Vân Phù Nhược Mộng Lai - Khai Tân

Chương 2

Hình như hắn đỏ mặt, nhưng đáng tiếc là khuôn mặt đã rám nắng quá đen, không nhìn rõ. Ánh mắt hắn bối rối, không dám nhìn thẳng vào ta, tự mình lẩm bẩm: “Thúc thúc bảo cô tỉnh lại là có thể sống tiếp, đừng lo lắng, ta có thể kiếm tiền nuôi cô.”

Dựa vào hắn để sống sao? Tiền công mỗi tháng chỉ được mấy trăm văn, lại còn vay trước tiền lương, nợ thêm tiền thuốc thang, thật sự có thể nuôi ta sao? Thêm một miệng ăn như ta chỉ càng khiến cảnh nghèo khó của hắn thêm cơ cực mà thôi. Từ chối hắn thì sẽ mang tiếng vô ơn, còn nếu chấp nhận, chỉ có con đường c.h.ế.t trước mặt.

Vậy nên ta đành gật đầu, bám lấy tia hy vọng mong manh này.

Ta biết hắn tên là Thành An, hai mươi mốt tuổi, xếp thứ hai trong nhà, chưa lấy vợ, làm công cho nhà họ Triệu ở huyện thành. Mỗi tháng tiền công là hai trăm tám mươi văn, được chủ nhà nuôi cơm, cấp chỗ ở, mỗi mùa còn được phát một bộ quần áo.

Trước khi cứu ta, mỗi đồng tiền công hắn đều gửi về nhà. Nay vì cứu ta mà đã vay trước một lượng bạc, nợ thêm tiền thuốc men, tính ra là hai năm làm không công. Chưa kể mấy ngày qua, từng bát cháo trắng với chút rau dưa mà ta ăn cũng là một khoản chi không nhỏ.

Mẫu thân hắn đã tìm đến huyện thành, hỏi lý do hắn không gửi tiền về. Khi biết hắn vì cứu ta mà tiêu sạch tiền công của hắn hơn hai năm, bà lập tức tát hắn mấy cái, giận dữ mắng hắn bất hiếu. Những chuyện này đều không phải do Thành An kể với ta; hắn thậm chí còn không dám mang khuôn mặt sưng tấy đến trước mặt ta.

Mà là cô con gái của vị đại phu ở y quán - Tô Diệp, kể lại cho ta.

Tô Diệp bảo: “Mặt Thành An ca ca sưng như đầu heo, nhìn thấy mà sợ.”

Dù vậy, hắn vẫn không để ta phải nhịn đói, ngày ngày thuốc thang, cũng là một khoản chi phí không nhỏ. Hắn còn mang đến hai bộ quần áo cũ để ta thay đổi. Hắn đối với ta ân nghĩa chu toàn, hắn không nói, ta cũng không hỏi.

Đợi khi thân thể ta lành lặn, ta nhất định sẽ báo đáp hắn.

“Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa nói tên mình là gì?”

Tô Diệp mười tuổi, ngây thơ trong sáng, với nét hồn nhiên được cưng chiều từ nhỏ.



“Nơi mây sâu không biết đâu là tận, phù vân đến rồi lại đi như giấc mộng – Vân Phù. Ngược lại chính là Phù Vân. Đời người chỉ như áng mây trôi.”

“Muội cứ gọi ta là Vân tỷ tỷ đi.”

Cái tên mà phụ mẫu đặt cho ta từ khi còn nhỏ đã bị thay đổi vào ngày nhập cung, sau đó lại bị đổi thêm vài lần nữa, ta đã sớm quên mất tên thật của mình là gì. Ta đã c.h.ế.t một lần, từ nay muốn sống vì chính mình, mong cuộc đời đơn giản, nhẹ nhàng, cả thân và tâm đều tự do.

Dù biết rằng huyện thành này cách quê nhà ta không xa, nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện tìm về.

Về thì có ích gì? Năm ấy, họ bán ta đi, không phải là tỷ tỷ lớn hơn ta ba tuổi, không phải muội muội nhỏ hơn ta hai tuổi, cũng chẳng phải đệ đệ cùng tuổi với ta. Họ nhận tiền, coi như ta đã trả xong công sinh thành dưỡng dục.

Huống hồ, nếu ta trở về, e rằng sẽ mang theo tai họa, bọn họ liệu có mong ta sống tốt không, chỉ mong ta sớm c.h.ế.t nơi xứ lạ. Vậy nên, cứ xem như người dưng nước lã, vĩnh viễn xa cách nơi giang hồ.

Khi gặp lại Thành An, hắn mang đến một bát thanh mai, quả nào quả nấy đen bóng, nhìn là khiến người ta thèm thuồng.

“Ta cùng những người khác đi hái ở trang trại của ông chủ, xin ông chủ ban cho một bát, mang về cho nàng nếm thử.”

Thành An cao ráo, thân hình gầy nhưng rắn rỏi, lông mày đậm, đôi mắt to, mặt bị nắng làm đen sạm, chẳng còn dấu vết gì của khuôn mặt sưng tấy trước kia. Khi nói, hắn có chút ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, đôi tai đỏ bừng cả lên.

“Huynh đã nếm thử chưa?”

“Ta… ta không thích ăn những thứ này.”

Ta không vạch trần lời nói dối của hắn, chỉ nhặt một quả đưa vào miệng, vị chua ngọt xen lẫn, hương vị thật ngon lành. Bát nhỏ này hoàn toàn là của ta, không ai tranh giành, cũng không ai giành lấy.

“Ngon không?”



Ta nhìn hắn mỉm cười, nhặt một quả đưa đến bên miệng hắn: “Huynh thử xem.”

“Ta không…”

Ta ép hắn ăn, rồi nhịn cười hỏi: “Ngon không?”

Thành An vội vàng gật đầu, đôi tai lại đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh còn không dám nhìn thẳng vào ta.

Trải qua bao mưu mô lừa lọc, tranh đấu ngấm ngầm trong cung – nơi mà sinh mạng con người chẳng có giá trị, ta đã thấy tất cả đều khoác lên mình chiếc mặt nạ, còn chân tình thì khó tìm biết bao. Khi ta mời hắn ăn quả thứ hai, hắn lập tức phòng bị, lùi ra xa rồi đưa ta hai mươi văn tiền.

“Là bà chủ thưởng cho ta.”

“Cho ta sao?”

Thành An gật đầu, lắp bắp: “Nàng…nàng là…”

Hắn ngập ngừng mãi mới thốt ra lời.

“Là thê tử huynh mua về đúng không?”

Thành An cúi đầu đáp khẽ, ánh mắt len lén nhìn ta, xem ta có nổi giận hay chối từ không.

“Ta vốn không nên từ chối, chỉ là…”

Bình Luận (0)
Comment