Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 63

Editor: LuciferVadden (chưa beta)

Sau cuộc chiến, căn cứ bắt đầu tiến hành ổn định lại công việc, phát vàng an ủi, an bài người bị thương, người chết vân vân, một loạt các loại công việc.

Đồng thời, cấp trên căn cứ vì để bầu không khí bi thương trong căn cứ trở nên tốt hơn, dự định tổ chức một bửa tiệc ăn mừng, người bình thường có thể nhận một chầu đồ ăn miễn phí.

Bên trong căn cứ đã có thể nhận được tín hiệu, có thể thông qua máy vô tuyến, truyền tin chuyện tiệc ăn mừng khích lệ.

Những chuyện này đang làm sục sôi ngất trời, bất quá Tiêu Phong không quan tâm, trước mắt hắn mới mở lại tiệm, gần đây bán được nửa giá tiền, làm ăn coi như thuận lợi.

Ngay lúc Tiêu Phong suy nghĩ xem khi trở về có nên dùng thần ngọc không, thì trong căn cứ không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một tin đồn, hơn nữa người nói cũng thề thốt sắt son.

Tin đồn đồn rằng mấy ngày nữa Tề Mộ Vân muốn kết hôn với Cao Tử Mân rồi.

Lúc Tiêu Phong nghe khách trong tiệm bàn tán về chuyện này, trong lòng buồn cười, có điều ngay khi nghe thấy càng ngày càng nhiều người bán tán, hắn tức khắc không muốn cười nữa.

Trong chuyện này, không có lửa làm sao có khói được.



Tề Mộ Vân đang sắp sếp hướng đi cho các thành viên trong thế lực, lên chức hoặc chuyển công tác, mấy ngày gần đây hắn đều bận rộn không có thời gian đi gặp Tiêu Phong.

“Tề thiếu, anh với Cao Tử Mân hòa hợp hơn khi nào vậy?” Một người trong đội lúc đến báo cáo sự tình, thuận miệng hỏi một câu.

“Với Cao Tử Mân?” Tề Mộ Vân dừng lại động tác đang viết, ngẩng đầu nghi hoặc “Tôi với cô ta hòa hợp hơn khi nào? Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Thuộc hạ bị hỏi trái lại hơi sửng sốt, gãi gãi sau ót nói: “À, không phải hả?”

“Không bao giờ có chuyện đó, cậu nghe được ở đâu?” Tề Mộ Vân cau mày, sắc mặt âm trầm.

Chẳng lẽ lại là ba của hắn?

“Tề thiếu, e là bên Cao gia thả ra” Nghiêm Thụy Minh mở cửa đi tới nói “Mấy ngày trước tôi có tra một chút, phát hiện ngọn nguồn là do Cao gia.”

“Không lẽ nào” Tề Mộ Vân ra hiệu thuộc hạ nọ đi ra ngoài, thuộc hạ liền nhanh chóng đi ra, đóng cửa lại.

“Chắc có lẽ, Cao thiếu và Cao lão thì không thể nào, chẳng qua…” Nghiêm Thụy Minh muốn nói lại thôi.

“Chẳng qua cái gì?” Tề Mộ Vân bỗng nhiên cảm thấy hiểu ra được chút gì.

“Cao Tử Mân” Nghiêm Thụy Minh buông lỏng nói “Cô ta không phải có dị năng tiên đoán sao, thả ra tin tức nói tương lai anh sẽ thích cô ta, không biết tuyên truyền thế nào thì biến thành không lâu sao anh sẽ kết hôn với cô ả.”

Tề Mộ Vân nghĩ đến Cao Tử Mân, tâm tình nhất thời cực kỳ kém, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm.

“Dị năng tiên đoán?” Tề Mộ Vân trầm giọng nói “Thời điểm tang thi vây căn cứ không thấy ả tiên đoán ra chuyện gì, bây giờ lại tiên đoán những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể như thế, đoán chừng dị năng là giả, cậu đi thăm dò, còn có dị năng thuộc tính thủy kia nữa.”

“Tề thiếu là nói thứ nước mà cô ta biến ra có thể khiến cho đất đai có thể trồng cây?”

“Đúng vậy, tra.”

“Thành phố B bên kia dường như cũng đang phái người lẫn vào căn cứ của chúng ta điều tra chuyện này.”

“Không sao, chỉ cần không để ả nhảy nhót cản trở là được.”

“Tề thiếu” Nghiêm Thụy Minh nhìn sắc mặt Tề Mộ Vân một chút, dè dặt nhắc nhở “Không đi giải thích chuyện tin đồn với Cao thiếu hả?”

“Tề Mộ Vân: “…”

Viên thuốc.



Lần này người tiến vào trong cửa hàng là Tề Mộ Vân.

Tiêu Phong nằm trên ghế nằm, liếc hắn một cái, nói: “Chuyện tin đồn là thế nào?”

Tề Mộ Vân nhìn sắc mặt Tiêu Phong, cũng biết hắn rất để ý chuyện này, đành thật kiên nhẫn giải thích.

“Anh không biết, mấy ngày nay anh đều đang bận rộn chuyện công” Tề Mộ Vân nói “Anh đảm bảo không làm bất cứ chuyện gì!”

Tiêu Phong ngồi dậy, hoài nghi, đây là thế giới bên trong một quyển sách, mà Tề Mộ Vân là một trong những nam chính, rất có thể phát sinh tình huống bất ngờ.

Huống chi, nữ chính còn xuyên việt, khẳng định nghĩ đủ phương cách khiến Tề Mộ Vân thích cô ta.

“Nghiêm Thụy Minh đi thăm dò, ả dùng dị năng tiên đoán của mình tinh ra tin tức này, anh đoán dị năng tiên đoán của ả là giả.” Tề Mộ Vân nhanh chóng nói.

Dị năng tiên đoán của Cao Tử Mân đúng thật là giả, chuyện này ngược lại khá giống tác phong của Cao Tử Mân.

Ngay cả tìm một tên thế thân đần độn để lừa Cao lão cô ta cũng làm được, loại chuyện tung tin đồn này khẳng định cô ta cũng làm được.

“Tạm thời tin anh.” Tiêu Phong nhún vai nói.

“Mượn tiệc ăn mừng công bố tin tức của chúng ta thế nào?” Tề Mộ Vân cười cười, nói.

Trong lòng Tiêu Phong còn có bí mật thần ngọc, đương nhiên sẽ không hỏi quá nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

Gần đây trong trẻ sơ sinh trong căn cứ một đứa cũng không có, chắc là căn cứ cũng rất đau đầu, đã sắp đặt vài hôn lễ cho mấy người mới ở tiệc ăn mừng, công khai chúc phúc cho họ, sẵn tiện khích lệ người dân trong căn cứ sinh em bé.

Hiện nay chính sách trợ cấp vẫn chưa hoàn thiện, có điều tương hội ở tiệc ăn mừng thay mới đêm hôm đó, phúc lợi tốt đến nỗi hấp dẫn người ta, đại khái sẽ xuất hiện đôi phu thê nguyện ý dưỡng dục đời tiếp theo.

Bởi vì chuyện Cao Tử Mân nói dối, người đến thành phố B rất nhanh đã xác định cô ta là mục tiêu điều tra của họ.

Người vừa mang dị năng tiên đoán, vừa lại có loại nước khiến cây trồng sinh trưởng trổ mã, không thể không nói, cô ta hệt như đứa con mà trời cao sủng ái.

Bọn họ len lén lấy được một ít thứ nước thần kỳ đó, rồi ngay sau đó một nhóm người trong bọn họ liền vội vả quay lại thành phố B, đem hàng mẫu về cho các giáo sư nghiên cứu.

Khoảng thời gian này thức ăn càng ngày càng ít, phải mau nghiên cứ ra phương pháp khiến cho đất đai có thể trồng cây.

Nguồn thức ăn ở căn cứ thành phố S tạm thời không lo lắng, vì thế thức ăn trên tiệc ăn mừng rất phong phú, sau tận thế hiếm có một lần hoạt động náo nhiệt vui vẻ như vậy, dĩ nhiên phải phong phút một chút.

Đến ngày tiệc ăn mừng, tổng phòng ăn bắt đầu phân phát thức ăn buổi tối, có thể lựa chọn một chén cơm trắng hoặc là ba cái bánh bao lớn, cộng thêm món ăn có thịt có thức ăn có dầu, một chén canh xương, đủ để cho mọi người trong tận thể mặt mày hớn hở.

Đoạn thời gian trước, trong căn cứ đang nuôi thỏ đẻ, thời gian này vừa vặn có thể giết một ít để ăn.

Khiến cho Tiêu Phong kinh ngạc chính là thỏ trừ ăn cà rốt ra, lại còn ăn thịt nữa.

Khi Tiêu Phong ngồi trong sân lộ thiên ở bửa tiệc ăn mừng, có người tới nói với hắn, có một con thỏ sống xuất hiện trong phòng ăn, bên cạnh còn có một con mèo đen đi theo, cầm chén xếp hàng, Tiêu Phong trong nháy mắt liền nghĩ đến Nắm và thỏ.

Thấy cách tiệc ăn mừng bắt đầu còn một thời gian ngắn, Tiêu Phong vội vàng nói với Tề Mộ Vân ngồi bên cạnh: “Em đi xem bọn Nắm.”

【Đừng lo lắng】Hắc Miêu đột nhiên nói 【Chúng sẽ không bị người ta ăn đâu.】

Tiêu Phong tấm tắc nói: 【Ta sợ tụi nó muốn ăn hết thức ăn phân cho những người khác!】

Nếu như ăn hết rồi, thì hắn phải thường.

“Cần anh đi với em không?” Tề Mộ Vân hỏi.

“Không cần.” Tiêu Phong lắc đầu, đứng dậy bước nhanh rời đi, đi về phía phòng ăn.

Tiêu Phong mới vừa rời đi, Cao Tử Mân nhắm ngay cơ hội lập tức cong khóe miệng, nở nụ cười sắc xảo, chầm chậm đi về phía Tề Mộ Vân.

“Tề thiếu, đã lâu không gặp.” Cao Tử Mân cười nói.

“Ừ.” Tề Mộ Vân gật đầu, lại đột nhiên nhìn thấy đối phương kéo chiếc ghế Tiêu Phong mới vừa ngồi, bắt đầu ngồi xuống!

“Chỗ này có người ngồi” Tề Mộ Vân lãnh đạm nói “Cô đi kiếm chỗ khác ngồi đi.”

“Có người?” Cao Tử Mân không thèm để ý tiếp tục cười nói “Vậy em ngồi bên đó nhé.”

Ngay lúc Cao Tử Mân muốn kéo chiếc ghế cạnh Tề Mộ Vân ra ngoài, Nghiêm Thụy Minh bước nhanh đến, đặt mông ngồi lên một nửa chiếc ghế Cao Tử Mân vừa kéo ra.

Nụ cười của Cao Tử Mân tức thì cứng đờ.
Bình Luận (0)
Comment