Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 87

Tòa miếu nhỏ Vân Châu này bỗng dưng có nhiều vị đại Phật đến như vậy, trong vòn phạm vi năm trăm dặm quan viên văn võ đều loay hoay đến ngã ngựa, cũng không có ai rảnh bận tâm đến Thẩm Ninh, hiện đã ăn mặc như một phụ nhân thường dân. Trong lúc đợi sắp xếp nàng không có chỗ ở, một trợ ta nhanh trí đưa ra một chủ ý, để nàng dẫn theo hai nha hoàn vào trong nhà Lý gia nay đã trở thành nơi hoang vắng ở tạm, trong nhà chỉ có một lão nô trông coi.

Thẩm Ninh không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn lại trở về đây. Sau khi nàng nghe đọc thánh chỉ xong, nàng bình tĩnh nhận chỉ, cảm xúc mãnh liệt từng đợt dâng trào, cuối cùng cũng trở nên tĩnh lặng.

Mấy ngày này đề trôi qua rất yên ổn, Thẩm Chiêu đã hoàn toàn thất vọng về nàng không còn đến nữa, Đông Minh Dịch giống như cũng đã nghĩ thống suốt, mặc dù vẫn hay đến nhưng không còn tiếp tục khuyên nàng.

Ngày hôm đó, Thẩm Ninh nghe tin ngày mai đại quân sắp rời đi, quan phủ bảo người dân toàn thanh ra ngoài đường hẻm quỳ lại tiễn đưa.

Nàng nặng nề thở dài một hơi.

Thúy Hỷ nghe xong tự biết bản thân phải đi theo Thẩm Ninh ở lại nơi vắng vẻ này, lau nước mắt nói: "Bệ hạ cũng thật vô tình."

"Đồ ngốc, cái này sao có thể nói bậy!" Linh Lung lập tức trừng nàng một cái.

Đêm dần khuya, Thẩm Ninh một mình lẳng lặng ngồi ngoài sân trong Phong Tuyết Cư, nàng ngửa đầu nhìn vầng trăng khuyết phía xa xa, chậm rãi thở dài, hơi lạnh tản ra trong không khí, mang theo một tia lưu luyến không dễ phát hiện.

Không biết bao lâu sau, nàng miễn cưỡng cong môi cười, thoáng nghiêng đầu.

Khóe mắt bỗng dưng chạm đến một thân ảnh cao lớn. Nàng thoáng kinh hãi, quay đầu lại tập trung nhìn một lúc, bỗng nhiên hoảng hốt, bóng dáng kia chính là Đông Duật Hoành mặc y phục xanh nhạt cải trang!

"Ngươi...!" Thẩm Ninh không thể tin được đứng dậy, hắn còn tới đây là làm? Rốt cuộc là hắn đã đứng đó bao lâu?

"Ai cho phép nàng ở đây?" Đông Duật Hoành đứng chắp tay sau lưng, bên hông đeo bảo kiếm, mặt không cảm xúc hỏi nàng. Phía sau hắn không có người hầu đi theo, thậm chí ngay cả Vạn Phúc cũng không thấy đâu.

"Ngươi đến đây làm..."

"Trẫm hỏi ai cho phép nàng đến ở nơi này!" Hoàng đế đột nhiên tức giận hét lớn.

Thẩm Ninh hoàn toan không nghĩ đến hắn sẽ còn đến tìm nàng, nhất thời tâm loạn như ma, "Đông Duật Hoành, ngươi muốn làm gì!"

Đông Duật Hoành hiển nhiên đã bị tức giận xông lên làm choáng váng đầu óc, hắn tiến về phía trước bắt lấy nàn, "Nàng là phụ nhân của trẫm, chết cũng là quỷ của trẫm, nàng ở đâu cũng được sao lại chạy đến ở nhà Lý gia, nàng muốn chọc trẫm tức chết đúng không!"

Thẩm Ninh trợn tròn hai mắt, nàng cứ thế nhing người trước mắt bởi vì tức giận mà khuôn mặt có vẻ hơi dữ tợn, nhất thời nói không ra lời.

"Đi ra khỏi đây!" Đông Duật Hoành thô lỗ kéo nàng nhanh chân bước ra ngoài.

"Đông Duật Hoành!" Lúc này Thẩm Ninh mới lấy lại tinh thần, dùng sức phản khách dừng bước chân, "Ngươi đã hạ thánh chỉ, hai ta từ nay không còn quan hệ dây dưa gì nữa, ngươi đến đây là muốn làm gì!"

Cả người Đông Duật Hoành cứng đờ, hắn quay đầu lại, trong ánh mắt dường như có chút tổn thương, hàm dưới vì tức giận mà căng cứng, hắn nắm thật chặt tay của nàng, hai người giằng co hồi lâu, hắn rút bảo kiếm bên hông ra dùng hết sức chém về phía tảng đá gần đó.

Tia lửa téo lên tạo ra mỹ cảnh thoáng qua rồi mất, trên tảng đá lớn vô cùng cứng rắn xuất hiện một vết cắt thật sâu.

Thẩm Ninh có chút kinh hãi nhìn cắt khiến người ta nhìn thấy mà phát hoảng kia.

Đông Duật Hoành nhấc kiếm lên, chỉ tảng đá lớn nói: "Tim trẫm, giống như tảng đá kia, không có gì có thể phá được."

Hắn quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, "Mà nàng, chính là vết cắt này."

Cả người Thẩm Ninh chấn động.

Đông Duật Hoành trừng nhìn nàng lồng ngữ phập phồng, "Trẫm dù cho thế nào cũng muốn cưới người vào cung bằng được, lại lừa gạt người khác rằng nàng và những người ngoài kia cũng giống nhau mà thôi. Trẫm đối với nàng nghiêm khắc hơn người khác, là vì trong lòng trẫm sợ hãi trẫm không có cách nào kiềm chế tình cảm này. Sau khi lừa gạt người ta, ngay cả bản thân mình trẫm cũng lừa gạt, cho rằng mất đi nàng trẫm vẫn sẽ giống thật tốt. Một năm qua trẫm hối hận, trẫm đau khổ không thể tả được còn chưa đủ sao! Rốt cuộc là nàng muốn tra tấn trẫm đến khi nào!"

Khóe môi Thẩm Ninh run rẩy, trong lòng không ngừng gào hét đừng nói nữa, đừng nói nữa!

Hai người trầm mặc một lúc lâu, giọng nói chất chứa đầy thất vọng của Đông Duật Hoành vang lên: "Trong lòng của nàng, đã từng có một góc nhỏ nào dành cho trẫm chưa?"

"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi!" Thẩm Ninh giống như không thể khống chế được nữa nghẹn ngào hét lên, nàng c4n môi dưới, một lúc sau nàng run rẩy nói: "Tận đến khi ngươi tổn thương ta triệt để, ta vẫn đều yêu ngươi!"

Trong lòng Đông Duật Hoành giật mình, hắn mím chặt môi ánh mắt thật sâu chăm chú nhìn nàng rất lâu, sau đó ném bảo kiếm qua một bên, chợt kéo nàng vào trong nguc, mạnh mẽ lấp kín môi của nàng.

Lúc này phòng tuyến của Thẩm Ninh đã sụp đổ, nàng đẩy không nổi hắn!

Đến khi hai người đều thở hồng hộc, Đông Duật Hoành mới thoáng buông nàng ra, dán môi lên gương mặt của nàng vừa hôn vừa nói: "Hồi cung với trẫm."

Lời này giống như kim châm đâm vào trong đầu Thẩm Ninh, khiến cho nàng thanh tỉnh trong nháy máy, nàng lập tức bước về sau ý đồ đẩy hắn ra.

"Ninh Nhi!" Đông Duật Hoành nghiêm túc siết chặt lấy nàng, giữ nàng lại.

"Ta không thể!" Thẩm Ninh dùng sức lắc đầu, "Ta không thể."

"Trẫm sau này sẽ đối xử với nàng thật tốt!" Đông Duật hoành lớn tiếng nói, "Vì nàng đến cả mặt mũi trẫm cũng không cần, còn không thể khiến nàng hồi tâm chuyển ý sao?""

"Chúng ta... Ta không có cách nào... " Đáy mắt Thẩm Ninh hiện lên toa giãy dụa.

"Thẩm Ninh, trẫm thật muốn nhìn xem tim của nàng có phải làm bằng sắt hay không."

"Ta muốn một nam tử chỉ có thể có một người nữ tử là ta thôi, thêm một người cũng không được!" Thẩm Ninh đối diện với những lời này của Đông Duật Hoành, cuối cùng nàng cũng nói ra giới hạn cuối cùng của bản thân nhưng đối với người khác là cực kỳ hoang đường.

"Cái gì?" Đông Duật Hoành không thể tin trừng mắt nhìn nàng.

"Ngươi muốn ta cũng những nữ tử khác cùng nhau chia sẻ một nam tử, một ngày nào đó ta sẽ không nhịn được giết bọn họ, giết ngươi!" Thẩm Ninh không muốn giấu diếm.

"Trẫm là Hoàng đế, nàng muốn trẫm chỉ có một người phụ nhân là nàng?"

"Đúng vậy."

"Nếu như trẫm chuyên sủng nàng, hậu cung triều đình trấn an như thế nào đây, hoàng tử của các hậu phi sẽ nghĩ trẫm như thế nào, trẫm không chỉ là một mình phu quẩn của nàng, trẫm cũng là phu quân, phụ hoàng của toàn bộ hậu cung, nàng vậy mà nỡ đặt trẫm vào chỗ bất nhân bất nghĩa sao?"

"Cho nên chúng ta mới không có khả năng."

"Hoang đường!"

Thẩm Ninh hít một hơi thật sâu, nhân dịp đây là cơ hội duy nhất nàng có thể thổ lộ tâm tình với hắn, nàng nói: "Ta hy vọng bản thân có thể vô dục vô cầu, ta thật sự mong bản thân có thể nhưu vậy. Nếu như ta có thể, một năm trước ta đã không ầm ĩ với ngươi, ngoan ngoãn làm phi tử của ngươi, hưởng thụ sủng ái của ngươi, chờ đến khi tình nồng của ngươi không cồn, ta sẽ nuôi hài tử chờ đợi ngươi thỉnh thoảng sẽ đến nhìn mẹ con ta một vài lần, cuộc sống như vậy yên bình cỡ nào... Ít nhất, cũng sẽ không khiến cả người chồng chất vết thương như này."

"... Thế như ta không thể. Đây là giới hạn thấp nhất của ta. Ta không thể chịu đựng được cùng đông đảo nữ tử chia sẻ một người nam tử, ta thậm chí có thể chịu được xuân dược giày vò, nhưng ta không thể chịu cảm giác đau khổ khi nam tử của ta ở trên giường nữ tử khác. Một năm trước ngươi không biết ta có bao nhiêu đau khổ đâu... "

"Lúc đó khi nàng cam tâm tình nguyện vào cung... Là vì nàng trước đó đã có ý định đào tẩu." Đông Duật Hoành cứ nhắc đến chuyện này vẫn không thể bỏ qua được. Nàng bỏ trốn hoàn mỹ không để lại một dấu vết như vậy, từ đầu đến cuối hắn đều tin là không có cách nào chống đỡ được nỗi đau mất đi nàng.

"Đúng vậy, ta muốn làm một giấc mộng xuân không dấu vết... "

Hay cho một cái mộng xuân không dấu vết!

"Một năm qua mặc dù có đau khổ, nhưng ta không hối hận. Thà đau dài rồi hết còn hơn đau ngắn mà kéo dài vô tận, nếu như ta cứ ở mãi trong hậu cung, ngươi mà không trông coi cẩn thận, một ngày nào đó sự ghen tuông khủng khiếp kia sẽ bao phủ lấy ta, lúc ấy ta sẽ không tự sát mà chính ta sẽ giết hết tất cả các ngươi." Thẩm Ninh nói vô cùng nghiêm túc, "Dựa theo cách... các ngươi hay nói, ta chính là đố phụ. Nếu như ngươi muốn ta tiến cung lần nữa, ta nhất định sẽ khiến cho hậu cung của ngươi gà bay chó sủa không yên."

"Ta từ khi bắt đầu đã không muốn vào cung, cũng chưa từng nghĩ sẽ sống quãng đời còn lại trong hậu cung."

Từng câu từng chữ thẳng thắn của Thẩm Ninh khiến cho tay của Đông Duật Hoành chậm rãi buông lỏng.

Hai người trầm mặc đứng bên cạnh viên đá, giống như đã trải qua một đời, Hoàng đế khó khăn phun ra một câu: "Cùng trẫm hồi cung."

Thẩm Ninh suýt chút nữa xúc động muốn đồng ý, nhưng lý trí còn sót lại khiến cho nàng tỉnh táo lại nàng biết rõ hắn không thể thảo hiệp với yêu cầu này của nàng. Nàng cũng không thể nhượng bộ với hắn, chỉ có thể lắc đầu một cách cứng ngắc, ngừng một lúc, lại lắc đầu.

Bàn tay Đông Duật Hoành nắm chặt vỏ kiếm, bàn tay của Thẩm Ninh dưới lớp áo cũng nắm thật chặt.

Cuối cùng thân ảnh thon dài của Đông Duật Hoành biến mất trong bóng đêm, Thẩm Ninh như bị rút hết sức lực ngồi sụp xuống đất.

Tất cả, đều đã kết thúc.

Ngày hôm sau, Hoàng đế bước ra khỏi trạch viên với nghi trượng theo sau. Hoàng đế ngồi trên xe loan có lọng che, một nhóm người điều khiển xe, trượng ngô, võng hình quả dưa leo,  mỗi thứ sáu cái; Mười lá cờ Kim Long ngũ sắc, quạt đỏ tròn thêu Thiền Long, quạt tròn vàng thêu song Long, mỗi loại sáu cái; Ô hao ngũ sắc mười cái,  trụ thương gắn đuôi báo, cung tiễn,

nghi đao mỗi loại mười cái,  Cửu Long cán cong màu vàng hai cái. Phía trước còn có lính gõ chống chiêng vui mừng, ngự giá nối đuôi nhau lần lượt rời Vân Châu, mang thắng lợi khải hoàn trở về.

Thẩm Ninh đội mũ có màn che cùng nhị tỳ đứng trong đám người, cho đến khi đoàn người cuối cùng biến mất bên ngoài cửa thành, nàng mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Nha dịch vừa lui, dân chúng cũng tản dần, ai nấy đều bận rộn bôn ba kế sinh nhai của mình, Hàn Chấn đi bên cạnh cùng Thẩm Ninh trở về, hỏi: "Sau này muội tính như thế nào?"

Thẩm Ninh quay đầu lại, dường như bao nhiêu gánh nặng tất cả đều đã được tháo xuống, nàng thoải mái nói: "Bắt đầu một cuộc sống mới!"

"Bây giờ muội cũng coi như bị giam lỏng ở đây, lại không có người quen ở bên cạnh, nên vì bản thân tính toán thật tốt một chút."

"Yên tâm, bánh mỳ sẽ có, sữa bò cũng sẽ có." Bình bình đạm đạm sống qua ngày là được!

Hàn Chấn thấy nàng có chút lạc quân, hắn cũng thoáng yên tâm, "Mấy ngày nữa ta sẽ đi Nghi Châu, đón Hoa Phá Nguyệt ghé thăm muội một chút."

Thẩm Ninh gật đầu, khẽ vỗ bàn tay, nói: "Vậy thì tốt rồi, nhiệm vụ đầu tiên của cuộc sống mới này chính là trả hết nợ nần, thực hiện lời hứa, muội sẽ giúp huynh nghĩ kế lấy được Đại Hoa vào cửa!"

Hàn Chấn bật cười lắc đầu.

Trên phiến đá xanh liên tục vang lên tiếng vó ngựa, Thẩm Ninh quay đầu nhìn lại, là Hoàng Lăng cùng Giản Hề Hành tiễn đưa Hoàng đế trở về chờ tướng lĩnh trong quân doanh.

Hoàng Lăng thấy Hàn Chấn đang đứng cùng một nữ tử che mặt biết người này chính là Thẩm Ninh, ghìm ngựa dừng lại, gọi một tiếng: "Hàn đại hiệp, tiểu Thẩm muội." Chợt hắn nhảy xuống ngựa.

"Hoàng tướng quân."

"Hoàng đại ca."

Hoàng Lăng cười gật đầu, giao phó Giản Hề Diễn dẫn đám người về quân doanh sắp xếp lại.

"Hoàng đại ca, vị nào là Giản tướng quân?" Thẩm Ninh c0i mũ màn che ra hỏi.

Giản Hề Hành sửng sốt, nhìn Hoàng Lăng một chút, nhảy xuống ngựa chắp tay nói "Mạt tướng Giản Hề Hành."

Thẩm Ninh đáp lễ, "Tiểu nữ Thẩm Ninh, Giản tướng quân nghĩ kế cứu giúp ra khỏi trại địch, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

"Chuyện này... Thẩm nương tử khách khí rồi." Lúc ấy Đại hoàng tử nói nàng cũng bị Khắc Mông bắt giữ, hắn cũng do dự có nên mạo hiểm cứu nàng ra không. Chỉ vi hắn từng thấy lúc Hoàng Lăng nhắc về nàng giọng nói mang ý kính nể, nên mới nghĩ cách cứu nàng ra. Sau đó từng chuyện từng chuyện lớn nhỏ xảy ra, hắn chưa từng gặp nàng, hắn vốn nghĩ với thân phận cao quý của nàng sớm đã quên chuyện này, không ngờ sau nhiều biến cố như vậy nàng vẫm còn nhớ.

"Giản tướng quân cứu ta một mạng, nhưng đến nay ta mới có cơ hội đứng trước mặt ngài nói lời cảm ơn, thực sự không phải lễ, đại ân của tướng quân, Thẩm Ninh cả đời này sẽ không quên, sau này nếu như ngài có cần ta giúp gì, tướng quân cứ nói là được."

Giản Hề Hành nói: "Thẩm nương tử nói quá lời rồi." Khó trách đại soái và bệ hạ đều nhìn nàng bắng con mắt khác, nữ tử này thực sự không giống những phụ nhân bình thường khác.

Hoàng Lăng cầm roi ngựa, nhìn Thẩm Ninh cười nói: "Hai người định đi đâu?"

"Chúng ta đang đinh trở về." Thẩm Ninh nhìn về phía Hoàng Lăng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Đúng rồi, Hoàng đại ca, tiểu muội từng nói một ngày nào đó sẽ cùng tướng quân uống rượu ngon, bây giờ là thời cơ thích hợp, hôm nay trở về muội sẽ đào rượu Tử Kỳ ủ lên, ngày mai chúng ra cùng nhau uống, được không?"

Hoàng Lăng chăm chú nhìn nụ cười trên môi nàng trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh."

Thẩm Ninh nói: "Cứ quyết định như vậy đi! Giản tướng quân, Hàn đại hiệp, không biết hai vị có nể mặt đến uống vài ly?"

Hàn Chấn gật đầu, Giản Hề hành nhìn Hoàng Lăng một chút, cũng gật đầu đồng ý.

Thẩm Ninh vui vẻ ra mặt, "Vậy buổi trưa ngài mai, Thẩm Ninh chờ các vị đến!"

Buổi tối, Thẩm Ninh đào rượu Lý Tử Kỳ chôn xuống lên, nàng nhẹ nhàng phủi bùn đất trên giấy đổ tự tay nàng dán lên, trong mắt chất chứa đầy tâm trạng.

Sau đó nàng để cho người rót ra một bình rượu, ngồi trong phòng tự mình rót uống.

Rượu ngọt nồng đạm vào trong bụng, dường như bên tai vang lên giọng nói tao nhã của Lý Tử Kỳ, "Vi phu chỉ nguyện khi rượu này được mở ra, nương tử hoan hỉ, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của vi phi."

Tử kỳ, thật xin lỡi, khi mở rượu này ra ta lại đau lòng, làm sao bây giờ?

Thẩm Ninh trong lòng khó chịu rót rượu, đến khi nàng gục trên mặt bàn, Linh Lung và Thúy Hỷ vẫn luôn chờ ở bên ngoài mới vội vàng chạy vào, một trái một phải đỡ nàng, "Chủ tử, chủ tử ngài uống say rồi!"

"Ngươi vứt bỏ ta đi, hôm qua, hôm qua vậy mà ngươi không ở lại... " Thẩm Ninh nhắm hai mắt thì thào.

"Chủ tử ngài đang nói gì vậy?"

"Ngươi làm loạn tâm của ta, hôm nay, nay, nhiều ưu phiền... "

***

Thẩm Ninh mơ màng chậm rãi mở mắt ra, nàng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cả ngươi như vừa trải qua một ngày bôn ba vất vả khắp nơi. Mở mắt thấy góc giường có ánh nến mờ ảo, trong lúc nhất thời nàng không biết bây giờ là ngày hay đêm. Nàng li3m cánh môi khô khốc, nghĩ đến bây giờ cả người không có chút sức lực, nàng r3n rỉ một tiếng, khàn khàn kêu lên một tiếng, "Nước... "

Sau khi hét to nàng lại khó chịu nhắm mắt lại. Làm sao nàng cảm thấy bản thân như vừa ngủ một giấc rất dài rất dài vậy, trong mơ hồ nàng còn nhớ gương mặt nhỏ của Vạn Phúc cũng xuất hiện... Nàng tự giễu cười một tiếng, nằm mơ đúng là không thiếu cái lạ mà.

Một bóng đen đứng chắn ánh nên, nhẹ nhàng chậm rãi đỡ cổ nàng dậy, đút nàng uống hai ngụm nước ấm.

Lực đạo mạnh mẽ khiến Thẩm Ninh nghi ngờ, trong không khí có mùi Long Tiên Hương thoang thoảng khiến cho nàng cảm thấy khó tin, nàng lần nữa chậm rãi mở mắt ra.

Bóng đen kia rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú của Quảng Đức Hoàng đế Đông Duật Hoành.

Nàng nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh kia, sắc mặt nàng dần thay đổi, trong đôi mắt trong veo lại hiện lên vẻ kinh sợ không thể tin được.

Hoàng đế chăm chú nhìn nàng thật lâu, khóe môi đóng chặt không nói một lời.

Môi đỏ khẽ mở, muốn mở miệng như lại không phát ra được âm thanh nào, nàng run rẩy thờ dài hai tiếng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Đông Duật Hoành cúi người, mut đi vệt nước mắt mằm mặn.

Quá nhiều cay đắng cùng ngọt bùi đồng loại dâng trào cùng một lúc, Thẩm Ninh không thể kìm được nước mắt không ngừng tuôn rơi, Đông Duật Hoành ôm lấy nàng, cánh môi nóng bỏng dán lên gương mặt của nàng, không ngừng hôn lên giọt nước mắt của nàng.

Thẩm Ninh khóc rất lâu, đến khi dường như đã khóc cạn nước mắt, nàng mới nghẹn ngào nàng nắm đấm mềm nhũn đánh lên người Đông Duật Hoành, từng cái từng cái.

Hoàng đế để nàng tùy ý đánh lên người mình.

Một lúc sau, hắn mở miệng giọng nói khàn khàn vang lên: "Trẫm không thể buông nàng được, trẫm...  không thể thả nàng ra."

"Người cố chấp..."

Đông Duật Hoành nhìn nàng chằm chằm, "Trẫm... Nhập ma."

Trong lòng Thẩm Ninh run rẩy, nhưng nàng dùng sức lắc đầu, hai tay chống trước nguc hắn run rẩy nói: "Ta không muốn ngươi, ta không muốn ngươi."

"... Trừ phi nàng cam tâm tình nguyện, trẫm sẽ không triệu người khác thị tẩm." Đông Duật Hoành ôm chặt nàng vào lòng, "Trẫm... Đều nghe nàng."

Phòng tuyến cuối cùng cũng bị phá vỡ, lý trí cùng cảm xúc xé rách trái tim, Thẩm Ninh cuối cùng cũng không quan tâm nổi những chuyện khác nữa, lần đầu từ sau khi gặp lại nàng chủ động vòng tay ôm chặt lấy hắn.

Màn đêm lần nữa bao phủ bầu trời, Thẩm Ninh an tĩnh nằm trong lồng nguc của Đông Duật Hoành, cũng không nhúc nhích. Bây giờ tất cả xiềng xích của nàng đều đã bị phá vỡ hết, chỉ cảm thấy linh hồn chìm chìm nổi nổi của nàng cuối cùng cũng chạm chân trên lãnh thổ Cảnh Triều này, mỗi một chỗ trong cơ thể nàng đều vì vậy mà vui mừng. Loại cảm giác vô cùng chân thật này khiến nàng dường như chỉ muốn hét thật to, trong người nàng như có hàng vạn cơn sóng đang muốn dâng trào, nhưng nàng lại chỉ muốn lẳng lặng dựa vào lồng nguc của nam tử này, dù trời sắp sập nàng cũng mặc kệ.

Đông Duật Hoành cũng hưởng thụ cảm giác ngoan ngoãn và nhu thuận đã lâu không thấy ở nàng, một cảm giác chưa từng có dần dần tràn ra trong lòng hắn, hắn thỏa mãn thở ra một hơi.

Hai người cứ nằm như vậy dựa sát vào nhau rất lâu, Liễm Diễm mời bọn họ dùng bữa Thẩm Ninh cũng yên lặng lắc đầu cự tuyệt, Vạn Phúc có chuyện muốn bẩm Hoàng đế cũng không cho hắn vào, hai người dường như đều muốn cảm thụ khoảng thời gian hiếm có này.

Một lúc lâu sau, một cây nến đỏ cháy hết phát ra âm thanh xì xào lên tục rồi tắt, ánh nến vốn mập mờ giờ tắt hẳn khiến cho căn phòng càng thêm tối, Đông Duật Hoành nắm chặt ngón tay nhỏ nhắn của nàng đang đặt bên hông mình, ngón tay cái chậm rãi vu0t ve lòng bàn tay nàng.

Đầu Thẩm Ninh chôn ở trước nguc hắn khe khẽ lắc đầu, nàng giật giật ngón tay, nắm ngón cái của hắn trong lòng bàn tay.

Hoàng đế hơi nhíu mày, hắn thuận thế xoa xoa thịt mềm trong lòng bàn tay nàng. Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, "Đừng..."

Đông Duật Hoành đã thủ thế để hành động, hắn cong môi cười đặt nàng ở dưới người, không để ý tiếng kháng nghị yếu ớt của nàng, mạnh mẽ khóa chặt môi của nàng.

"Ưm!"

Nụ hôn này ngang ngược mà bá đạo, nhưng lại xen lẫn dịu dàng khó tả, Hoàng đế đã rất lâu không tỉ mỉ nhấp nháp cánh môi mềm mại đầy ngọt ngào này của nàng. Hắn nặng nề mut một cái, miệng giống như muốn nuốt cả nàng vào tỏng bụng, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng chơi đùa, lưỡi to quét qua đôi môi của nàng, cường ngạnh len lỏi vào trong khoang miệng ngọt ngào của nàng, mut lấy cái lưỡi mềm mại thoải thích quấn quýt.

Thẩm Ninh r3n rỉ một tiếng, cuối cùng là từ bỏ giãy dụa, mặc hắn trêu đùa môi lưỡi của nàng, hai tay đan vào nhau vòng lên cổ hắn cả người dán lên người hắn.

Môi lưỡi hai người vờn lấy nhau chơi đùa trao đổi nước bọt trong miệng đối phương, trong phòng chỉ nghe thấy âm thanh "Chẹp, chẹp" xấu hổ của tiếng nước bọt cùng với hơi th0 doc nặng nề. Đông Duật Hoành hôn môi nàng đến mức vừa đỏ vừa sưng, càng không ngừng trêu đùa lưỡi non mềm của nàng, nàng gần như sắp không thở nổi, khó khăn nghiêng đầu hít vào hai hơi, nam tử hôn lên gò má và vành tai nàng hai lần rồi lại cường ngạnh xoay mặt của nàng lại, môi lưỡi nóng bỏng lần nữa d3 xuống nụ hôn sâu.

Thẩm Ninh kêu "Ưm, ưm" đấm lưng hắn, Đông Duật Hoành hơi thở nặng nề nở nụ cười ngẩng đầu lên, th0 doc nhìn gương mặt đỏ hồng như hoa của nàng, đợi đến khi hơi thở của nàng trở nên đều đều, hắn nâng khuôn mặt của nàng lên nhẹ nhàng mổ lên, một lần, hai lần, mang theo sự dịu dàng cùng tình ý tràn đầy, Thẩm Ninh khẽ thở ra một hơi, từ từ nhắm mắt đáp lại nụ hôn của hắn.

Hai người rơi vào cảnh đẹp, bàn tay Đông Duật Hoành bắt đầu xo4 nắn thân thể mảnh khảnh của nàng, động tác của hắn càng lúc càng thô lỗ, đầu hắn vùi vào hôn lên cổ nàng, bàn tay lớn lại c0i từng lớp y phục của nàng ra.

Thẩm Ninh khó nhin c4n chặt răng, không ngờ người này chơi xấu một tay dò xét xuống nơi t4 mât, nàng nhất thời run rẩy.

Hơi thở nặng nề của Đông Duật Hoàng phà lên cổ của nàng, cái lưỡi li3m lên cần cổ duyên dáng, sau đó lại thô lỗ thăm dò trong miệng của nàng, liền tục đè ép cái lưỡi mềm mại kia, ép buộc nàng không ngừng mut lấy nước bọt của hắn.

"Chậm một chút, chậm một chút... " Thẩm Ninh không chịu được nhỏ giọng xin tha.

Không ngờ ngón tay Đông Duật Hoành càng đẩy nhanh tốc độ.

Thẩm Ninh hét chói tai, khẽ ưỡn người cả mũi chân nàng cũng đều cong lại.

Đông Duật Hoành chậm rãi c0i bỏ y phục của hai người, một lần nữa đè lên người nàng, "Trẫm muốn đi vào." Hắn nói khẽ.

"Chàng nhẹ một chút." Thẩm Ninh nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, không biết tại sao nàng còn khẩn trương hơn đêm đầu tiên của hai người bọn họ.

Hoàng đế thẳng lưng, hắn đột nhiên rên lên một tiếng, "Nàng thả lỏng chút."

Kho4i cảm khác thưởng giống như có thuốc phiện truyền khắp toàn thân, Thẩm Ninh nức nở nói: "Có phải chàng lớn hơn rồi hay không?"

Đông Duật Hoành nặng nề cười hai tiếng, "Là nàng khẩn trương." Hắn ưỡn eo một cái, "Nhanh thả lỏng một chút, nàng khiến trẫm ra lúc này, lát nữa nàng sẽ phải chịu đựng đấy!"

Thẩm Ninh vô thức khẽ xoay người một chút.

Cái uốn éo này suýt nữa lấy mạng của hắn, Đông Duật Hoành gầm nhẹ một tiếng, "Tiểu yêu tinh!" Hắn vốn định nhẹ nhàng một chút, nhưng tiểu yêu tinh này lại giày vò hắn! Thân thể cường tránh d3 xuống, nâng chân thon dài của nàng lên điên cuồng ra vào.

"Ưm! Nhẹ chút..." Tiếng rên rĩ vỡ vụn không ngừng tràn ra, âm thanh rõ ràng như vậy vang lên trong phòng nghe vào trong tau lại thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt Thẩm Ninh đỏ hồng, chỉ có thể bị động tiếp nhận xâm lược suồng sã của hắn.

Hoàng đế đã sớm không nghe lọt, ở trên người nàng tùy ý làm bậy. Toàn thân Thẩm Ninh run rẩy, Hoàng đế cũng không nhịn được, chống đỡ một chút, c4m vào chỗ sâu nhất của nàng rồi b4n ra.

Hai người ôm nhau và nhìn chằm chằm vào nhau, th0 doc thưởng thụ dự vị, Hoàng đế vén tóc ẩm ướt của nàng lên, vuốt vuốt tóc của nàng rồi lại cùng nàng trao đổi nụ hôn ướt át, sau đó nụ hôn dần dần trượt xuống, ở trên cổ của nàng hắn ngậm vào rồi lại nhả ra ấn ký thuộc về hắn, hơi thở nam tử lại dần trở nên thô hơn, Thẩm Ninh cảm giác không ổn, đang muốn mở miệng, nam tử đã xoay người nàng lại để nàng quay lưng về phía hắn, hắn nâng hông của  nàng lên, đi vào từ phía sau.

"A..." Thẩm Ninh suýt nữa lại ra lần nữa.

Nam tử cúi người xuống cái lưỡi vẽ theo đường cong duyên dáng của lưng nàng, bàn tay hắn bắt lấy mặt của nàng, trong khi bên dưới vẫn đang ra vào, ngón tay hắn thò vào trong miệng trêu đùa cái lưỡi của nàng.

Lần h04n ái  này khiến Thẩm Ninh muốn chết đi sống lại, nàng bị làm đến cả ngượi xụi lơ nằm trên giường khóc đến cổ họng khàn khàn, nàng chỉ có thể liên tục xin tha, "... Ta không được, buông tha ta..."

"Đêm nay còn dài, tiểu ngoan ngoãn của ta." Hoàng đế ở bên tai nàng nhỏ giọng nói, sau đó há miệng ngậm lấy vành tai bạch ngọc kia, không nặng không nhẹ c4n một cái.

Cả người Thẩm Ninh run lên, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường, bị Đông Duật Hoành kéo vào vực sâu của t1nh dục.

Ngày hôm sau, Quảng Đức đế ra một thánh chỉ đặc xá. Bởi vì chúng thần liên tục dâng tấu chương, tấm lòng của chúng thần đã lay động trẫm, trẫm đặc xá tội của Duệ phi Thẩm thị, phục phi vị, theo giá hồi cung.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment