Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 112

Thẩm Ninh quay lại trong cung, nàng nằm nghiêng trên giường cầm cây trâm của Hoa Phá Nguyệt suy nghĩ lơ lửng trên mây, một lúc sau khẽ thở phào một tiếng. Linh Lung và Thúy Hỷ không biết chủ nhân xuất xung có chuyện gì xảy ra, đứng bên cạnh quay qua nhìn nhau.

Bỗng nhiên Thẩm Ninh nghe thấy báo Nhị hoàng tử tan học đến thỉnh an, Thẩm Ninh trở người một cái đứng lên, sửa sang lại tóc tai, y phục chỉnh tề, nở nụ cười đi ra ngoài.

Thẩm Ninh vừa bước qua bình phong, nàng đã thấy Đông Minh Thịnh mặt mày tươi cười nhanh chân chạy đến, nụ cười trên gương mặt nàng càng rạng rỡ hơn, "Thịnh Nhi."

Đông Minh Thịnh thấy bóng dáng của nàng hai mắt tỏa sáng, hai ba bước đến trước mặt nàng quỳ xuống, "Nhi thần thỉnh an mẫu thân."

"Mau đứng dậy."

Đông Minh Thịnh nhìn Thẩm Ninh đã lâu không gặp, bất giác nhận ra mình thực sự rất nhớ người mẫu phi này. Mặc dù nàng thường xuyến nhiệt tình quá khiến hắn cho chút không thích ứng được, nhưng lúc nàng không có ở bên cạnh hắn lại cảm thấy như thiếu đi cái gì đó.

"Ừm, hình như lại cao hơn một chút rồi." Thẩm Ninh ngắm ngía hắn một hồi, thỏa mãn gật đầu, "Mau vào trong, mẫu phi có quà tặng cho con." Dứt lời nàng nắm tay của hắn dắt vào bên trong điện.

"Đa tạ mẫu phi." Phản ứng đầu tiên của Đông Minh Thịnh là sửng sốt, sau đó vội vàng nói, "Mẫu phi ngồi xe ngựa vất vả, th4n thể của người có thể mệt mỏi không? Mẫu phi ở trên núi có vui vẻ khỏe mạnh không?"

"Ừ ừ, mọi chuyện đều tốt, để con phải lo lắng rồi."

Thẩm Ninh dẫn hắn vào trong điện, sau khi hai người ngồi xuống giường, hai hộp gỗ nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn chạm khắc, Thẩm Ninh lấy một trong hai hộp đó mở ra, lấy ra một mặt ngọc Bồ Tát trong suốt sáng óng ánh, cười nói: "Lúc đi mẫu phi đã mang theo miếng ngọc này đi theo lên chùa, bây giờ mới xin trở về, để con mang  bên người làm bùa bình an."

"Đa tạ mẫu phi, nhi thần mặt dày xin nhận." Đông Minh Thịnh đưa hai tay ra tiếp nhận, tỉ mỉ nhìn ngọc Bồ Tát, cảm thấy vô cùng có duyên với miếng ngọc này.

"Thích không?" Thẩm Ninh cười nói.

"Nhi thần cực kỳ thích." Đông Minh Thịnh ngẩng đầu, cười với nàng, gật đầu mạnh một cái.

"Thích thì tốt rồi, đến đây, mẫu phi giúp con đeo lên." Thẩm Ninh vẫy tay.

Đông Minh Thịnh xấu hổ cự tuyệt một lần, nhưng sau đó vẫn là để Thẩm Ninh tự tay đeo ngọc Bồ Tát giúp.

"Ừm, hy vọng Bồ Tát có thể phù hộ cho Thịnh Nhi của chúng ta sau này bình an khỏe mạnh luôn vui vẻ." Sau khi đeo lên xong, Thẩm Ninh ủ ấm miếng ngọc trong lòng bàn tay rồi mới để vào bên trong áo Đông Minh Thịnh.

Không hiểu tại sao Đông Minh Thịnh lại đỏ mặt, hắn có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn về cái hộp còn lại trên bàn nhỏ, lập tức hỏi: "Mẫu phi, trong hộp này có gì?"

Thẩm Ninh nhìn theo hướng ánh mắt của thằng bé, ngừng lại một chút rồi mới nói: "A, đây là Mẫu phi cầu cho nhi tử chưa sinh của hoàng huynh con."

Đông Minh Thịnh nghe vậy, ánh mắt dường như trở nên nguội lạnh, hắn khẽ gật đầu, "Thì ra là thế."

Thẩm Ninh biết chuyện đi săn chỉ sợ là đã để khoảng cách trong lòng của Đông Minh Thịnh đối với Đông Minh Dịch, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái khi thằng bé có phản ứng như vậy. Nàng cố ý để vật này ở đây, nàng muốn tâm sự với thằng bé một lúc. Nàng gật đầu với Lưu Ly để muội ấy dẫn mọi người lui xuống.

"Mẫu phi?" Đông Minh Thịnh không hiểu ý của nàng.

Thẩm Ninh vẫy Đông Minh Thịnh ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng nói: "Thịnh Nhi, con cũng sắp trưởng thành rồi, mẫu phi muốn hỏi con một chút, tương lai con muốn làm gì?"

Đông Minh Thịnh hoàn toàn không ngờ nàng sẽ hỏi câu hỏi này, hơi giật mình ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn ậm ừ nói: "Mẫu phi hỏi như vậy...  Nhi thần hoàn toàn nghe theo phụ hoàng làm chủ."

"Con đã từng nghĩ muốn làm gì chưa?"

Đông Minh Thịnh nhìn nàng chăm chú, chần chừ lắc đầu.

Thẩm Ninh cũng nhìn hắn một lúc, sau đó khẽ thở ra một hơi, nói: "Thịnh Nhi, mẫu phi và phụ hoàng con sớm chiều ở chung, mới có thể hiểu được làm Hoàng đế mệt mỏi đến như thế nào. Mặc dù là Cửu Ngũ Chí tôn có vạn người quỳ lạy, nhưng quyền lực càng lớn, trạch nhiệm cũng sẽ càng lớn. Phụ hoàng của con thật sự rất vất vả, mẫu phi đều thấy tất cả, mẫu phi luôn nghĩ nếu mẫu phi có hài tử nhất định sẽ không để hắn làm Hoàng đế."

"Mẫu phi!" Đông Minh Thịnh kinh hô, hắn không ngờ nàng có thể thẳng thắn nói ra những lời này, "Mẫu phi, tai vách mạch rừng, mẫu phi nói ra những lời này truyền đến tai phụ hoàng, chỉ sợ cũng sẽ không tốt."

"Không cần phải căng thẳng, mẫu phi đã bảo Lưu Ly ở ngoài canh chừng rồi, không ai nghe thấy chúng ra nói chuyện gì đâu." Thẩm Ninh nói, "Mẫu phi có chừng mực."

Đông Minh Thịnh thấy dáng vẻ nàng bình thản, cảm thấy hôm nay mẫu phi dường như trầm ổn hơn. Lúc này hắn mới bình tĩnh lại, nói: "Là nhi thần lo lắng thái quá rồi."

"Ừm, trở lại chuyện chính nào, chúng ta nói đến đâu rồi?"

"Cái này... " Đông Minh Thịnh do dự nói, "Người nói là không để hài tử của người làm Hoàng đế... "

"Đúng rồi." Thẩm Ninh gật đầu, sau đó nàng nghiêm mặt nói với Đông Minh Thinh, "Ý của mẫu phi chính là như vậy, hiện nay mẫu phi không có hài tử thân sinh, mẫu phi cũng coi con như nhi tử của mình mà đối đãi, vì vậy ta cũng không mong muốn con làm Hoàng đế."

Đông Minh Thịnh khẩn trương, "Mẫu phi! Nhi thần, nhi thần tuyệt đối không có ý này!" Ông trời ơi, cuộc đối thoại này vừa bắt đầu trên trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh.

"Con không có ý này là tốt nhất." Thẩm Ninh nhẹ nhàng thở phào một hơi, "Phụ hoàng của con thì cũng thôi đi, ta không muốn con phải chịu khổ cực như vậy."

Đông Minh Thịnh sững sờ một chút, nghe hiểu ý tứ của nàng, trầm mặc một lúc, cũng quên đi kinh hoàng, một lúc sau mới cười khổ một tiếng, nói: "Mẫu phi nói tin thần tất nhiên là tin thần, nhưng ra khỏi cung Xuân Hi, lại có ai tin thần, ai tin mẫu phi?"

Thẩm Ninh khẽ thở dài một tiếng, sờ đầu của hắn nói, "Mẫu phi biết con chịu nhiều khổ sở, mẫu phi cũng đã nghe Ngụy công công nói chuyện đi săn,... Con cảm thấy là hoành huynh con làm?"

"Nhi thần không dám nói bừa."

"Ta lại cảm thấy không giống, cách làm này quá vụng về, cho dù Đại hoàng tử thật sự muốn động thủ hắn cũng sẽ không chọn chuyến đi săn cho chính hắn làm chủ để ra tay đâu, hơn nữa nếu hắn có tâm giết con, chỉ sợ con thật sự đã... " Thẩm Ninh tỉnh táo phân tích cho Đông Minh Thịnh nghe, "Ta cho rằng trong chuyện này nhất đinh là có người giở trò ly gián, muốn phá vỡ tình huynh đệ hào thuận của các con."

"Mẫu phi nói có lý... " Đông Minh Thịnh cúi thấp đầu nói.

"Hiện giờ mẫu phi cũng chưa biết là ai giở trò, ta sẽ phái thêm mấy người bảo vệ con, con ở bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn, mọi chuyện phải đặt an toàn lên hàng đầu. Ta cũng sẽ phái người điều tra, cho dù chúng ta không đi hại người, nhưng cũng không thể để cho người khác khi dễ."

"Mẫu phi, nếu như phụ hoàng biết được chuyện này... "

"Ừm, sợ là hắn sẽ đau lòng." Thẩm Ninh hít một hơi.

Bất luận thế nào Đông Minh Thịnh cũng sẽ không dùng hai chữ "đau lòng" này, chỉ là nghe Thẩm Ninh nói vậy hắn cũng chỉ có thể phụ họa theo, "Đúng vậy... "

"Tạm thời chưa nói cho phụ hoàng con biết." Đông Duật Hoành đã quá chú trọng vào chuyện quốc sự, nàng hy vọng bản thân có chút khả năng san sẻ với hắn. Hắn đã yên lòng giao Đông Minh Thịnh cho nàng, nàng cũng nên vì hắn cố hết trách nhiệm của mình.

"Vậy mẫu phi định điều tra chuyện này thế nào?"

Thẩm Ninh cười một tiếng, "Ta tự có cách của mình." Nàng ngừng một chút, lại nói, "Con đi theo ta, sợ là không tránh khỏi những chuyện như vậy, mẫu phi có lỗi với con, con đừng có oán trách mẫu phi." Nàng được thịnh sủng, cả hậu cung đều sợ Đông Duật Hoành sẽ thiên vị lập Đông Minh Thịnh làm thái tử, ngay cả chính nàng cũng không biết Đông Duật Hoành rốt cuộc là tính toán như thế nào.

Đông Minh Thịnh mấy máy môi, giống như lấy hết dũng khí mới dám nói: "Nếu như mẫu phi đã nói thẳng như vậy, nhi thần cũng sẽ thoải mái nói những lời trong lòng. Sau khi trải qua nhiều chuyện nhi thần sớm đã không dám vọng tưởng gì cao xa, chỉ một lòng mong cầu một chỗ an thân. Nhi thần kiếp trước đã tu được hồng phúc nên kiếp này mới được mẫu phi nuôi dạy. Giống như mẫu phi nói, hai năm gần đây gương mặt của nhi thần phúng phính nhiều thịt! Đây gọi là tâm thanh thản dễ báo, nhi thần đã thỏa mãn rồi, còn có gì oán trách mẫu phi? Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bây giờ mẫu phi cùng phụ hoàng như đôi uyên ương tình thầm, hậu cung đều phải ghen tỵ, tuy nói là bây giờ gió êm sóng lặng, nhưng sau này nếu như mẫu phi mất đi sự che chở của phụ hoàng, chỉ sợ...!"

Đông Minh Thịnh không dám nói hết, nhưng Thẩm Ninh hoàn toàn hiểu được ý của Đông Minh Thịnh. Nàng nhìn chằm chằm thằng bé một chút.

"Mẫu phi?" Sự yên tĩnh này có chút quái dị, Đông Minh Thịnh cẩn thận nhìn nàng từng li từng tí, "Nhi thần đã nói sai rồi ạ?"

Thẩm Ninh lắc đầu, thằng bé không nói sai, mà là nói quá tốt. Nàng nhìn thằng bé chăm chú nói: "Làm khó con vì mẫu phi mà suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng mẫu phi rất cảm động. Mẫu phi hiểu ý của con, cũng biết sự lo lắng của con không phải là không có lý, nhưng bây giờ so với bất kỳ giờ phút nào mẫu phi hoàn toàn tin tưởng phụ hoàng của con, hắn sẽ không bao giờ bỏ lại chúng ta mà không để ý, con yên tâm."

Thịnh Nhi mà có tâm tư làm đế vương, Ngụy Hội sẽ giật dây nàng tranh đoạt hậu vị. Hai người này... trong lòng Thẩm Ninh có hơi trùng xuống.

Đông Minh Thịnh thấy dường như tâm ý của Thẩm Ninh đã quyết, hắn cũng không nói thêm gì nữa, "Nhi thần tùy theo ý của mẫu phi thay nhi thần quyết định."

Thẩm Ninh gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Thịnh Nhi, mẫu phi nói như vậy, nhưng chuyện lập người kế vị là chuyện đại sự, vẫn là do phụ hoàng con quyết định. Bất luận ai là thái tử, phụ hoàng con đều suy nghĩ vì giang sơn muôn đời của Đại Cảnh. Nếu như phụ hoàng con thật sự muốn chọn con làm thái tử, vậy thì đó chắc chắn là do con có tố chất làm đế vương, con nhất định phải gánh vác phần trách nhiệm này, đến lúc đó mẫu phi cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ con. Nhưng mà nếu như con muốn mẫu phi tận lực vì con mà tranh đoạt hoàng vị, mẫu phi quyết không làm được."

"Mẫu phi, nhi thần không có ý muốn tranh chức vị thái tử với hoành huynh." Đông Minh Thịnh vội vàng nói.

"Ta hiểu." Thẩm Ninh nhìn thằng bé cười nói, "Phụ hoàng của con đang ở tuổi tráng niên, khả năng cũng sẽ không lập thái tử sớm, bây giờ nói chuyện này với con có lẽ là vẫn còn quá sớm, nhưng mà con trở về suy nghĩ thêm về chuyện mẫu phi nói, được không?"

"Con hiểu rồi."

"Ừm, bé ngoan."

Sau khi Đông Minh Thịnh rời đi, Thẩm Ninh suy nghĩ lung tung một lúc rất lâu, cảm thấy đầu có chút đau.

Đông Duật Hoành hạ triều trở về, hai người cùng nhau ăn tối, Thẩm Ninh buồn bực đến hoảng loạn, muốn nghe hai khúc nhạc để thư giãn, Đông Duật Hoành suy nghĩ một chút, để cho người gọi Tây Môn Nguyệt đến.

Thẩm Ninh nở nụ cười dường như cũng không phải cười nhìn Đông Duật Hoành đang ngắm ngía tượng gỗ trong tay, "Nếu như nàng ấy hát mà không nhận được lời khen "hay" của ta, thì ta có chuyện muốn nói."

Đông Duật Hoành bật cười, ngẩng đầu thổi thổi lên gương mặt trơn mềm của nàng, "Cái bình dấm chua này!"

Tây Môn Nguyệt được tuyên vào, có một cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng nàng.

Từ hôm sinh nhật Đức phi, nàng vẫn luôn cảm thấy xấu hổ muốn chết, trốn ở trong phòng khóc mấy lần. Cả người Đức phi cũng uể oải, đôi mắt cũng sưng đỏ. Nàng nghe nói ngày hôm sau Hoàng đế xuất cung đi chùa Tích Hương, lúc đó trong lòng nàng có một cảm giác căm hận mãnh liệt. Rõ ràng bản thân nàng chưa từng gặp Bảo Duệ Hoàng quý phi, nhưng nàng đã cảm thấy chán ghét Hoàng quý phi đến như vậy rồi.

Vừa nãy khi nghe nói Hoàng đế tuyên triệu nàng, cảm giác chán chường nhiều ngày nay lập tức bị quét sạch sành sanh, nhưng khi nàng nghe nói là đi đến cung Xuân Hi, nàng lập tức có cảm giác khó chịu kỳ dị.

Sau đó nàng mời công công đợi một chút, nàng trở về phòng đổi một bộ cung phục mới, thoa son đỏ tươi, cài lên mái tóc mai bông hoa tươi. Nàng chăm chú ngắm nhìn gương mặt mỹ lệ trong gương, trong lòng thầm ra quyết định.

Tối nay trước mặt Hoàng quý phi nàng nhất định phải trổ hết tài năng, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Thánh thượng.

Nàng muốn thay Đức phi nương nương báo thù.

Tây Môn Nguyệt mang theo cảm xúc khó tả quyết tâm đến cung Xuân Hi, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn Bảo Duệ Hoàng quý phi ngồi trên vị trí chủ vị, nàng vô cùng thất vọng.

Người này chính là Hoàng quý phi ba ngàn sủng ái một thân? Mặc dù nàng nhìn không ra tuổi của Hoàng quý phi, nhưng dung mạo kia... Không nói đến nàng, ngay cả Đức phi nương nương cũng đẹp hơn so với Hoàng quý phi nương nương nhiều, tư sắc của vị nương nương này chỉ ở mức bình thường, sao lại có thể hấp dẫn được ánh mắt của Hoàng đế?

Thẩm Ninh cũng đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt. Chợt nụ cười trên môi nàng phai nhạt, tiếp tục duy trì vẻ cao ngạo.

"Bệ hạ," Tự tin của Tây Môn Nguyệt tăng gấp bội, nhìn về phía đế vương anh tuấn, giọng nói so với bình thường càng ngọt ngào hơn, "Người muốn nghe nô tỳ hát khúc nào?"

Lông mày Thẩm Ninh giật giật.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment