Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 127



Vừa thề độc, Chân Tiểu Tiểu vừa giơ cao cánh tay phải của mình.

Vô cùng hài lòng sự quy phục của Chân Tiểu Tiểu, thấy bàn tay nàng vươn ra ngoài tấm lưới nắm một chiếc bình sứ, Trọng Tử Hưng chớp chớp mắt, cũng không ngăn cản nàng dùng ngón tay cái bật mở nắp bình.

Tiểu mỹ nhân rơi nước mắt khiến người ta mềm lòng, hơn nữa nàng đã bị lưới bó thành bánh chưng, sao còn có thể gây nên sóng gió gì nữa.


Sau khi nắp bình rơi xuống, một hương thơm nhàn nhạt truyền ra từ trong bình, nhanh chóng khuếch tán tứ phía.

Ồ?Đan hương!Chẳng lẽ đan hương sẽ mê hoặc đàn thú? Biện pháp này quá tầm thường, có điều hương vị không giống những mê dược trong tông môn lắm, có khi nào là … đan phương đặc biệt?Dùng sức hít hít, đôi mắt Trọng Tử Hưng đột nhiên sáng choang.

Nhưng hiện tại, sự tàn độc trong mắt Chân Tiểu Tiểu còn chói loá hơn hai mắt hắn nhiều.

Chỉ thấy nàng giơ cao chiếc bình sứ, quát lớn:“Toàn bộ Hương Nhị Đan trong bình cho ngươi, đổi lại, người này phải rơi vào vô tận nghiệp hỏa, phải chịu đau đớn dầu sôi lửa bỏng nơi âm ty địa phủ!"”Hắn chém Tiểu Hắc Mao của ta một đao, ta muốn hắn bị lăng trì ba nghìn nhát!”“Hắn nhổ một sợi lông trên người Tiểu Hắc Mao, ta muốn hắn trải qua tra tấn lột da rút gân móc xương một vạn năm!”“Những cực hình đó, thiếu một cái, sét đánh ta!”Gương mặt tươi cười ôn nhu, giọng nói ngọt ngào, tuy nhiên lại miêu tả cảnh tượng luyện ngục người thường không thể tưởng tượng.

Chưa từng nghe lời nguyền rủa ác độc như vậy, sắc mặt Trọng Tử Hưng cứng đờ, vừa muốn nổi giận, trong chớp nhoáng tầm mắt hắn … chợt chống lại một đôi cá âm dương đang chậm rãi chuyển động!Không khí mơ hồ chấn động, bóng cây lắc lư, núi đá vặn vẹo, Tiểu Thấu Minh xuất hiện bên ngoài Khoá Sơn Đại Trận của Thất Diệp Cốc.

Một con cá sấu yêu xanh đen thân thể khổng lồ, lù lù bất động ở cách đó không xa như tượng đá.


Từ sớm trong lòng Chân Tiểu Tiểu đã cảm thấy bất an, chần chờ nhiều ngày không tới khu vực Bách Trạch, luôn qua lại bên cạnh trận pháp, là để nếu gặp phải bất trắc thì có thể mau chóng triệu hoán cá sấu yêu.

Trọng Tử Hưng kiêu căng tự phụ, mới chỉ quan sát mấy ngày, mà dám nói xằng nói xiên mình biết rõ tất cả bí mật của Chân Tiểu Tiểu?Phi!Ác Mộng Tạo Ảnh, từng nghe qua sao?Thú vương vì đồ ăn ngon sẵn sàng bán mạng cho người ta, từng nhìn thấy sao?Dưới cái nhìn chăm chú đòi mạng của cá sấu yêu, hai con cá một đen một trắng trước mắt Trọng Tử Hưng càng lúc càng nhanh, chớp nhoáng đã cướp đi ý thức của hắn, ném vào bóng đêm vô tận.

Tay không xé rách mảnh lưới vàng trói chặt hai người, Tiểu Chúc Chúc nâng Chân Tiểu Tiểu dậy.

Chân Tiểu Tiểu vội vã bước tới, bế con sói đã hấp hối trên mặt đất đặt lên đầu gối mình.

“Chỉ cần có ta, ngươi sẽ không chết.

”Thanh âm của nàng ôn nhu lại kiên định, một viên thần đan thập toàn đại bổ được nhét vào miệng Tiểu Hắc Mao.


Dưới đáy mắt tro tàn của Tiểu Độc Lang chợt sáng bừng một ngọn nến bé bằng hạt đậu, tuy rằng ánh lửa mong manh, nhưng ẩn chứa chấp niệm mãnh liệt kiên cường, càng cháy càng mạnh!Miệng sói khô quắt run run, nỗ lực nở một nụ cười với Chân Tiểu Tiểu.

Thật mẹ nó sướng! Không phí công kiên trì!Gió núi phất phơ vô cùng mát mẻ, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn bên tai thánh thót dễ nghe, tẩy sạch sự táo bạo trong lòng sói.

“A! A! A!”Trọng Tử Hưng kêu gào không ngừng, mặc dù đang ở trong rừng, nhưng trước mắt lại xuất hiện cảnh tượng kinh hoàng chốn địa ngục!“Giả giả! Đều là huyễn thuật!”Còn giữ được một chút lý trí, hắn liều mạng tránh thoát ác mộng của cá sấu yêu, có điều sự thanh tỉnh cuối cùng này, rất nhanh cũng sụp đổ dưới sự tra tấn dã man trong linh hồn.

“Cứu mạng! Các ngươi là ai? Là người hay quỷ? Đừng lại đây! Đừng! Đừng xuyên xương tỳ bà của ta!”Con ngươi Trọng Tử Hưng trố lồi ra hốc mắt, viền mắt nổi lên vô số gân xanh, vừa thét chói tai vừa cố sức bấu chặt bả vai, cào ra từng vết máu đầm đía!“Chân ta! Chân ta! Cháy!”Ôm đùi phải, Trọng Tử Hưng đột ngột đập đầu vào một cây đại thụ, máu tươi lập tức tuôn xối xả.

.


Bình Luận (0)
Comment