cho lui, còn lại đều là chuyện giữa Triệu lão gia và Vệ lão gia, chẳng liên quan gì đến chúng ta.

Đóng cửa sân lại, ta và Thành An cùng nhau nhìn đống đồ đạc.

Ta bật cười trước, Thành An cũng cười theo.

Sau đó, hắn đẩy hết bạc và đồ đạc về phía ta.

“Khi nhìn thấy những thứ này, huynh có từng nghĩ đến việc từ chối không?”

Ta cầm lấy chiếc vòng vàng đeo vào cổ tay. Đúng là vàng thật, giá trị không ít.



“Không, chúng ta cần tiền, dù đi đâu sinh sống cũng đều cần tiền. Đời này ta chẳng còn cách nào kiếm được nhiều bạc hơn thế nữa.”

“Không sao, bạc nhiều thì ta tiêu nhiều, bạc ít thì ta tiêu ít. Cứ vậy mà sống.”

Ta thu dọn tất cả vào trong hành lý. Chắc chắn Triệu lão gia sẽ sớm hỏi Thành An về dự định sắp tới.

Ta dặn hắn nhân cơ hội này nhắc đến việc chúng ta muốn rời đi.

Quả nhiên, Triệu lão gia tuy bận rộn vẫn gọi Thành An vào gặp. Khi trở về, Thành An mặt mày rạng rỡ, hiển nhiên chuyện đã đâu vào đấy.

“Lão gia đã đồng ý, chúng ta muốn đi lúc nào cũng được. Lão gia còn bảo quản gia đến nha môn lo cho chúng ta sổ hộ tịch, ta cũng đã nhờ làm cho nàng một bản.”

Thành An lại đưa ta một tờ ngân phiếu.

“Một trăm lượng. Lão gia nói đây là thứ ta xứng đáng được nhận. Còn tặng thêm cho chúng ta một chiếc xe ngựa, nói rằng bất cứ thứ gì trong căn nhà này, chỉ cần chúng ta có thể dùng được thì cứ mang theo.”

Xem ra việc Thành An cứu thiếu gia nhà họ Vệ đã giúp Triệu lão gia thắt chặt quan hệ với nhà họ Vệ và hưởng lợi không nhỏ. Đúng là rộng rãi.

“Vân Phù, đồ đạc trong căn nhà này, ta có nên mang theo không?”

“Đợi gặp thái thái đã rồi hẵng quyết định.”

Thành An gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment