Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 734

Bất chợt, Lily mở bừng mắt. Sách, chiếc bàn và gậy phép. Lily nhận ra mình đã trở lại phòng đọc sách. Tuy nhiên, phòng đọc sách bây giờ lại bị những luồng sáng đầy màu sắc phủ lấy. Cô biết nó có ý nghĩa gì.

Ma pháp ‘Cực quang’ đã được thi triển và đang có hiệu lực. Ánh sáng phủ mọi thứ và hòa tan chúng, trông qua thì như từng dải lụa bị thiêu cháy.

Ma pháp ‘Cực quang’ có sức phá hoại rất lớn, nguy hiểm cực kì. Nhưng đồng thời, cảnh tượng nó tạo ra cũng xinh đẹp tuyệt vời. Nó khiến người ta mê mẩn và chìm đắm, để rồi cứ thế trở thành một phần của cực quang.

Cực quang không thể chạm tới, như là giả, lại liên tục lấy đi sinh mạng của mọi thứ. Lily hoảng hốt. Cô không biết mình nên xử lý tình huống này như thế nào.

Phản xạ theo bản năng, Lily quay đầu nhìn về phía hoàng đế. Trái ngược với dáng vẻ thảng thốt của cô, ông ta tỏ ra vô cùng bình thản, đôi mắt màu lam lại chỉ chăm chú vào mỗi cô.

Trong giây lát, Lily còn tưởng rằng cực quang đang diễn ra xung quanh mình thật sự chỉ là ảo giác. Cô nhẹ vươn tay đưa tới muốn thử, lập tức bị cánh tay to tướng của hoàng đế đập một phát đau điếng.

– Làm trò điên khùng gì vậy?

Hoàng đế quát, nhìn Lily như nhìn một con ngốc.

Mức độ nguy hiểm của ma pháp ‘Cực quang’, Lily vốn là người thi triển nên hiểu rõ hơn cả. Cô vừa rồi chẳng khác gì tự sát.

– Con…

Lily bối rối thốt. Cô vừa xấu hổ vừa lo lắng nhìn quanh. Cực quang vẫn đang diễn ra, tràn ngập cả căn phòng. Mặc dù phòng đọc sách được ma pháp bảo hộ, nhưng nếu không làm gì ứng phó, e rằng chẳng bao lâu nữa, toàn bộ sách nơi đây đều sẽ tan biến hết cả, thành như ảo ảnh.

Hiểu nỗi lo của Lily, hoàng đế cười một tiếng hòng trấn an, xong đưa tay về phía trước. Chiếc gậy phép nằm trên nhận hiệu lệnh rơi vào tay ông ta, hơi rung lên như háo hức với những gì sắp xảy đến.

Tay hoàng đế khẽ cử động, và ma năng cứ thế tuôn ra từ chiếc gậy phép trong chốc lát hóa thành từng vòng ma pháp. Một, hai, ba,… từng vòng một nối tiếp nhau hiện lên. Chẳng bao lâu, bảy vòng ma pháp xếp thành từng tầng đồ sộ che hết cả khung cảnh trước mặt Lily.

Cô mở tròn mắt ngạc nhiên. Hoàng đế rất hiếm khi thi triển ma pháp, và số lần ít ỏi mà Lily còn nhớ được đều là để dành làm cho cô vui. Trong số chúng, cô đặc biệt yêu thích ma pháp ‘Ngàn hoa’ vô cùng xinh đẹp và tràn ngập hương thơm.

Chỉ tiếc, ma pháp ‘Ngàn hoa’ dù là ma pháp năm vòng, vẫn quá khó học. Càng học, Lily càng thiếu đi sự tự tin, và hòng thay thế chúng, cô bắt đầu tìm kiếm hoa trồng thành vườn phía sau cung điện của mình.



Ma pháp bảy vòng là đẳng cấp ma pháp mà Lily chưa từng thấy hoàng đế thi triển bao giờ, càng đừng nói tới việc ông ta thi triển một cách đơn giản như vậy. Cứ như trò trẻ con ấy.

Bất ngờ là một chuyện, Lily càng nhiều là phấn khích. Cô căng mắt nhìn kĩ, trông chờ vào ma pháp huy hoàng nào sẽ diễn ra.

Bảy vòng ma pháp bắt đầu tăng tốc vận chuyển, ma năng theo đó điên cuồng tràn ra trông như một con suối. Và dòng suối ma năng ấy chia ra chảy thành nhiều hướng đi khắp căn phòng.

Lily nhìn, và bỗng nhớ đến một ma pháp có biểu hiện tương tự. Thế nhưng cô không dám chắc, vì dù sao cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Như để xác nhận mối nghi ngờ của Lily, những dòng chảy ma năng ấy dần cô đặc lại thành từng tụ điểm một, cuối cùng có đến vô số. Những tụ điểm ma năng thu hút sự chú ý của cực quang, cũng đồng thời chịu ảnh hưởng, cả hai đối kháng lẫn nhau.

Có điều, ma pháp bảy vòng không dừng ở đó. Những tụ điểm hình thành ở những vị trí cố định là có sự sắp đặt, và chúng bắt đầu tạo ra mối liên kết với nhau và làm xuất hiện những tấm màng mỏng có thể trông thấy.

Mỗi tấm màng đều có sáu cạnh đều, tồn tại kết hợp như một tấm lồng kính vững chắc giam giữ toàn bộ cực quang ở bên trong. Những tấm màng phản chiếu lại ánh sáng khiến cho khung cảnh nơi đây bỗng nhiên hóa thành một bình nguyên vô tận với bầu trời đầy sao cao ngất phía trên, mà đồng thời có thể với tay chạm tới được.

Kì diệu vô cùng. Lily đứng ở giữa ngắm nhìn, khó thể nào kiềm nổi cảm xúc. Xinh đẹp và rực rỡ, trông chúng, cô chìm đắm vào, nhất thời quên cả bản thân đang ở đâu, làm gì.

Lily mê mẩn, hơi nhón chân lên hòng nhìn thêm cho rõ. Cô cảm nhận được từng dòng chảy ma năng nhỏ và những mối liên kết li ti gãy vỡ. Cực quang càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng sức phá hoại lại là giảm đi, đến giờ chỉ còn là một cảnh đẹp. Ma pháp như thế, cô thật ham muốn.

Cảm xúc dâng trào. Lily quay sang, vừa định hỏi thăm hoàng đế về chúng thì đột nhiên mọi thứ trở nên cứng đờ. Ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng bị chặn lại.

Lily hốt hoảng, và cô chỉ vừa chớp mắt một cái thì khung cảnh đã hoàn toàn bị thay thế bởi một màu trắng xóa.

“Chuyện gì…”

Ý nghĩ nhỏ nhoi hiện lên trong đầu Lily, nhưng suy nghĩ của cô sau đó lại chợt trở nên trống rỗng. Cô quên mất. Cô biết mình quên, cố gắng nhớ, chỉ là khiến cho mọi thứ càng mơ hồ. Giống như một giấc mơ.

Có điều, cũng chẳng phải là Lily quên hết mọi thứ. Cô may mắn nhớ một vài điều, và trong đó bao gồm nội dung về ma pháp mang tên ‘Cực quang’. Cô biết cách thi triển nó, cách vẽ và thông tin về từng vòng ma pháp một; thậm chí cô cảm giác rằng chính mình có thể làm được ngay lúc này.



Lily rất thông minh, cô đương nhiên sẽ không thử làm điều ngu ngốc ấy. Đó chỉ là ảo tưởng nhất thời về năng lực bản thân mà thôi. Thế nhưng nội dung ma pháp có lẽ là thật, bởi cô rõ ràng đã hoàn thành thử thách.

– Ngươi đã hoàn thành thử thách.

Một giọng nói vang lên quanh quẩn đâu đây trực tiếp xác nhận cho suy nghĩ của Lily. Theo đó, cô càng có lý do để tin tưởng rằng ma pháp ‘Cực quang’ chính là phần thưởng dành cho thử thách của mình.

Hoàn thành thử thách và nhận phần thưởng là điều tốt, nhưng chẳng hiểu sao Lily cảm giác rõ một cỗ tiếc nuối trong lòng mình đang dần chìm xuống, giống như cô vừa lỡ đánh mất một thứ càng quan trọng hơn.

Thật khó chịu.

– Hãy chọn lấy phần thưởng cho mình.

Giọng nói lại vang lên, và trước mặt Lily bỗng xuất hiện từng món vật phẩm trôi nổi. Có ba món cả thảy.

Lily không vội nhìn thêm, thay vào đó tỏ ra nghi hoặc. Cô vốn tưởng rằng ma pháp ‘Cực quang’ đã là phần thưởng cho thử thách rồi.

– Là phần thưởng thêm.

Giọng nói cất lời giải thích. Lily thấy khó hiểu, nhưng đoán là mình đã hoàn thành tốt thử thách nên được thưởng thêm đi. Dù sao, cô không nhớ rõ chuyện gì về thử thách.

Tạm chấp nhận những gì đang diễn ra, Lily lúc này mới tiến hành quan sát kỹ mấy món vật phẩm đang lơ lửng kia. Một chiếc bình chứa loại mực nào đấy, một tấm khăn choàng màu đỏ thẫm và cuối cùng là một chiếc vương miện bạc.

Mỗi khi nhìn tới một món đồ, thông tin về món đồ ấy lại bỗng dưng hiện lên trong đầu Lily. Cô thoạt đầu kinh ngạc, nhưng vì đã từng nghe anh Turan kể về Đại Thánh Thế nên cũng rất mau thích ứng. Hẳn là do Đại Thánh Tôn.

Món nào cũng đều tốt cả, khiến Lily nhất thời khó mà lựa chọn. Kì thực, nói cho đúng thì bản thân Lily không rõ giá trị từng món đồ, chỉ biết rằng chúng đều rất quý giá. Nghĩ tới, cô cũng không có cách dùng chúng, có lẽ nên mang về cho anh Turan thì tốt hơn.

– Tôi có thể chọn sau không?



Lily cất tiếng hỏi, lòng lại thắc mắc chẳng biết đối phương có nghe được lời mình hay không.

– Không thể.

Đối phương quả quyết trả lời, giọng nói có phần bực tức. Lily nghe vậy sợ sẽ chọc giận nên cũng chẳng nghĩ linh tinh thêm nữa, bèn tập trung vào mấy món đồ.

Bình mực u lam phản ảnh hẳn là lựa chọn tốt nhất. Thứ này rất đa dụng, mà nếu không dùng được thì tin chắc anh Turan cũng có thể mang đi đổi thứ mình muốn hoặc tệ lắm thì bán lấy tiền. Khăn choàng cũng tốt, nhưng thông tin có phần mơ hồ về nó khiến Lily bất an, lo mình sẽ chọn nhầm. Vương miện càng không phải là lựa chọn tốt. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào nó, cô cảm thấy thật khó mà ưa nổi.

Nghĩ rồi, Lily đưa tay về trước, toan chọn lấy bình mực u lam phản ảnh. Đúng vào lúc này, chiếc khăn choàng từ bên cạnh bỗng chồm tới cuốn quanh lấy cánh tay cô. Cảm giác đặc biệt mềm mại và dịu dàng. Lily trông, thấy đối phương giống như là đang khẩn cầu cô chọn mình vậy.

Lily nhướn mày, ánh mắt lại hướng về phía chiếc vương miện, chỉ thấy nó phản ứng càng thêm khó ưa, nhưng rõ ràng cũng đang xáp đến.

Lily nhìn trở về bình mực: không có phản ứng gì. Điều ấy lạ thay làm cô an tâm không ít.

Đưa tay nắm lấy chiếc khăn choàng, cảm giác nó giống như đang dụi người vào tay mình như một con mèo con khiến Lily lấy làm thích thú. Có điều, cô không vì vậy mà từ bỏ lựa chọn là bình mực u lam phản ảnh. Phân vân.


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Bình Luận (0)
Comment