Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 48

Phố xá có tiếng vó ngựa cũng là chuyện bình thường, Thẩm Ninh vẫn đang chờ Hà Sinh trả lời, đến khi Mao Đại gọi nàng một tiếng, nàng mới quay đầu lại nhìn.

Mà lúc này có hai người mặc giáp sắt nhảy xuống từ phía sau xe ngựa, nhanh chóng vòng qua nàng kéo Hà Sinh trong xe ngựa xuống, một thị vệ giữ chặt Hà Sinh trước người mình dễ như trở bàn tay.

Hà Sinh thấy đột nhiên có chuyện xảy ra, đầu tiên là hoảng hốt hét lên hai tiếng sau đó nhìn thị vệ cao lớn trước mặt không giận mà uy, bị dọa đến không dám thở mạnh.

Thẩm Ninh theo bản năng xuất thủ, Mao Đại cũng tiến về phía trước muốn giúp chủ nhân đã thấy thị vệ mặc áo giáp rút đao ra, khắp nơi đều là sát khí. Hai chủ tớ dừng tay giữa không trung, Thẩm Ninh quay đầu nhìn người vừa đến, nàng hít vào một ngụm khí lạnh.

Người đánh ngựa kia không phải là Vạn Phúc thì là ai!

Vạn Phúc lập tức nhảy xuống xe ngựa, ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng.

Thẩm Ninh nhìn cánh cửa chạm khắc nhật nguyệt đang đóng chặt kia, trong lòng nàng không hiểu. Trước mặt không còn lựa chọn nào khác, quỳ gối trên lớp tuyết phủ trên mặt đá, "Lãnh gia hồng phúc kim an."

Mao Đại thấy thế cũng vội vàng quỳ xuống. Gã sai vặt kia không phải là nô tài của vị quý nhân gặp đêm Đông Chí sao? Chỉ là sao quý nhân lại xuất hiện ở đây? Vì sao lại bắt giam người họa sĩ kia?

Người ngồi sau cánh cửa đóng chặt kia chậm chạp không trả lời, ngay lúc Thẩm Ninh đang cố lừa người dối mình hy vọng không có ai ngồi trong xe ngựa, bỗng giọng nói lạnh nhưng băng truyền ra, "Giết tên họa sĩ."

Thẩm Ninh giật mình ngẩng đầu, không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng lóe lên, có người rên lên một tiếng, lưỡi kiếm dính máu đỏ xuất hiện trước mắt Thẩm Ninh.

Hà Sịnh bị một kiếm mất mạng.

Thẩm Ninh thấy hắn như lá mùa thu rụng té xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng, đại não Thẩm Ninh trống rỗng, nàng vô thức muốn xông lên phía trước cấp cứu cho Hà Sinh, lại bị thị vệ giữ chặt lại. Thẩm Ninh giằng co muốn giãy ra, "Nhanh lên cứu hắn đi! Sao các ngươi lại giết hắn!"

Thị vệ mặc giáp bất động như núi, hắn không ngờ phu nhân này khá khỏe, hắn phải dùng lực mới có thể giữ lại nàng.

"Phu nhân!" Mao Đại muốn tiến lên giúp chủ nhân, nhưng nháy mắt bị một lưỡi kiếm kề sát ngay cổ. Khí lạnh từ kiếm truyền tới hàm dưới lạnh ngắt khiến lông tơ trên người hắn đều dựng thẳng lên.

Cánh cửa đóng chặt kia không biết mở ra từ lúc nào, vẻ mặt nam tử chí tôn ngồi trong xe ngựa rộng rãi vô cùng âm trầm và khủng b0.

Mao Đại chỉ liếc trộm một cái toàn thân liền mềm ra, không cản được suy nghĩ muốn quỳ xuống xin tha.

Thẩm Ninh quay đầu nhìn thấy sắc mặt của hắn nàng lựa chọn coi nhẹ, bây giờ không có cái gì quan trọng hơn tính mạng của Hà Sinh. "Lãnh gia! Cho dù là người, cũng không thể lạm sát người vô tội được! Nếu là như thế thì còn cần vương pháp làm gì nữa!"

Giọng nói của nam tử lạnh băng, "Gia chính là vương pháp!" Hắn trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi còn rảnh rỗi quan tâm sống chết của người khác, kế tiếp trẫm sẽ trị đến ngươi!" Khá lắm nữ tử không biết xấu hổ này, ban ngày ban mặt mà dám lén hắn đi gặp người khác!

Vạn Phúc lo lắng lúc này Thẩm Ninh lại nói thêm gì khiến chủ nhân tức giận, vội nói: "Họa sĩ đã chết." Chủ nhân muốn giết người, thị vệ sao dám để hắn lưu lại hơi tàn được?

Thẩm Ninh không biết là đã nghe thấy hắn nói cái gì, đột nhiên tê liệt cả người như héo rũ xuống, lại quay qua nhìn Hà Sinh mở to hai mắt chết mà không biết tại sao mình phải chết, chốc lát mặt nàng xám ngắt, không đành lòng nhìn lần nữa.

Mỗi một cử động của nàng càng chọc Đông Duật Hoành tức giận, hắn thực sự muốn tự mình cắt đứt cái cổ mềm mại kia của nàng!

Nô bộc thị vệ trong Lý phủ ở Trường Dương, đều là người Vạn Phúc tự mình sắp xếp sai bảo, ngày thứ hai nàng chuồn êm ra khỏi phủ đã bị Xuân Nhi phát hiện khác thường báo cáo lại. Đông Duật Hoành nghe Vạn Phúc nhắc đến, chỉ cười một tiếng, nghĩ thầm nàng ân phận lâu như vậy đúng là không dễ dàng gì, để nàng ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt. Hắn thậm chí không phái người thăm dò xem nàng đã đi đâu, nhưng xem nàng đã làm cái gì? Ân cần với một tên họa sĩ nghèo kiết xác, đưa vật ông sưởi tùy thân đưa cho hắn dùng, để xe ngựa của mình cho hắn ngồi! Lồng nguc hoàng đế phập phồng, nhìn dáng vẻ vừa rồi nàng cười với tên họa sĩ, bôi mật cũng không thể cười ngọt ngào như thế được!

Không tuân thủ đạo đức phụ nhân, bại hoại thuần phong mỹ tục, tính tình lẳng lơ... Bất kỳ câu nào dùng để nói nàng cũng là không đủ! Loại nữ nhân như này giữ lại thì có lợi ích gì, giết đi, hắn tác thành cho đôi gian phu dâm phụ xuống hoàng tuyền gặp nhau, đúng lúc cùng tên phu quân bệnh chết của nàng diễn trò hay!

Hàm dưới Đông Duật Hoành căng cứng, chỉ cần mở miệng, nàng sẽ chỉ còn là một vong hồn.

Vạn Phúc biết lúc này chủ nhân đang nổi lên sát tâm, lại ẩn nhẫn không bộc phát, hắn quay lại nhìn sau lưng thấy có vài người dân bắt đầu tụ tập, không khỏi nói: "Chủ tử, ở đây đông người, nô tài sợ phu nhân l0 mãng chống đối chủ nhân, nô tài nghĩ có nên cho ám vệ lên không?"

Đông Duật Hoành nặng nề hừ một tiếng, "Còn ở đây là gì? Mang nàng theo!"

"Vâng." Vạn Phúc nhìn sắc mặt Thiên gia, lệnh cho thị vệ mang Thẩm Ninh lên xe ngựa của thiên tử. Chủ nhân quả nhiên nhịn xuống không ra tay... Lý phu nhân này... Là phúc hay là họa đây?

Thị vệ mặc áo giáp mang thi thể Hà Sinh cùng Mao Đại ném vào xe ngựa Lý phủ, đảo mắt một cái đoàn người rời đi, trong hẻm nhỏ chỉ còn một vũng máu hòa tan vào tuyết.

** ** ** ** ** ** ** ***

Hoàng đế mặc y phục vi hành ngồi trong buồng xe ngựa rộng rãi, ngồi vô cùng thoải mái, trong khi đó giờ phút này Thẩm Ninh cảm thấy bản thân như ở trong biển lửa, toàn thân cực kỳ khó chịu.

Nàng cúi đầu ngồi một bên, trong lòng vẫn đang nghĩ về Hà Sinh chết oan, lòng nặng trĩu đến gần như không thở nổi. Là nàng hại hắn!

"Con không khai ra mọi chuyện là thế nào?" Vẻ mặt đầy sương mù của Đông Duật Hoành trừng nàng một hồi lâu, giọng nói thâm trầm cất lên. Tốt nhất là nàng nên có lý do nào đó được được, nếu không...

Thẩm Ninh giống như vẫn chưa hoàn hồn, biểu cảm không nói lên lời.

"Mau nói!" Đông Duật Hoành quát.

Thẩm Ninh chấn động, ngẩng đầu lên, sau đó tự giễu cười một tiếng, "Nhiều lời cũng vô ích, dù sao người cũng đã chết, cần gì phải lãng phí lời nói... " Lời còn chưa nói hết, nàng bị một lực mạnh bóp lấy cổ đè vào tấm gỗ sau lưng, miệng hô lên một tiếng kêu đau đớn.

"Ngươi cho rằng trẫm sẽ không giết ngươi à?" Cổ tay tăng một chút sức lực, "Ngươi ban ngày ban mặt dám ra ngoài hẹn hò cùng nam tử khác, không biết xấu hổ còn đưa cho hắn vật tùy thân, còn để hắn ngồi chung xe ngựa với ngươi, ý đồ muốn làm chuyện tằng tịu..." Bàn tay lớn lần nữa tăng thêm sức lực, đôi mắt đỏ ngầu của hoàng đế trừng mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, "Một tiện nhân như ngươi, trẫm cảm thấy dù là ngũ mã phanh thây còn chưa đủ!"

Thẩm Ninh bị siết chặt đến mức trước mắt chỉ còn toàn màu đen, nàng vô thức nắm cổ tay nổi đầy gân xanh kia, nhưng không có đủ sức để di chuyển bàn tay hắn dù chỉ một chút. Tròng lòng hoảng hốt dường như nàng trông thấy khuôn mặt dữ tợn của Nỗ Nhi Linh, khóe môi khẽ động, ý thức dần dần bay xa.

Đông Duật Hoành đột nhiên buông tay ra.

Cổ họng nàng sặc một cái, tựa vào tấm gỗ sau lưng ho không ngừng, tham lam mở miệng lớn hít thở, luồng không khí mát lạnh chưa từng tuyệt vời đến như thế.

Một bàn tay từ bên cạnh thò tới, nàng phì phò thở cũng không muốn tiếp tục ngồi chờ chết nữa, nàng dùng hết sức đẩy bàn tay kia ra.

Hành động này của nàng khiến cho chủ nhân của đôi tay kia tức giận, hắn chuyển hướng cầm chặt cánh tay nàng rồi lập tức kéo nàng đến trước mặt hắn, hung ác nói: "Nói! Rốt cuộc ngươi và tên họa sĩ nhếch nhác kia có quan hệ như thế nào?"

"Muốn giết thì ngươi một kiếm chém chết luôn đi cho thống khoái." Thẩm Ninh không muốn nói nhiều. Nàng chịu đựng cổ họng khó chịu, giọng nói khàn khàn trả lời hắn.

"Người tới, mang tên đánh xe ngựa..." Đông Duật Hoành nói được một nửa thì mất tiếng, bởi vì có một bàn tay mềm mại thô lỗ che miệng hắn. Hai mắt hắn híp lại không thể tin nhìn nàng, nàng dám che miệng của hắn!

"Gia?" Vạn Phúc ở ngoài nghi hoặc gọi một tiếng.

Dưới tình thế cấp bách Thẩm Ninh có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng chỉ lo sẽ lại liên lụy Mao Đại, nhíu mày quát khẽ, "Ta nói!" Nói xong nàng rút tay lại.

Thật to gan! Đông Duật Hoành hừ lạnh một tiếng.

Cái chết của Hà Sinh còn rõ mồn một trước mắt, nàng không còn dám khiến tên một tay nắm cả thiên hạ đầy quyền lực này điên lên, Thẩm Ninh cứng ngắc nói, "Ta chẳng qua là thưởng thức tranh chữ của hắn."

"Còn dám lừa gạt trẫm?" Thưởng thức tranh chữ mà mấy ngày liền ân cần nịnh nọt?

"Tin hay không tùy ngươi!" Thẩm Ninh không thèm giải thích.

"Các miệng ngươi vẫn rất bướng bỉnh nhỉ," Đông Duật Hoành híp mắt nắm cằm của nàng, giọng điệu nguy hiểm nói, "Hay là ngươi muốn trẫm đưa ngươi đến Hình bộ mới chịu mở miệng?"

"Ta phạm phải tội gì?"

"Tội thông dâm!"

"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?" Thẩm Ninh cười nhạt.

Đông Duật Hoành thấy vẻ mặt thản nhiên của Thẩm Ninh, cuối cùng lửa giận cũng ta đi một chút. Hắn nhéo nhéo cằm nhọn của nàng, "Vì sao đưa cho hắn ống sưởi?"

Thẩm Ninh quay mặt qua một bên, không muốn để ý đến hắn.

"Trẫm lệnh cho ngươi nói." Đông Duật Hoành kéo mặt nàng trở về.

"Ta thấy hắn lạnh." Thẩm Ninh nghiến răng nghiến lợi nói như chuyện đương nhiên.

"Ngươi thấy hắn lạnh liền đưa cho hắn đồ của mình?" Đông Duật Hoành trừng nàng.

Thẩm Ninh mím chặt miệng không nói lời nào.

"Vì sao để hắn lên xe ngựa?"

"Hắn muốn ta trở hắn về một đoạn." Ai ngờ đưa người ta vào hoàng tuyền.

"Ngươi định ngồi chung một xe ngựa với hắn?"

"Ta ngồi bên ngoài!"

"Vì sao cười tươi như hoa với hắn?"

"Cười cũng không cho phép?"

"Trẫm không cho phép!"

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Vạn Phúc ngồi bên ngoài nghe hai người nói qua nói lại, mồ hôi lạnh ứa ra. Bệ hạ tra hỏi cái này... Uy nghi của hoàng gia còn đâu, rõ ràng là dáng vẻ của trượng phu đi bắt gian! Nếu là bình thường hậu phi động tâm tư không nên có, bệ hạ đâu có nhiều lời hỏi này hỏi nọ? Trực tiếp đày vào lãnh cung là xong. Tên họa sĩ kia lại thanh oan hồn do thiên tử ghen tuông.

Mặc dù Đông Duật Hoành không quá hài lòng với câu trả lời của nàng nhưng cũng miễn cưỡng cho qua, nghĩ thầm nếu là nói thật thì tội này cũng không đáng chết, chẳng qua là thiếu quản thúc thôi, hắn nhìn thẳng vào nàng, "Nếu như ngươi dám khi quân lừa dối..."

"Ta sẽ bị sét đánh chết không yên ổn." Lời thề này ở hiện đại cũng chỉ là như đánh rắm, nhưng thời thề ở cổ đại người ta vẫn luôn coi là thiêng liêng, loại lời thề độc này không phải là biện pháp cuối cùng sẽ không bao giờ nói ra. Thẩm Ninh mặc kệ, bản thân nàng ở Cảnh Triều đã là một lời nói dối rồi, nếu như lời hứa thật sự nghiêm túc thì nàng đã chết không yên lành rồi.

Lời thề độc vừa phát ra, Đông Duật Hoành nhíu mày một lúc lâu, hắn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, nhưng nàng không chút chần chờ nói ra loại lời thề này, dù cho có lo nghĩ gì nữa thì cũng phải tin. Không ai dám mang ông trời ra làm trò đùa.

Hắn nghĩ như vậy, hừ mạnh một cái, đột nhiên cúi đầu, môi lạnh bỗng nhiên d3 xuống.

Thẩm Ninh nhíu mày tránh đi, cằm lại lập tức bị người nắm lại, ép ngửa đầu mở miệng nghiêng tiến cái lưỡi to nóng ướt.

Cái lười dày của nam tử dường như lấp đầy khuôn miệng của nàng, cái lưỡi nhỏ tránh đi sự đùa bỡn triền miên của hắn, thô lỗ xâm lược để nàng muốn cắn xuống mà không có cách nào cắn được, ánh mắt nàng lạnh lẽo, đấm lên người của hắn.

Đông Duật Hoành thu tay ngăn nàng lại, đầu lưỡi lập tức bị đau. Hắn không thể tin được lùi người lại, hắn nếm được vị máu tươi trong miệng, "Ngươi dám cắn trẫm!" Nữ tử này đúng là ăn gan hùm gan báo mà!

Thẩm Ninh dùng hết sức giãy ra khỏi giam cầm của hắn, cười lạnh nói: "Bệ hạ dám làm nhục quả phụ trinh tiết người đích thân phong cho, ta còn có cái gì không dám!" Hành động này của hắn đã chọc thủng tấm giấy mỏng cuối cùng kia, sống hay chết tùy theo số.

Đông Duật Hoành đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tức giận cùng đôi môi hồng nhuận ướt át này, ánh mắt hắn tối sầm lại, khóe môi cong lên một nụ cười, "Thế nào, hôm nay ngươi tỉnh táo rồi hả?"

Hắn rõ ràng là đang giễu cợt hôm đso nàng giả bộ không biết, Thẩm Ninh tức giận không muốn để ý đến hắn.

Đông Duật Hoành kiềm chế đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng nếm lại được hương vị của nàng, đầu lưỡi đau đớn giật giật, trong vị máu dường như có chút ngọt. Cơ thể hắn nóng lên, chỉ muốn nếm thêm càng nhiều hương vị của nàng. Bỗng nhiên hắn kéo nàng qua ôm trọn nàng vào trong nguc, kéo mặt của nàng qua, dưới ánh mắt kháng cự của nàng đưa tay vân vê bờ môi mềm. Thẩm Ninh đưa tay ra lại bị hắn nắm ngược lại, hắn dùng sức kéo một cái muốn cúi xuống lần nữa hôn lên đôi môi của nàng.

Thẩm Ninh nghiêng đầu rúc vào trong cổ hắn, xe ngựa xóc nảy chớp mắt cơ thể hai người càng dính chặt vào nhau, nàng giãy dụa không được, không giãy dụa cũng không được, vội vã nói: "Bệ hạ là vua của một nước, đứng đầu thống trị cả vạn dân, sao có thể cường b40 vợ người khác!"

Đông Duật Hoành ngoảnh mặt làm ngơ, thuận nước đẩy thuyền hôn lên gương mặt nàng, nàng càng giấu mặt vào sâu, hắn hôn càng sâu.

Đông Duật Hoành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn người đang mâu thuẫn trong vòng tay của mình, hắn chậm rãi nói: “Ngươi vào cung.” Vòng tay ôm nàng cứng như cánh tay sắt càng ôm chặt nàng một chút.

Thẩm Ninh sợ hãi: "Không!"

Hoàng đế không để ý đến, hắn thầm nghĩ để ý cái gì mà quả phụ trinh tiết, thiên hạ này là của hắn, nữ tử này cũng nên là của hắn. Đông Duật Hoành nghĩ vậy lại ôm nàng thêm chặt, cuối cùng bật cười thỏa mãn khiến lồng nguc rung lên. Hắn khẽ vuốt lại mái tóc rối bù của nàng, hắn cười nói: "Bây giờ ngươi cũng bị trẫm hôn rồi, đã thành người của trẫm, đừng tùy hứng nữa, ngoan ngoãn chờ trẫm đón ngươi vào cung."

Lông mày của Thẩm Ninh nhíu chặt vào nhau, nghe xong lời của anh lại càng nhíu chặt hơn, nàng lạnh lùng nói: "Thần vợ cho rằng, sắc đẹp bên ngoài chẳng qua cũng chỉ là một xác th1t thối rữa thôi, chỉ có lòng hướng tâm mới tồn tại mãi mãi.” Hàm ý cho dù ngươi ép buộc ta, ta cũng không phải của ngươi.

Vòng tay sắt bỗng dưng siết chặt, Thẩm Ninh không chịu nổi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

"Cái miệng này của ngươi chỉ biết chọc trẫm tức giận?" Trước đây từ cánh môi mềm này đều nói là những lời làm hắn vui vẻ, bây giờ lại chỉ toàn giở trò xấu.

"Lời thật lòng thì khó nghe, ta chẳng qua cũng chỉ ăn ngay nói thẳng thôi, tâm của ta luôn một lòng với phu quân, thứ bệ hạ có được cũng chỉ là một cái xác thôi, đã như vậy thì bệ hạ cần chi tốn công tốn sức, thậm chí chẳng cần ta phải tiến cung. Bệ hạ muốn cu0ng bức ta hiện tại có thể hiến thân, đến khi bệ hạ chơi chán rồi thì thả ta về nhà được không?"

Dù có thế nào Đông Duật Hoành cũng không thể nghĩ tới nàng sẽ lớn mật như vậy, hàm dưới của hắn căng cứng, âm thanh bình tĩnh cố nén lửa giận, "Ngươi cái đồ đi3m này!" Những lời vô sỉ thế mà nàng cũng nói ra được?

Thẩm Ninh cười lạnh một tiếng, "Thiếp thân thực ra chỉ muốn mà một trinh phụ mà thôi."

Hoàng đế bị câu nói này của nàng chặn không nói ra được lời nào. Hắn kìm nén bực bội nói: "Không cần phí lời, tâm ý trẫm đã quyết, ngươi ngoan ngoãn chuẩn bị vào cung hầu giá đi."

"Trừ, khi, ta, chết!" Thẩm Ninh nhìn thẳng hắn, rõ rằng nói từng câu từng chữ.

"Vậy thì để trên dưới một nhà họ Lý chôn cùng ngươi thế nào?" Hoàng đế híp mắt, chậm rãi nhẹ nhàng nói.

"Ngươi...!" Thẩm Ninh trợn tròn hai mắt.

Hoàng đế trừng nàng khẽ mắng một câu, "Không biết tốt xấu!"

Đông Duật Hoành đưa Thẩm Ninh về Lý phủ sau đó biến tướng thành giam lỏng nàng, rồi hắn lập tức trở về cung. Vào trong hoàng cung hắn lập tức cho người gọi tổng quản của phủ nội vụ đại thần Quan Hữu Vi đến. Lúc hắn đến ngự thư phòng, Quan Hữu Vi đã đợi bên ngoài.

Quan Hữu Vi là cận thần của thiên tử, vô cùng hiểu thánh ý. Đông Duật Hoành giao phó chuyện gì hắn đều hoàn thành vô cùng xuất sắc khiến đế vương cực kỳ thoải mái, cũng bởi vậy mà hắn vị trí này của hắn không ai có thể thay thế. Đông Duật Hoành còn chọn con trai của Quan Hữu Vi làm phò mã cho muội muội của hắn Lạc Bình công chúa, Quan gia xuất thân từ học trò nghèo nhảy lên thành hoàng thân quốc thích, cả dòng họ đều vinh quang.

Đông Duật Hoành nhấp một ngụm sữa nóng, đợi Quan Hữu Vi thỉnh an. Thiên tử cũng không quanh co lòng vòng, "Quan ái khanh, trẫm nhìn trúng một quả phụ."

Quan Hữu Vi giật mình, âm thầm cầu nguyện, trên mặt cứ cười nói trước đã: "Bệ hạ nhìn trúng một nữ tử, đó chính là hồng phúc của nữ tử đó! Bệ hạ trước hết nói với nô tài là phụ nhân nhà nào, ngoại trừ Nhạn phu nhân bệ hạ sắc phong, còn những phụ nhân còn lại nô tài đều có giúp bệ hạ nghênh đón phụ nhân tiếng cung một cách hoàn hảo nhất."

Hoàng đế coi trọng quả phụ, mặc dù có chút làm trái với luân lý từ trước đến nay nhưng không phải là chuyện không thể, chỉ cần sắp xếp cho thân phận quả phụ kia trong sạch rồi sau đó âm thầm nghênh đón vào cung phong làm mỹ nhân, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ, chỉ cần giấu diếm mấy lão cổ lỗ sĩ kia là được.

Đôi mắt đen của Đông Duật Hoành nhíu lại, "Vì sao chỉ có Nhạn phu nhân là không thể?"

Hắn thực sự đoán trúng rồi! Quan Hữu Vi âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn giả bộ như không biết, nói: "Đây là bệ hạ đang kiểm tra nô tài? Vậy thì nô tài xin bẩm," hắn hắng giọng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lý do thoái thác, "Vị Nhạn phu nhân là chính tay người hạ bút ban thưởng đền thờ quả phụ trinh tiết,"

hắn trước tiên phải nhấn mạnh "chính tay người hạ bút", "Đền thờ đã khắc xong chỉ chờ Nhạn phu nhân đến nhận, việc này thiên hạ đều biết, những ngày qua nô tài còn thỉnh thoảng nghe từ nhiều nơi truyền đến có rất nhiều người lấy Nhạn phu nhân làm gương không muốn tái giá. Bệ hạ anh minh, đức lễ của phụ nhân phát triển, cũng điều chỉnh lại được kỷ cương âm dương ngay ngắn." Quan Hữu Vi nuốt nước miếng một cái, dồn hết tâm trí tiếp tục nói, "Nhạn phu nhân đã vang danh khắp thiên hạ, nếu muốn giấu giếm qua mắt người, chỉ sợ là không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Các vị nương nương trong hậu cung, đại thần trong triều tạm thời không nói đến, quan trọng là những người Lý phủ kia nếu bọn họ không sợ chết đi khắp nơi nói chuyện bệ hạ nạp Nhạn phu nhân... Vậy một phen khổ tâm của bệ hạ, coi như uổng phí... Không chỉ có bách tính trong thiên hạ không hiểu thánh ý, các vị đại nhân trong triều cũng sợ..." Càng nói về sau, Quan Hữu Vi càng ấp a ấp úng.

Đông Duật Hoành càng nghe sắc mặt càng nặng nề, Quan Hữu Vi vừa dứt lời, khuôn mặt hắn đã đen xì, tối đến dọa người.

Quản Hữu Vi giương mắt liếc trộm, tự biết bản thân nên im lặng, nhưng nghĩ nghĩ đây là chuyện liên quan đến việc trọng đại, kiên trì muốn khuyên ngăn hai câu, chỉ là vừa mở miệng lần nữa liền bị Đông Duật Hoành không vui quát. "Đủ rồi."

Quan Hữu Vi vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Đông Duật Hoành nắm chặt đầu rồng trên tay vịn, chỉ một cái đền thờ nho nhỏ, lại có thể khiến một vị thiên tử như hắn không thể làm gì? Lý nào lại như vậy!

"Trẫm muốn, chính là Nhạn phu nhân này. Trong vòng ba ngày, nghĩ biện pháp đến bẩm báo!"

Quan Hữu Vi khổ không thể nói thành lời.

** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ** **

Ngày hôm sau hoàng cung giống như gió êm biển lặng, một mùa xuân mới sắp đến. Lại có thêm một trận tuyết rơi dày ở phía bắc, trong triều hoàng đế đang thương nghị cùng các đại thần, đồng ý chuyện Hoàng Lăng bẩm báo lên là nên ngưng chiến thủ thành đợi đến đầu xuân năm sau. Hạ triều, Đông Duật Hoành ngồi trên ngự loan đi về phía ngự thư phòng, Vạn Phúc đi theo phía sau, thấy bên ngoài tiểu môn có một đại thái giám trông mong đang đứng đợi. Vạn Phúc ngoắc tay gọi hắn đến trước mặt, nghe hắn thì thầm hai câu, khẽ gật đầu.

Vạn Phúc vẫy lui thái giám kia, Vạn Phúc bước tới nói với Đông Duật Hoành qua tấm rèm che màu vàng sáng, "Bệ hạ."

"... Ừm?"

"Nhạn phu nhân cầu kiến Hoa tiệp dư nương nương, xin chỉ thị của bệ hạ."

Đông Duật Hoành đang ngồi trên kiệu nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy đôi mắt tài trí mở ra, trong mắt lóe lên tia u ám, "Không cho phép." Trong đầu nàng toàn những ý nghĩ kỳ quái, trước khi tiến cung vẫn nên để nàng ngoan ngoãn ở trong phủ hắn cũng bớt lo.

Vừa vào trong ngự thư phòng, mông còn chưa chạm được xuống ghế rồng, bên ngoài đã có tiếng thái giám đến bẩm báo, "Khởi bẩm thánh thượng, Trang phi nương nói có chuyện gấp muốn cầu kiến."

Trang phi? Hoàng đế hơi buồn bực, từ lúc mang thai nàng ấy đến cửa cung cũng không muốn bước ra dù chỉ là nửa bước, hôm nay trời đông tuyết phủ lại muốn tới ngự thư phòng? "Tuyên."

Qua một lúc, Trang phi bụng bầu mặc cung trang nặng nề được hai cung nữ trái phải dìu vào trong phòng, vừa bước qua bậc thềm cao, ngay cả thỉnh an cũng không thèm quan tâm, mở miệng chất vấn: "Bệ hạ, có phải người muốn triệu Lý quả phụ kia vào cung, đúng không?"

Ánh mắt Đông Duật hoành lạnh lùng, không vui nói: "Trang phi, quy củ của nàng đi đâu rồi?"

Trang phi tức khi khi bị hoàng đế biểu ca khiển trách, nàng bĩu môi, để hai cung nữ bên cạnh đỡ quỳ xuống thỉnh an.

"Thôi." Cơn giận của hoàng đế còn chưa hết, "Hai bên trái phải phạt mười roi." Chủ nhân bị phạt, người chịu tội đều là những nô tài bên người.

Trang phi không quan tâm đến chút việc bực mình nhỏ này, nàng vừa mới đứng vững, đã gấp gáp hỏi lại một lần nữa, "Biểu ca, người nói đi, có phải người muốn có được Lý quả phụ kia không?"

"Nàng nghe được từ đâu?" Đông Duật Hoành ngồi xuống, thản nhiên chất vấn.

"Trong cung đều truyền tai nhau rồi, trước hết người nói cho ta biết đi, có phải thật vậy không?"

"Làm càn! Chuyện của trẫm còn đến phiên nàng để ý đến?" Đông Duật Hoành thầm nghĩ có phải ngày thường hắn quá mức dung túng nàng rồi hay không, để bây giờ nàng không có quy củ như thế này.

Trang phi quên mất bản thân đang mang thai, tức giận đến giậm chân một cái, "Người muốn mỹ nhân nào cũng có thể, chỉ mỗi nàng ta là không được!"

Đông Duật Hoành vẫy tay, "Đưa Trang phi về cung đi."

"Biểu ca!" Trang phi không thuận theo kêu lên, "Quả phụ kia đã khắc chết trượng phu của nàng, cả người đều xíu quẩy, sao người có thể mang nàng tiến cung gây họa cho mọi người? Hoàng nhi của thần thiếp đã bị nàng hại hai lần, chẳng lẽ người phải thấy hoàng nhi đáng thương của thần thiếp chết yểu trong bụng người mới vừa lòng?"

"Nói năng xằng bậy, còn không đưa Trang phi ra ngoài?" Hoàng đế mới chỉ suy nghĩ không ngờ chuyện này đã bị truyền ra ngoài điều này khiến hắn không vui, cũng không có tâm trạng nghe Trang phi càn quấy.

Nhóm cung nữ  liên tục hô "Vâng.", hơi dùng sức "mời" Trang Phi rời đi, lại bất ngờ nghe thấy Trang Phi ôm bụng kêu to một tiếng, "Ai da! Đau quá!" Lập tức dọa đám cung nữ không dám cử động.

Trang phi không kiên nhẫn kêu la đau đớn, khóc nức nở nói: "Bệ hạ, người nhìn đi, bây giờ thần thiếp nói có đúng chưa, quả phụ kia chính là một yêu phụ, không được đâu bệ hạ!"

Hoàng đế bị chọc tức đến hóa cười, rõ ràng vừa rồi là do nàng giậm chân động thai khí, vậy mà còn trách lên đầu người khác? Sợ là hai lần động thai khí cũng là như vậy, lại nghe thấy Trang phi nói yêu phụ, hắn lập tức tin hai lần trước đều là nàng đổ thừa. Đột nhiên hắn cảm thấy chán ghét sự ngu muội này của nàng, giọng nói lạnh nhạt hơn một phần, "Nàng đang mang thai thì phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu huyết mạch của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm hỏi tội nàng!" Dứt lời lệnh cho hai thái giám tiến lên, không nói lời nào đỡ Trang phi ra ngoài.

Trang phi vừa đi, hoàng đế nghiêm nghị nói: "Gọi Quan Hữu Vi đến!"

Đông Duật Hoành cho rằng chuyện này là do hắn tiết lộ ra ngoài, việc này thật là oan uổng cho hắn. Hoàng đế cường đại như vậy, cho hắn một trăm cái gan cũng không dám tùy tiện nói lung tung, tự tìm phiền phức cho mình. Hắn nghe hoàng đế nói khinh ngạc đến bay mất nửa cái hồn, không ngừng dập đầu hô oan uổng, lúc này hoàng đế không kiên nhẫn giơ tay lên, "Được rồi, được rồi, trước hết không đề cập tới việc này nữa, chuyện tiến cung ngươi nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

Đến tận bây giờ Quan Hữu Vi cũng không nói được gì, hắn đứng dậy lần nữa khom người, vụng trộm liếc mắt nhìn thánh thượng một chút, mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Nô tài có một kế, không biết có thể được hay không..."

"Nói đi."

"Vâng," Quan Hữu Vi khẽ li3m môi một cái, sau đó nói suy nghĩ của mình, "Nô tài cho là trước tiên nên loại trừ hết tất cả người lớn bé trong Lý phủ, vừa có thể chặt đứt tưởng niệm của Nhạn phu nhân, vừa có thể ngăn chặn miệng lưỡi của Lý phủ. Sau đó an bài Nhạn phu nhân đến hành cung ở Đồ Châu làm phi tử, hằng năm lúc bệ hạ đi nghỉ mát có thể sủng hạnh... Không biết ý của bệ hạ như thế nào?"

Môi Đông Duật Hoành giật giật, Quan Hữu Vi có hơi thả lỏng, ai ngờ chợt nghe thấy thiên tử nói:

"Ngươi suy nghĩ hai ngày, chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này?"

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment