Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 47

Editor: LuciferVadden

Tề Mộ Vân chợt hỏi vấn đề này, Tiêu Phong vốn đang nhìn thẻ căn cước màu đen trong tay, chưa nghĩ ngợi đã  thốt lên.

“Có á…” Tui giết! Tiêu Phong lập tức hồi thần.

Thật muốn tát mình một cái!

Tề Mộ Vân cảm thấy, một trong những nguyên nhân mình thích ở người này, chính là em ấy đơn thuần [ngu ngốc] nhưng có chừng mực, đi chung với em ấy, hắn không cần lo lắng âm mưu quỷ kế gì cả, nói chuyện cũng không cần nói liên tục, đề phòng bị người ta nói mình khách sáo.

“Em muốn đi đăng kí dị năng giả không?” Tề Mộ Vân thật ra chẳng muốn Tiêu Phong đi đăng kí, nhưng nói chuyện này ra để sau này không có khoảng cách.

“Có lợi ích gì?” Tâm Tiêu Phong thật ra là cái tên hám lợi (1), con mắt lóe sáng như sao mà nhìn Tề Mộ Vân.

(1) Nguyên văn là con buôn, tôi thuần luôn =))

“Trước mắt là miễn phí một căn phòng, thuê cửa hàng nửa giá, cửa hàng nửa giá này chỉ giới hạn cửa hàng đầu tiên, mỗi ngày còn có thể lĩnh một cân gạo miễn phí. Những thứ này là cơ bản nhất, mỗi dị năng giả đều có, nhiều lợi ích hơn là dựa theo đẳng cấp dị năng giả để tính, hoặc là gia nhập một thế lực, dựa theo thế lực mà tính.” Tề Mộ Vân nói.

Cửa hàng nửa giá? Tiêu Phong nghĩ đến trong không gian của mình có một đống lớn thứ này thứ nọ, trước kia đều là ôm ý nghĩ kiếm tiền mà thu thập.

“Tôi muốn đi đăng kí” Tiêu Phong cười nói “Phải rồi, cửa hàng lớn bao nhiêu?”

“Em muốn anh có thể đưa em, dưới tên anh có rất nhiều.” Tề Mộ Vân không rõ Tiêu Phong muốn cửa hàng để làm gì “Cửa hàng ngoại thành trong căn cứ, có phân nửa là cửa hàng bốn gia tộc phân chia.” Ngụ ý, anh có thể đưa em cửa hàng khu vực tốt nhất.

Đáng tiếc bây giờ Tiêu Phong chỉ thù nhà giàu, giai cấp đặc quyền chính là có tiền! Hắn quên thân phận của hắn bây giờ là Cao đại thiếu gia, đừng nói một cửa hàng nho nhỏ, nếu như muốn một biệt thự, Cao lão nói một câu là có ngay. Dù sao hiện tại, người ít hơn phòng ở, mà không phải phòng ở ít hơn người. Toàn bộ thành phố S, chỉ cần dọn dẹp sạch những tang thi bên trong, thì lại là một mảnh đất trống.

Tiêu Phong vừa muốn cự tuyệt, chợt nghĩ đến chuyện chiều hôm qua cái tên này làm, lắc đầu tức khắc biến thành gật đầu.

“Tôi muốn cửa hàng khu vực tốt!” Tiêu Phong hùng hồn nói.

Tề Mộ Vân có lẽ đoán được điều Tiêu Phong nghĩ, trong lòng vui vẻ đáp ứng. Nước ấm nấu ếch xanh, đầu tiên muốn để Tiêu Phong quen sự tồn tại của mình, quen mình chăm sóc. Thứ hai, là muốn để Tiêu Phong hùng hồn, quen tìm mình lấy đồ.

Chờ đến lúc Tiêu Phong biết rõ những chuyện này thì đã muộn…

“Đưa em về Cao gia trước, buổi chiều dẫn em đi xem cửa hàng.” Tề Mộ Vân mặt đơ nội tâm vui vẻ nói. Gia hỏa này theo lời Hắc Miêu thì là, một gia hỏa cực kỳ cực kỳ muộn tao.

Không biết có phải là Tiêu Phong ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy nơi hắn về không phải Cao gia mà là nhà mẹ đẻ…

Chung quy mà nói, kỳ thật vũ lực của Cao gia là yếu nhất, nhưng họ có vật tư, chống giữ được thực lực. Tề Vân Thâm gấp rút muốn thông gia với Cao gia, chính là hướng về phía những vật tư phong phú này.

Vật tư Cao gia nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất. Hơn nữa Cao Tử Mân kia còn có dị năng Thủy hệ thần kỳ, có thể trị liệu virus tang thi, việc này khiến Cao Tử Mân trở thành nàng dâu hàng đầu mà mọi nhà chọn lựa.

Tốc độ xe nhanh, chỉ chốc lát đã đến bãi đỗ xe của biệt thự trung tâm Cao gia. Bốn gia tộc kỳ thật đều có không ít biệt thự, nhưng đều sẽ có một tòa biệt thự trung tâm, bình thường dòng tộc chính đều ở biệt thự trung tâm.

Xe dừng lại, Tiêu Phong liền không kịp chờ đợi mở cửa xe, từ bãi đỗ xe chạy như bay đến cổng biệt thự, kết quả bị gác cổng cản lại.

“Người nào vậy! Lại dám xông vào biệt thự trung tâm Cao gia!” Một người trong đó ngữ khí không tốt nói với Tiêu Phong.

Tiêu Phong nhíu mày, hai tên gác cổng này là khuôn mặt mới, hắn chưa từng thấy qua.

“Tôi là Cao đại thiếu gia, các anh không biết?” Tiêu Phong bất đắc dĩ, nói.

“Cậu cho rằng mình nói gì thì là thế à!” Tên gác cổng vẻ mặt không tin “Cao đại thiếu gia của chúng tôi đã sớm trở về!”

“Cái gì?!” Tiêu Phong hết hồn, làm sao có thể? Hắn biết rõ Cao lão chỉ có một cháu gái Cao Tử Mân, một cháu trai Cao Tiêu Phong cũng chính là hắn. Đại thiếu gia đã trở về này, đâu ra vậy?

“Đi mau đi! Bằng không chúng tôi sẽ không khách khí!” Gác cổng hung dữ nói.

“Cậu ấy chính là Cao đại thiếu gia.” Tiếng Tề Mộ Vân từ phía sau Tiêu Phong truyền đến.

“Tề đại thiếu!” Hai tên gác cổng lập tức cung kính gọi.

“Mở cửa đi.” Tề Mộ Vân lạnh nhạt nói, nhưng hai người ai cũng không dám xem nhẹ. Người nào chả biết Tề gia cố ý thông gia với Cao gia, đối tượng chính là Tề đại thiếu và Cao đại tiểu thư.

“Cậu ta…” Một người gác cổng vẻ mặt xoắn xuýt, một người khác vội đánh gãy gã.

“Mời vào, tôi đi báo cho quản gia biết.” Gác cổng này mở cổng cho hai người, còn mình thì vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho quản gia. Gần đây thông tin liên lạc còn chưa khôi phục, nhưng khoảng cách gần không thành vấn đề.

“Tề đại thiếu đưa người đến? Lại là một đại thiếu gia?” Nghe gác cổng nói, Cao quản gia mặt không thay đổi nói thầm.

Như thế đúng dịp, hôm qua Cao tiểu thư vừa mang một nữ dị năng giả Hỏa hệ bị bỏng chân và một đại thiếu gia bị mất trí nhớ về, hôm nay Tề đại thiếu lại mang người nữa về, Cao quản gia rất nhanh nghĩ thầm.

Chuyện này, ông ta không thể làm chủ, thế là mau chóng đi báo với Cao lão.

“Sao cậu lại để người nọ vào? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Có thể nguy hiểm tính mạng đó!” Một tên gác cổng sau khi Tề Mộ Vân và Tiêu Phong đi vào biệt thự lập tức hỏi một gác cổng khác.

“Cậu ngốc quá! Việc này rõ ràng có vấn đề, thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, không có chuyện gì đâu cậu kiên nhẫn đi. Xảy ra chuyện cũng chẳng tính lên đầu chúng ta, dù sao cũng là người Tề đại thiếu dẫn đến.” Một gác cổng khác cho tên gác cổng kia một ánh mắt khinh bỉ.

“Tề đại thiếu.” Quản gia xuống lầu với tốc độ thật nhanh, mặt mỉm cười, đồng thời quan sát tỉ mỉ Tiêu Phong bên cạnh Tề Mộ Vân.

“Cao quản gia, không biết tôi à?” Tiêu Phong cười nói.

“Thiếu gia…” Cao quản gia sững sờ, người hôm qua Cao Tử Mân mang về, bề ngoài lớn lên giống, tính cách biểu hiện ra vì bị mất trí nhớ, kết luận bừa là không tốt.

Hôm nay người này, không biết tại sao, trực giác của Cao quản gia rằng cậu ấy là đại thiếu gia thật.

“Ông nội đâu?” Tiêu Phong hỏi. Hắn không sợ gì cả.

Có điều, ngược lại hắn muốn gặp tên giả mạo này. Thật sự là thần, cũng dám giả mạo hắn!

“Gia chủ trên lầu, sẽ lập tức…” Cao quản gia còn chưa nói ra hai chữ, đã nghe thấy một thanh âm kích động.

“Cháu ngoan ơi! Mau để ông nội nhìn xem có phải bị đập chỗ nào không…”

Một lão nhân mái tóc hoa râm chạy vội tới, trên đường đi còn nói không ngừng.

Cao lão cho Tiêu Phong một cái ôm. Khó trách người Cao Tử Mân mang về ông ta cảm thấy không hợp xí nào, thì ra là giả! Cái này mới là thật á, lão nhân gia ông phản ứng lớn quá chừng à!

“Tiểu Phong ơi, lo lắng chết ông nội.” Nội tâm Cao lão rất vui vẻ “Con cần ngọc thạch ông nội cũng chuẩn bị cho con một phòng, đến đến đến, chúng ta đi xem cái đi…chít chít nhăn nhăn…”

Tiêu Phong nhìn thấy lão nhân hưng phấn nói đến không ngừng này, trong lòng ấm áp.

“Cao lão.” Tề Mộ Vân thấy sự tồn tại của mình bị xem nhẹ, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.

“Ủa? Tề tiểu tử, cậu đến khi nào ấy?” Cao lão quay đầu nhìn thấy Tề Mộ Vân, nghi hoặc hỏi.

“…” Tiêu Phong.

“…” Cao quản gia, ông ta có nói Tề đại thiếu đến đây mà.

“Tôi dẫn em ấy đi làm thẻ căn cước, xong rồi dẫn em ấy đến đây.” Tề Mộ Vân muốn bắt cóc cháu trai bảo bối của người ta, đương nhiên muốn đối xử với nhạc phụ tốt một chút. (LV: đây là nhạc gia anh trai ạ =)))

“Cậu tới thì vừa đúng, ta muốn hỏi cháu gái ta đắc tội cậu thế nào, vậy mà một mặt đầy máu được đưa về đây!” Cao lão đột nhiên nhớ đến chuyện này, bắt đầu hỏi tội.
Bình Luận (0)
Comment