Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 116

Chuyện sau đó đúng như Hoàng hậu tính toán, Thẩm Ninh chân trước vừa rời đi, chân sau Trang phi lập tức đến. Giờ phút nào Đông Duật Hoành nào còn có tâm tư gặp Trang phi, không ngờ Trang phi vô cùng tức giận, nàng bị Vạn Phúc chặn ngoài cửa nhưng vẫn không ngừng gào to, "bệ hạ, người cứ trơ mắt nhìn Phong gia chúng ta bị bắt nạt mà không quan tâm sao? Hoàng quý phi kia thật sự coi trời bằng vung, ngay cả ca ca của thiếp mà cũng dám đánh! Nếu như người còn che chở cho nàng ta, chẳng khác nào để Phong gia mất hết mặt mũi, Thái hậu nương nương ở dưới hoàng tuyền sao có thể yên nghỉ!"

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không kéo Trang phi về cung!" Giọng nói của Đông Duật Hoành truyền ra ngoài.

"Biểu ca, biểu ca, người tẩu hỏa nhập ma rồi! Ca ca của thiếp cũng là đệ đệ của người mà, ngay cả đệ đệ người cũng không c4n sao!"

"Lôi đi!" Âm thanh như sấm cho thấy chủ nhân của giọng nói nổi giận.

Vạn Phúc không dám không nghe theo, đành phải hơi dùng sức với Trang phi đang ép cả người lên người hắn, lập tức nghe thấy tiếng kêu the thé của Trang phi, "Đau chết ta rồi, tên nô tài chết bầm!"

Vạn Phúc mắt điếc tai ngơ, cường ngạch "Mời" Trang phi ra ngoài.

Hoàng hậu rất nhanh biết được chuyện này, nàng ngồi trên ghế phượng rơi vào trầm tư.

Hoàng quý phi cãi nhau với Thiên gia, lại dám ẩu đả với mệnh quan triều đình, nếu không lợi dụng hai chuyện này, chính là đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để lật đổ Thẩm Ninh. Nếu Thẩm Ninh chao đảo, Nhị hoàng tử cũng vì vậy mà mấy thế.

Mặc dù Mạnh Nhã hiểu đây là cơ hội ngàn năm có một, nhưng nàng lại chậm chạp không có hứng thú hành động.

Nàng càng tiếp xúc với Thẩm Ninh càng có cảm giác khó có thể lý giải được. Thẩm Ninh là người khác biệt nhất trong hậu cung này.

Không nói đến công lao to lớn của Thẩm Ninh ở dân gian, cho dù khi nàng tiến cung cũng mang theo khí thể khiến người khác khó có thể xem nhẹ nàng. Nàng có thể trở thành sủng phi được Thiên gia độc sủng, ở trong hậu cung này đến cả người làm hoàng hậu như Mạnh Nhã cũng phải nể nàng ba phần. Thẩm Ninh không ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại còn đồng cảm với nô bộc, lập ra quy chế bảo vệ nô tài. Rõ ràng nàng có biện pháp làm chuyện lớn, nhưng lại dường như không có dã tâm, ngay cả chuyện hậu cung cũng chưa bao giờ nhúng tay vào, yên lặng nghe theo phân phó. Thỉnh thoảng Dịch Nhi nhắc đến nàng luôn nói với vẻ vô cùng tín nhiệm, nàng còn cầu cho hài nhi chưa sinh của Dịch Nhi một miếng ngọc Phật như ý... Một người nhìn như vô dục vô cầu lại thông minh cơ trí tình nguyện chịu đựng thù địch khắp nơi cũng muốn độc chiếm sủng ái, dường như có chút mâu thuẫn, lại dường như hợp tình hợp lý.

Giống như chỉ có Thẩm Ninh mới có thể làm ra chuyện như vậy. Cũng chỉ có mình nàng mới được làm chuyện như thế.

Thật ra từ tận đáy lòng Mạnh Nhã có chút ghen tị với nàng, nói là ghen tị, có lẽ nói Mạnh Nhã hâm mộ nàng thì sẽ đúng hơn.

Mạnh Nhã cả đời bị nhốt trong cái lồng nguy nga tráng lệ này, sớm đã bình tâm như nước, chỉ ngoại trừ thỉnh thoảng đọc sách lúc thì đi ngắm cảnh sắc núi rừng, cảnh cổ xưa của hoàng cung vào mùa thu, tất cả đều có vẻ như rất tố.

Nhưng từ khi Thẩm Ninh mang theo thiên quân vạn mã xuất hiện, nàng không chỉ hấp dẫn ánh mắt của Thiên gia, mà còn hấp dẫn ánh mắt của Mạnh Nhã. Từng chuyện từng chuyện Thẩm Ninh làm, đều như độc dược làm sôi trào huyết mạch của Mạnh Nhã, hóa ra phụ nhân còn có thể làm những chuyện như vậy!

Thẩm Ninh dường như đã đánh vào chỗ sâu nhất trong lòng Mạnh Nhã. Mạnh Nhã có khát vọng trở thành tri kỷ của Thẩm Ninh, cùng Thẩm Ninh trò chuyện tán gẫu, nhưng thân phận của hai người đã định trước là không thể được.

Nếu bây giờ Mạnh Nhã muốn bỏ đá xuống giếng, tự tay diệt trừ nữ tử duy nhất bản thân mình ngưỡng mộ?

Mạnh Nhã trầm mặc một lúc  lâu, thở dài một hơi, im lặng lắc đầu.

Cả đoạn đường hồi cung Thẩm Ninh đều im lặng, giao phó Lưu Ly mời Thẩm phu nhân tiến cung.

Lưu Ly do dự đáp: "Nương nương, hai ngày này bệ hạ không cho ngoại thần vào hậu cung." Lạc Hoa quận chúa là hoàng thân quốc thích, tiến cung thăm An lão thái phi theo thường lệ, cho nên mới có thể vào trong cung. Ai có thể ngờ được Lạc Hoa quận chúa xưa này không màng thế sự lại biết được chuyện này.

Thẩm Ninh nghe vậy, trừng Lưu Ly một chút, "Ngay cả muội cũng giấu diếm ta, ta còn có thể trông cậy vào ai!"

Lưu Lý áy náy không thôi, vâng vâng dạ dạ không dám nói.

Quay về cung Xuân Hi., Thẩm Ninh khôi phục lại chút tỉnh táo, nói xin lỗi với Lưu Ly,  "Lúc nãy là do ta quá nóng lòng, thật xin lỗi. Thánh thượng có chỉ, các ngươi cũng không thể không nghe theo, ta cũng hiểu được điều này."

Lưu Ly lập tức quỳ xuống, nói: "Nương nương tố, lúc này người còn nghĩ đến cho nô tỳ, nô tỳ thật sự chết cũng không tiếc! Chỉ là bây giờ tình hình bất lợi, cầu xin nương nương nghĩ cách đối phó trước đã!"

Thẩm Ninh biết Lưu Ly đang nói đến chuyện nàng đánh Phong Bảo Lam, nhưng bây giờ đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn không suy nghĩ được gì, lắc đầu nói: "Hiện giờ ta không có sức suy nghĩ mấy chuyện này." Chuyện khẩn cấp trước mắt là làm thế nào để khiến Hoàng đế trả tro cốt của Tử Kỳ.

"Nương nương," Lưu Ly vội la lên, "Chuyện của Lý phủ tất nhiên là khiến cho người ta tiếc hận, nhưng nếu như người ngay cả bản thân mình cũng không lo được, sao có thể lo cho người khác?"

Thẩm Ninh cười lạnh một tiếng, "Hắn định làm gì, định đày ta vào lãnh cung sao?"  Nếu hắn thật sự không phân trắng đen như vậy, thì nàng phải chấp nhận thôi.

"Nương nương... "

"Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, ta hỏi muội." Thẩm Ninh cắt ngang lời của Lưu Ly, "Trộm tro cốt của người khác, rốt cuộc là có tác dụng gì?"

"Chuyện này... Nô tỳ ngu muội, chưa từng nghe đến chuyện như vậy."

"Vậy muội đoán xem là dùng để làm gì>"

"Chuyện này..." Lưu Ly ấp úng không dám nói.

"Nói nhanh đi."

"Nô tỳ cả gan đoán, sợ là dùng để trấn hồn?"

"Trấn hồn?"

"Đúng vậy, khi nô tỳ vẫn còn ở dân gian, từng nghe nói trong núi có một người chuyên ghi chép chuyện vặt vãnh kể lại có một địa chủ yêu vợ của mình vô cùng sâu đậm, không đành lòng để hồn phách của vợ rời đi, cho nên ông ấy đã mời đạo sĩ dùng tro cốt làm pháp mấy ngày đêm, ép ba hồn bảy phách ở lại."

Trấn hồn? Đông Duật Hoành trộm tro cốt Lý Tử Kỳ là vì muốn trấn hồn phách của huynh ấy?

"Nương nương," Lưu Ly do dự một chút, muốn nói cho Thẩm Ninh biết chuyện hai ngày hôm nay nàng tìm hiểu được, để bù đắp cho áy náy bản thân mình giấu diếm với Thẩm Ninh, "Nô tỳ nghe nói một chuyện, không biết có nên nói không?"

"Nói đi."

"Vâng..  . Hai ngày này nô tỳ nghe nói một chuyện cũ của mấy năm trước, hình như là trong khoảng thời gian nương nương giả chết, bệ hạ từng lập cho nương nương một cái miếu, mời cao tăng làm pháp. Nghe nói... Là trấn hồn phách của nương nương.

Lúc Hoàng hậu cầu kiến Hoàng đế, cũng đã là buổi chiều tối.

Mạnh Nhã nghĩ lúc này cơn thịnh nộ của Đông Duật Hoành cũng đã vơi, có thể bình tĩnh ôn hòa xử lý chuyện đã như ong vỡ tổ này.

Hoàng đế gặp Hoàng hậu trong cung Càn Khôn.

Mạnh Nhã vẫn như thường ngày, khuôn mặt tươi cười diện kiến thánh nhan, nhưng cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Không biết Hoàng quý phi và Phong đại nhân đã xảy ra chuyện hiểu lầm gì, mà xung đột ở nơi đông người như vậy còn đánh nhau với Phong Đại nhân. Hiện nay hậu cung hỗn loạn, chuyện này cũng đã kinh động đến Vương thái phi, thần thiếp nghĩ tốt xấu gì cũng nên có một câu trả lời mới có thể ổn thỏa được.

Đâu chỉ có mỗi hậu cung, đại thần biết chuyện buổi chiều cũng không ngừng dâng tấu, nói là chuyện này nhất định phải phân đúng sai, nhưng tất cả đều cho rằng dù bất luận đúng sai như thế nào, hành động lần này của Hoàng quý phi đã đi quá giới hạn, xem thường triều thần, thỉnh cầu trừng phạt.

Đông Duật Hoành nhẫn nhịn cơn tức giận cả một buổi chiều, hắn tức giận Thẩm Ninh vì chuyện của Lý Tử Kỳ mà liều lĩnh làm bậy, cũng tức giận triều thần tâm gia dâng tấu Thẩm Ninh. Hắn không vui nói: "Vậy nàng nói nên làm gì đây?"

Mạnh Nhã nhìn long nhan, đắn đo nói: "Thần thiếp nghĩ, Hoàng quý phi xưa nay khiêm tốn dịu dàng, ngay cả nô tỳ cũng không muốn đánh phạt, lần này xúc động mất khống chế, trong chuyện này nhất định có lời khó nói."

Hai câu này lại khiến cho sắc mặt Đông Duật Hoành tối sầm lại.

"Nhưng mà nhiều người chứng kiến chuyện này như vậy, chỉ sợ là không phạt khó có thể khiến cho mọi người phục. Thần thiếp nghĩ, không bằng giả bộ đưa Hoàng quý phi đến lãnh cung mấy ngày, đợi chuyện này qua đi, đón Hoàng quý phi hồi cung... Bệ hạ thấy như thế nào?"

Đề nghị này của Mạnh Nhã thật ra là con đường giải quyết duy nhất. Hậu phi tung quyền cước đấm đá với triều thần, tuy nói là chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Nhưng nếu nàng không phải là Hoàng quý phi, phán tội chết cũng không có ai xen vào được.

Đông Duật Hoành cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là phất tay áo: "Không được."

Lần này Hoàng Hậu thật sự kinh ngạc, "Bệ hạ?" Nàng vốn cho rằng hắn nhất định sẽ đồng ý cách làm này, không ngờ rằng hắn vậy mà không chấp nhận. Suy nghĩ của hắn, nàng càng lúc càng không thể hiểu nổi... Phong Bảo Lam kia trộm tro cốt chồng trước của Hoàng quý phi, chẳng lẽ chuyện này là thật? Và hắn là người đứng sau sai khiến?

"Hoàng quý phi... Không thể phạt." Đông Duật Hoành chắp tay sau lưng, nặng nề hít một hơi.

"Chuyện này... Chẳng qua chỉ là giả vờ qua mắt người thôi, chỉ là mấy ngày ngắn ngủi."

"Cho dù là một ngày, cũng không được." Hoàng đế quả quyết nói.

Mãnh Nhã giật mình không nhỏ, nàng biết Hoàng đế đã động chân tình, nhưng nàng không ngờ hắn yêu chiều Thẩm Ninh đến mức này!

"Chuyện này trẫm tự có chủ trương, nàng không cần quản."

Sau khi Hoàng hậu rời đi, chỉ còn một mình Đông Duật Hoành ngồi trong An Khang đường, mười ngón tay hắn đan vào nhau, sắc mặt hơi có chút nôn nóng.

Lời Hoàng hậu nói đúng là cách tốt nhất hiện giờ, chỉ cần Thẩm Ninh tránh nơi đầu ngọn sóng này, còn lại những việc lặt vặt khác dễ giải quyết hơn nhiều. Nhưng lại không muốn lại dùng cách trừng phạt nàng để giải quyết vấn đề.

Không thể phạt nàng...

Nếu như là Lý Tử Kỳ, hắn sẽ không để cho Thẩm Ninh phải chịu uất ức. Hắn có thể vì che dấu bí mật cho Thẩm Ninh mà không tiếc giết tất cả những người biết được lai lịch của nàng, hắn vì sau này nàng có thể sống tốt mà tự tay viết thư hòa ly... Mà mình đã nhiều là để nàng phải chịu khổ, nàng vì mình mà phải ngoan ngoãn ở lại trong hoàng cung, hiếu thuận với thái phi, nuôi hoàng tử không phải do nàng sinh ra, giả vờ giả vịt với đám người trong hậu cung... Nếu như hắn vì chuyện này mà xử phạt nàng, nàng chắc chắn sẽ có ngăn cách với hắn.

Hoàng đế chưa từng cho rằng bản thân mình làm sai, nhưng hắn cũng không cho rằng Thẩm Ninh làm sai, mặc dù hành động này của nàng khiến hắn vô cùng không vui. Tính tình của nàng chính là như vậy, nhưng lần này cũng chứng tỏ được địa vị của Lý Tử Kỳ trong lòng nàng, không ngờ hắn ta lại có thể khiến nàng mất khống chế..  .

Hàm dưới của hắn siết chặt, con ngươi đen u ám như mực.

Hắn một mình ngồi đó yên tĩnh rất lâu, lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ trầm hương tinh xảo, tâm trạng phức tạp cầm thưởng thức trong tay một hồi.

Đây là đồ chơi mà Phong Bảo Lam dâng lên khi được hắn triệu gọi. Đây là đồ mà hắn bảo Phong Bảo Lam làm để làm quà tặng sinh nhật năm sau cho Thẩm Ninh.

Qua một khắc sau, hắn giống như đã ra quyết định, đứng dậy hô: "Bãi giá!"

Lúc Hoàng đế đến cung Xuân Hi, Thẩm Ninh chưng ra vẻ mặt lạnh nhạt tiếp giá. Lúc này hắn lại biểu hiện ra vẻ khoan dung độ lượng không chấp nhặt với nàng, ngược lại còn cười như không cười đùa với nàng, "Nhìn cái dáng vẻ của nàng này, giống như trẫm thiếu nàng mấy xâu tiền?"

Tâm trạng Thẩm Ninh có chút phức tạp, nàng không để ý đến hắn, tự rót cho mình một chén trà rồi tự uống.

"Nhìn cái lòng dạ hẹp hòi của nàng đi, trẫm chẳng qua chỉ là hơi lớn tiếng, cũng không có mắng nàng hay đánh nàng, nàng đã giận dỗi với trẫm rồi?" Đông Duật Hoành đi về phía nàng, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng.

Thẩm Ninh quay mặt qua một bên, nghiêm mặt nói: "Bây giờ chàng lại muốn đến trêu chọc ta."

"Chẳng lẽ trẫm lại đi so đo với một phụ nhân như nàng?" Hoàng đế ngồi lên giường, vẫy tay với nàng, "Lại đây."

"... Làm gì?" Thẩm Ninh cầm cái chén ngọc có hình hoa hải đường chuyên dụng của nàng đi qua chỗ hắn. Hắn thế này có phải là đã bình tĩnh để có thể nói chuyện một cái ôn hòa rồi hay không? Bất luận như thế nào trước tiên phải lấy lại được tro cốt của Tử Kỳ rồi nói tiếp.

"Không phải hôm trước trẫm nói với nàng là trẫm có một món quà muốn tặng nàng sao." Đông Duật Hoành vừa nói, vừa lấy ra một hộp gấm đặt trên bàn nhỏ.

"Là cái gì thế?" Ánh mắt Thẩm Ninh nhìn qua, thầm nghĩ cho dù là kỳ trân dị bảo gì nàng cũng sẽ không vì nó mà thỏa hiệp với hắn.

Hoàng đế nhìn nàng một cái, khóe môi cong lên mở hộp gỗ ra.

Thẩm Ninh nhìn thấy vật bên trong hộp gấm, chén ngọc trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Thẩm Ninh biết bản thân thất thố, nàng ôm mặt kinh ngạc kêu lên: "Hắc ngọc Phúc Họa thú! Chàng thật sự tìm được nó!"

Bên trong hộp, hắc ngọc Phúc Họa thú giờ phút này đang yên lặng nằm đó, dưới ánh nến miếng ngọc phát ra ánh sáng thần bí, khiến toàn bộ lông tơ trên người đang đều dựng đứng cả lên.

Hoàng đế đều để từng hành động nhỏ của nàng vào mắt, ý tứ không rõ cười cười, "Không phải trẫm tìm được, mà là trẫm bảo Phong gia tận lực điêu khắc ra."

Đầu Thẩm Ninh "ong" lên một tiếng. Nàng chỉ cảm thấy tất cả các mạnh trong não đều bị đứt hết, nhịp tim đã sớm không kiềm chế được mà đập lên kinh hoàng như sấm, hai tay đang ôm lấy mặt cũng cứng đờ.

Chẳng lẽ... Miếng ngọc kia là vì Đông Duật Hoành ra lệnh mới có mặt trên đời này? Trước đây nàng tìm không thế là vì nó không hề tồn tại ở trên thế giới này!

Thì ra là thế, Phong gia kỵ màu đen, cũng chỉ có duy nhất Hoàng đế mới có thể khiến cho Phong gia điêu khắc ra một miếng hắc ngọc Phúc Họa thú!

Đông Duật Hoành chăm chú quan sát vẻ mặt kinh ngạc với khóe miệng căng cứng của nàng, trong lòng hắn của dự cảm khác thường xẹt qua.

Mấy năm nay hắn phái mật thám đi điều tra nhưng không thể tìm được một chút dấu tích nào của nàng trước khi đến Lý phu, giống như nàng từ trong tảng đá chui ra.

Cảm giác không nắm chắc này khiến cho hắn vô cùng khó chịu, lúc trước hắn không muốn hỏi nàng khi không nắm chắc được tình hình, nhưng bây giờ chuyện càng lúc càng có nhiều bí ẩn, hắn hơi mất kiên nhẫn. Đúng lúc hắn nhìn thấy cống phẩm của Tây Ngật, bỗng nhiên có suy nghĩ, hôm sau hắn bảo Phong Bảo Lam mang về Thuyên Châu nói người trong tộc điêu khắc thành một miếng ngọc bội.

Chỉ là phản ứng của nàng... Không phải là vui mừng, mà là giống như rất kinh ngạc.

Thẩm Ninh rất lâu sau mới hồi phục được tinh thần, nhất thời tâm loạn như ma, ông trời ơi! Sao lại như vậy!

"Ninh Nhi?"

"A... " Thẩm Ninh từ từ đặt tay xuống.

"Gần đây nàng còn mơ thấy hắc ngọc không?"

"Ít khi..."

"Trong mộng thấy cái gì?"

"...  Trong mộng ta mơ thấy miếng ngọc bội thôi, nhưng cái khác đều không thấy." Nàng ấp úng đáp lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết nhìn chằm chằm miếng ngọc kia.

Lúc nàng đã hoàn toàn chết tâm lại cho nàng thêm hy vọng... Nếu như đây thật sự là khối hắc ngọc kia....

"Nàng không lại đây xem à?" Đông Duật Hoành nói.

"À..  ." Lúc này Thẩm Ninh như một cỗ máy biết nghe lời, nàng cứng ngắc di chuyển một chút, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cánh tay nàng giống đeo chì nặng ngàn cân phải dùng hết sức mới nâng lên được, ngón tay run rẩy vươn về phía hộp gỗ, nếu như nàng chạm thử, nàng có thể về hiện đại...

Nàng nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt một chút, tim khẽ đập một cái, ngón tay dài nắm lại thành nắm đấm.

Cùng lúc đó, một bàn tay che khuất Phúc Họa thú.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment