Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 59

Tú Như nhanh chóng dẫn ba nô tỳ bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào, vòng qua  bình phong Cửu Trọng Xuân đã thấy Duệ Phi nương nương đang đứng bên cạnh cửa sổ mở.

"Chúng nô tỳ thỉnh an nương nương." Những người đi vào uốn gối thỉnh an.

"Mau đứng dậy đi." Thẩm Ninh lập tức nói, sau đó quay đầu nhìn trời đã sáng chưng, vô thức sờ ngọc bổi trên cổ, c4n răng trong lòng âm thầm chửi một câu: Cầm thú...

Kể từ khi vào cung đến này đây gần như là câu cửa miệng mỗi sáng nàng đều nói. Làm sao nàng biết được tên Hoàng đế kia lại giống như xử nam lần đầu được nếm trái ngọt, thỉnh thoảng có mấy ngày bận rộn chính sự ngủ lại cung Càn Khôn, những ngày khác đều đến chỗ của nàng, ngoại trừ mấy ngày bà dì của nàng ghé chơi, nhiều đêm liền nàng không có một đêm nào là được ngủ một giấc trọn vẹn. Lật qua lật lại giày vò, dấu vết trên người cũng càng ngày càng nhiều, nếu không phải sức khỏe của nàng tốt chắc mỗi đêm đều sẽ hôn mê lấy lần... Rốt cuộc hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy? Sau khi giày vò nàng cả tối mỗi ngày đều đúng giờ vào triều...

Nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Ninh đỏ mặt, cơ thể dần dần bị hắn khai phá hiểu được thú vui của chuyện cá nước thân mật, hóa ra nam tử cùng nữ tử có thể hòa hợp với nhau đến như vậy, thân mật như vậy... Mỗi đêm nàng cũng cảm nhận được vui vẻ trong đó, lý trí của nàng nhiều lần bị đánh bay trong sự đá bạo độc chiếm của hắn, chưa thỏa mãn muốn càng nhiều. Đúng là không nên thử ăn mặn mà...

Cũng cùng canh giờ nàng thức dậy, Đông Duật Hoành vừa hạ triều đang ngồi trên kiệu trở về cung Càn Khôn, hắn ngẫm nghĩ chủ nhân cung Xuân Hi cũng nên đợi ở cửa cung thỉnh an rồi. Hắn chống đầu, nhớ đến sáng nay hắn kiên quyết kéo nàng dậy hầu hạ thay y phục cho mình liền cảm thấy buồn cười. Bàn tay nhỏ mềm nhũn ngay cả cái khuy áo nàng cũng không sờ tới được, cứ đứng lắc qua lắc lại hướng vào trong nguc muốn ngủ, ngược lại còn gây cho các nô tỳ thay y phục thêm nhiều phiền phức, nàng không phải là đang hỗ trợ, rõ ràng là đang quấy rối! Hoàng đế khẽ cười một tiếng.

Nhưng cũng phải nói đến, là do ban đêm hắn đòi hỏi quá độ.

Chỉ cần nghĩ đến nàng nằm dưới thân hắn trằn trọc hầu hạ, ánh mắt Hoàng đế lại u ám thêm một phần. Hắn vốn nghĩ rằng bản thân đối với nàng là trong lòng yêu quý cùng không buông bỏ được, thú vui trên giường ngược lại là điều yêu thích thứ hai của hắn  --  Tướng mạo của nàng không được coi là đẹp nhất, tư thái cũng không tốt nhất, lại đã gả hai lần  -- Trong hậu cung có khối người có dung nhan tuyệt trần hơn nàng, tư thái tốt hơn, hắn là nên nếm qua một lần sẽ không có quá nhiều lưu luyến. Nhưng bây giờ hắn chuyên phòng chuyên sủng, hơn nữa hàng đêm còn đòi hỏi vô độ giống như đang đói khát, thậm chí nếu đêm đó nàng l3n đỉnh trước, dáng vẻ đê mê đó của nàng câu dẫn hắn khiến hắn muốn dừng cũng không thể dừng được.

Tướng mạo của nàng không tính là đẹp nhất, nhưng khi nàng rơi vào bể tỉnh, dáng vẻ mị hoặc đó khiến cho người ta không có cách nào dời ánh mắt đi chỗ khác. Cơ thể của nàng cũng không phải là đẹp nhất, bầu nguc không đủ một nắm của hắn, nhưng hắn lại yêu thích không thể buông tay. Chân của nàng cũng không thể so với mây nữ tử mềm mại khác, nhưng đôi chân đó lại thon dài trắng nõn, vô cùng co dãn khiến hắn lưu luyến quên lối về... Điểm chết người nhất là cái miệng của nàng cùng những âm thanh kia. Đôi môi đỏ đó là đôi môi mê người nhất hắn từng nhìn thấy, chỉ cần một cái mỉm cười hay chu môi đều có thể khiến vật dưới bụng hắn căng cứng, càng không cần nói đến hơi thở yêu kiều th0 doc tràn ra từ bờ môi ấy, thực sự khiến hắn ngây ngất...

Đông Duật Hoành phát hiện thân thể hắn nóng lên. Rõ ràng hắn mới rời khỏi nàng không lâu, bây giờ đã lại nghĩ đến tư vị mỹ diệu không có gì sánh bằng kia rồi.

Ở đâu ra thần nữ đầu thai, rõ ràng là yêu tinh chuyển thế! Hoàng đế nhắm mắt lại, tốn chút sức lực mới kìm nén được vật dưới thân đang ngo ngoe muốn động.

Buổi tối, Hoàng đế như thường lệ đến cung Xuân Hi. Lúc hắn bước vào cửa cung thấy Thẩm Ninh đang đi dạo trong khuôn viên của mình. Thẩm Ninh thấy hắn đến, cười tươi tiến lên hỏi: "Bệ hạ, người đã ăn cơm chưa?"

"Ừm."

"Vậy người cùng ta đi dạo tiêu cơm một chút nhé." Nàng vươn tay ôm cánh tay hắn.

Đông Duật Hoành nhìn động tác này của nàng khẽ cười, "Tối nay ánh trăng không tệ, trẫm cùng Ninh Nhi đi dạo một vòng ngự hoa viên, Ninh Nhi vào cung chưa đi ngự hoa viên lần nào đúng không?" Đâu chỉ có mỗi ngự hoa viên chưa đi, những ngày qua Thẩm Ninh ngoại trừ đi thỉnh an Hoàng hậu, nàng không hề bước chân ra khỏi cung Xuân Hi nửa bước.

Thẩm Ninh nhìn sắc trời, thầm nghĩ buổi tối các cung khác không được tự ý đi lại. Nàng suy nghĩ một chút rồi đồng ý, cười hỏi một câu, "Dắt tay nhé?"

"Trẫm xá nàng vô tội."

Thẩm Ninh cong môi cười, cúi đầu cầm tay của hắn, nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay hắn.

Khóe môi Đông Duật Hoành cong lên, nắm tay nàng dắt ra ngoài.

Một đoàn người đến cổng vòm ngự hoa viên, Thẩm Ninh nói: "Nếu như bên trong an toàn thì đừng để bọn Tiểu Vạn Phúc theo vào."

Đông Duật Hoành nghĩ nghĩ, "Các ngươi canh giữ ở bên ngoài, bất kỳ người nào cũng không được phép vào trong."

"Vâng." Vạn Phúc lập tức sắp xếp binh lính mặc áo giáp đen bao quanh ngoài từng ngự hoa viên canh gác.

Hai người bước vào bên trong ngự hoa viên, Đông Duật Hoành cười nói: "Sức ăn của nàng lớn, đi dạo một lúc tiêu hết thức ăn, nửa đêm lại đói đến bụng kêu òng ọc."

Thẩm Ninh liếc hắn một cái, "Nếu không phải là do chàng dùng sức giày vò, sao ta có thể đói?"

Câu nói thẳng thắn này chọc Đông Duật Hoành cười thành tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy yêu thương, "Nha đầu ngốc."

Ánh trăng tối nay thực sự rất đẹp, Thẩm Ninh sững sờ nhìn ánh sáng chói lóa phản chiếu dưới đáy mắt hắn vẫn chưa hoàn hồn lại, Đông Duật Hoành chăm chú nhìn gương mặt non nớt được ánh trăng chiếu sáng, trong chốc lát cũng không nói gì.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Thẩm Ninh nhón chân lên, Đông Duật Hoành cúi đầu xuống tìm được môi mềm của nàng, bốn cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Lúc sau, Thẩm Ninh có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên nói: "A, trăng hôm nay thật tròn."

Đông Duật Hoành nhìn nàng lắc đầu bật cười, hai người cùng nhau thưởng thức ánh trăng.

"Biển..." Trăng sáng chiếu lên mặt biển, nơi chân trời giờ này cùng chung một ánh trăng. Không biết cha mẹ nàng có cùng ngắm chung một vầng trăng này không?

Đông Duật Hoành thấy nàng muốn nói lại thôi, hắn quay qua nhìn nàng, đúng lúc thấy dáng vẻ hoảng hốt bàng hoàng của nàng, ánh trăng chiếu trên người nàng dường như theo làn gió thổi nàng sẽ biến mất cùng vầng trăng. Hán nhíu mày, không nặng không nhẹ kéo nàng đi, "Đi nào, hôm nay trẫm nghe nói hoa lan đằng trước mới nở."

Thẩm Ninh lấy lại tinh thần, yên lặng để hắn kéo đi về phía trước.

"Hôm nay thái y đã bắt mạch cho nàng chưa?"

"Thân thể ta rất tốt, tại sao cứ phải hai ngày ba hôm để thái y bắt mạch kê thuốc?"

"Trước đây nàng chạy nhảy khắp nơi bị thương, bây giờ phải từ từ điều trị mới không lưu lại mầm bệnh." Đông Duật Hoành nói, "Thái y nói thế nào?"

"Còn có thể thế nào, thái y nói mấy lời giống như hai ngày trước." Thẩm Ninh không nhớ nổi mấy thuật ngữ văn vẻ kia.

Đông Duật Hoành tức giận liếc nhìn nàng một cái, hắn quan tâm sức khỏe của nàng, nếu là các hậu phi khác đã không ngừng nói những lời tạ ơn rồi, còn nàng thì qua loa cho xong.

Thẩm Ninh đáp lại hắn một ánh mắt vô tội.

Đông Duật Hoành lắc đầu, lại nói: "Trẫm bảo nàng luyện chữ, nàng đã luyện xong chưa?"

Từ khi nàng vào trong cung đến nay, lúc rảnh rỗi Đông Duật Hoành sẽ dạy nàng thư tháp, nếu Thẩm Ninh muốn học thì nàng đã sớm học cùng Lý Tử Kỳ rồi. Nàng không muốn học uyển chuyển từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn bị hắn ép đến trước bàn sách. Luyện tập hành thư lối viết chữ Thảo thì cũng coi như được đi, hết lần này đến lần khác hắn nắm tay tự dạy nàng viết từng nét bút chữ Khải, dạy xong còn dặn dò nàng mỗi ngày phải luyện viết mười trang mới được nghỉ. Thẩm Ninh luôn thiếu kiên nhẫn với những thứ mà bản thân không muốn học, lớn như vậy rồi nàng càng lõi đời hơn, thỉnh thoảng mượn cớ lười biếng, Đông Duật Hoành cũng không có cách nào ép nàng. Vốn dĩ hắn cũng không muốn nàng luyện thành đại thư pháp gì, nghiêm khắc quá không không phải là cách hay, hơn nữa chọc nàng tức giận hắn lại phải dỗ dành một hồi, đành cho phép nàng lười biếng một chút, chỉ có thể lấy chuyện xử phạt coi như thú vui để nếm vị ngọt ngào nơi khuê phòng.

Hôm nay Thẩm Ninh viết được một nửa lại không kiên nhẫn viết tiếp, nói vòng vo hai câu, lôi kéo tay hắn lắc qua lắc lại, "Hoàng đế bệ hạ, ta không thể học hành thư được sao, chữ Khải không dễ một chút nào."

Đông Duật Hoành không thể làm gì, nhéo nhéo nàng, "Nàng còn chưa học đi, đã đòi chạy rồi, làm chuyện gì cũng phải từng bước từng bước một, hiểu không?"

Hoa lan được trồng ở một nơi yên tĩnh bên trong ngự hoa viên, may mà hoa còn chưa tàn, lại được rắc một lớp ánh bạc càng thêm hương sắc, Thẩm Ninh vừa nhìn thấy đã rất thích, bước tới ngửi, "Thật là thơm."

Đông Duật Hoành cười, hái một cành huệ lan, nâng mặt nàng lên cài cành hoa lên búi tóc của nàng.

Đùng một cái mặt Thẩm Ninh đỏ lên, cảnh tượng này nàng đã nhìn thấy trên tivi, lúc ấy chỉ thấy nữ diễn viên kia diễn hơi lố, nhưng đến bây giờ nàng đang trải qua cảnh tượng đó, lại cũng không thể kiềm chế được mà thẹn thùng. Ánh mắt của nàng di chuyển, khẽ hỏi: "Có đẹp không?"

"Người đẹp hơn hoa." Đông Duật Hoàng ôm nàng thơm một cái.

"Cảm ơn." Thẩm Ninh mỉm cười, ngẩng đầu lên hôn một cái lên khuôn mặt hắn.

Đông Duật Hoành bật cười, nàng thản nhiên nhận lời khen cũng không xấu hổ. Chẳng qua hắn cảm thấy thái độ như vậy cũng không tệ, khiêm tốn quá mức sẽ mất hứng.

"Ta nhớ có một điển cố, rất thú vị," Thẩm Ninh chỉnh lại một chút, cười duyên nói, "Trước đây có một vị giai nhân bẻ một cành hoa hỏi lang quân, hoa đẹp hơn hay là mình đẹp hơn, lang quân kia đáp, "Nàng không đẹp bằng hoa", giai nhân kia lập tức giận dỗi, nàng đưa hoa đến trước mặt lang quân nói một câu."

Đông Duật Hoành say sưa lắng nghe, hỏi: "Nói gì?"

Thẩm Ninh bật cười, "Nàng nói, ""Không tin hoa chết thắng được người sống, mời lang quân tối nay làm bạn ngủ với hoa!"  "

Đông Duật Hoành sửng sốt, sau đó cười ha hả, kéo nàng qua nói: "Hôm nay thật nguy hiểm, suýt nữa là tối nay trẫm ngủ chung với hoa chết rồi."

Thẩm Ninh dựa vào nguc hắn, cười hì hì.

Hai người thủ thỉ mấy lời yêu thương, Đông Duật Hoành khẽ thở dài một hơi, "Đã thích như vậy thì ban ngày nàng cũng có thể dạo chơi, không cần cả ngày buồn bực ở trong cung." Tính tình của nàng hiếu động, cứ thế này sợ nàng sẽ buồn chán mà sinh bệnh. "Trẫm nghe nói Hoa tiệp dư cầu kiến mấy lần, nàng cũng không gặp?"

Thẩm Ninh nhíu mày, "Nhắc đến nàng ấy làm gì?"

Đông Duật Hoành cưng chiều bóp bóp khuôn mặt của nàng, "Cái đồ lòng dạ hẹp hòi này, có phải vẫn ghi hận chuyện lần trước không?"

Thẩm Ninh im lặng, xem như thầm chấn nhận.

Đông Duật Hoành thầm nghĩ, hắn đã có được người trong lòng của mình, Hoa Lộng Ảnh đến hay không đến đều như nhau cả, nhưng từ góc độ của Ninh Nhi mà suy nghĩ, Hoa Lộng Ảnh làm như vậy thật sự khiến Thẩm Ninh có chút thất vọng. Ninh Nhi đối với Hoa Lộng Ảnh có thể nói là toàn tâm toàn ý suy nghĩ chu toàn, lúc ở Vân Châu nàng đã không màng cái gì tự mình đến vừa quỳ vừa cầu xin hắn, sau đó nàng lại cho Hoa Lộng Ảnh rất nhiều tiền và đồ vật chất, lại nói cả thân phận của hắn cho Hoa Lộng Ảnh biết. Nhưng Hoa Lộng Ảnh lại không hoàn toàn suy nghĩ cho Ninh Nhi, tuy nói là lòng hướng về quân chủ, nhưng hành động của nàng ấy cũng coi như không để Ninh Nhi trong lòng. Đông Duật Hoành ngẫm lại cũng cảm thấy có chút không vui, chỉ cảm thấy Hoa Lộng Ảnh chỉ có một tấm da tốt, cách cư xử lại không thể nói là tốt được.

Hai  người đều có tâm tư, một lát sau Thẩm Ninh nói: "Trên trời là ánh trăng trước mặt là hoa, nói chuyện này làm gì?"

Đông Duật Hoành quăng suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, chăm chú nhìn người yêu kiều trước mặt nói: "Vậy nên làm gì đây?"

Thẩm Ninh cố ý nói sang chuyện khác, nhìn hắn chằm chằm, khóe môi cong lên nụ cười mị hoặc như có như không, "Tất nhiên là...Nói chuyện tình, nói một chút chuyện yêu."

Nguc Đông Duật Hoành nóng lên, kéo nàng vào trong nguc, hơi thở nóng rực chạm vào giữa lông mày của nàng, "Nói chuyện tình gì, nói cái gì yêu?"

Trong chốc lát Thẩm Ninh không biết ma xui quỷ khiến gì nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ hai câu, ánh mắt đen tĩnh mịch của nam tử lóe lên ánh lửa nồng đậm, nắm cằm nhọn của nàng ngửa lên hung hăng hôn nàng.

Thẩm Ninh nhón mũi chân vịn cổ hắn, nhu thuận đáp lại.

Hương hoa trêu chọc lòng người, nhiệt độ giữa hai người không ngừng tăng cao, Thẩm Ninh chìm trong ý lo4n tình m3 bị đặt lên trên một tảng đá, Đông Duật Hoành cách lớp y phục xo4 nắn cơ thể nàng. Nửa thân trên của Thẩm Ninh mát lạnh, nàng giật mình, vội vàng đẩy hắn ra, "Vẫn còn đang ở bên ngoài đấy."

"Tiểu ngoan ngoãn, nàng nói mấy câu như vậy là muốn châm lửa trẫm, còn lo lắng bên ngoài hay bên trong." Đông Duật Hoành to tiếng.

Mặt Thẩm Ninh lập tức đỏ rực nóng bừng lên, nàng cũng không biết tại sao, nhất thời bị quỷ ám nói ra như vậy, nhưng nàng cũng chỉ muốn cùng hắn hôn thân mật thôi mà, ai biết được hắn không chịu nổi một chút trêu chọc đó.

Đông Duật Hoành ngẩng đầu, thấy gương mặt đỏ bừng cùng với vẻ mị hoặc có chút ẩn nhẫn của nàng, bàn tay hung ác di chuyển xuống, đáp lại là tiếng kêu đau không thuận theo của nàng, hắn kéo y phục của nàng xuống hai tay tùy ý vu0t ve qua lại, nói: "Vươn lưỡi ra."

Lý trí của Thẩm Ninh dần dần bay xa, nhưng nàng vẫn kiên trì lắc đầu.

"Ngoan nào, mau đưa lưỡi ra, không phải nàng muốn trẫm hôn hôn nàng sao?" Hắn mổ nhẹ lên bờ môi đẹp của nàng, dụ dỗ nàng làm theo ý hắn, bàn tay vẫn không ngừng đùa bỡn cơ thể hắn yêu thích.

Gió khẽ thổi mang theo hương hoa bay đến, thổi bay cả lý trí cuối cùng của Thẩm Ninh, nàng run rẩy vươn đầu lưỡi ra lập tức bị lưỡi to cuốn lấy, nụ hôn nồng nhiệt triền miên không dứt. Âm thanh nhóp nhép của tiếng nước miếng cùng với môi lưỡi hòa quyện không ngừng vang lên trong ngự hoa viên tĩnh lặng khiến cho người ta đỏ mặt. Đông Duật Hoành hôn môi đỏ của nàng đến ướt át bóng mềm, thấy nàng sắp không thở nổi mới dời môi qua hôn lên gương mặt của nàng, hôn xuống cằm dần dần xuống cái cổ trắng nõn. Thẩm Ninh ôm đầu của hắn, nàng học theo cách của hắn li3m lên vành tai hắn, cảm nhận được cơ thể hắn cứng ngắc trong chớp mắt, nàng càng làm tới lè lưỡi li3m một vòng vành tai rồi ngậm vào mut một cái.

Đông Duật Hoành khẽ gầm một tiếng, bỗng kéo tay của nàng thăm hỏi vật bên dưới, "Nàng chăm sóc nó tốt một lát sẽ nó sẽ khiến nàng sung sướng hơn!" Tiểu yêu tinh này từ đâu tới đây, chỉ một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến hắn thiếu chút nữa là b4n ra.

Thẩm Ninh bỗng dưng lấy lại tinh thần, "Không được, đây là bên ngoài..."

"Màn trời chiếu đất cũng có thú vui riêng của nó, tiểu bảo bối yên tâm, không có ý chỉ của trẫm không ai có thể vào trong này, nàng chuyên tâm hầu hạ trẫm là được." Đông Duật Hoành không kiên nhẫn, đã cầm tay của nàng di chuyển lên xuống.

Thẩm Ninh bị trêu chọc đến cả người mềm như một vũng nước, nàng phải dựa vào vách đá sau lưng mới không tuột xuống. Cuối cùng nàng không có chút sức lực nào chống lại hành động đùa bỡn ngang ngược của hắn, dưới màn trời chiếu đất ở trong ngự hoa viên điên cuồng một trận.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment