Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 59



Trên đại địa Đông Linh rộng lớn, có một vùng đất tuyết đen rơi quanh năm.Lúc này, một vị nam tử áo trắng phiêu nhiên xuất hiện giữa trời đất, hắn có dung mạo xuất trần, khí thế hạo nhiên, dáng người như một thanh thần kiếm tuốt khỏi vỏ, rắn rỏi và sắc bén.Dùng ánh mắt gạt mở gió tuyết hỗn độn, phút chốc nam tử đã đi tới trước ngọn núi sừng sững nguy nga duy nhất trong Hắc Nguyên.Tử khí muốn mạnh mẽ xâm chiếm thân thể của nam tử áo trắng, lại bị sinh cơ dồi dào quanh người hắn và kiếm uy chém tan từng cái một!"Lập Tuyết huynh, tháng trước sấm sét quái dị đánh nát vách tường Thần Phong phía Đông - Bắc, sắp không che đậy tin tức được nữa, toàn bộ tông chủ tông môn cấp hai cấp ba, đều đã tới Đông Điện và Linh Môn dò hỏi nguyên do."Người đến đứng đối diện với ngọn núi cô độc trong tuyết, tự nói tự nghe lên tiếng: "Ngày đó, khi vách tường Thần Phong tan vỡ, từng có một vệt sáng đen từ Bắc Nham bay tới địa giới Đông Linh.

Nếu là người thuộc Xư Lí gia của phương Bắc, chỉ sợ đã dịch dung hoặc đoạt xá tu sĩ giới ta.

Mà trinh thám ta phái đi Bắc Nham lại như đá rơi xuống nước, lập tức biến mất vô tung.""Hôm nay mưa to kéo dài, đêm lạnh thấu xương, là điềm báo cực xấu.

Xưa nay Bắc Nham vẫn mang dã tâm muốn chiếm đoạt lãnh thổ Đông Linh ta, đáng tiếc bị vách tường Thần Phong ngăn cách, nên chỉ có thể lực bất tòng tâm.


Nhưng lần này vết nứt trên vách tường Thần Phong rất khó tu bổ, hai giới Bắc Đông thông suốt, sợ rằng Man binh Bắc Nham ít ngày nữa sẽ đến!""Đối mặt với tai họa diệt thế bực này, hai người chúng ta lại gặp trở ngại trong công pháp, tuy có danh bán thần, nhưng không có uy lực.

.

.

E là cần hy sinh một chút vì chúng sinh Đông Linh!"Nam tử áo trắng chưa nói hết lời, trong tuyết đen gió lớn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, uy áp cường đại ngay lập tức bóp méo ánh mặt trời."Vô Cương, hy sinh mà ngươi nói.

.

.

là chỉ cái gì?" Thanh âm trầm thấp của bóng đen vang lên, gió tuyết thình lình ngưng lại giữa không trung, thời gian như tĩnh lặng."Thần Vô Cương, Ma Lập Tuyết!"Lẩm nhẩm phong hào của mình và đối thủ trong miệng thế nhân, trên mặt nam tử áo trắng chợt hiện ra nụ cười vô cùng nghiền ngẫm."Ngươi ta là hai kẻ phế nhân, chiếm giữ trời cao Đông Linh quá lâu rồi, đã đến lúc đem thiên địa này, đem chiến trường này.

.


.

giao vào tay thế hệ nối tiếp!"Tuyết đen trong gió chuyển động trở lại.Nhưng không rơi rào rào, mà tụ thành cơn lốc cuốn lên trời xanh cao ngất, che phủ màn trời một phương!"Chu sư đệ, Chân sư muội, đây.

.

.

nơi đây chính là rừng thuốc Hắc Điền."Người bị phái đi dẫn đường cho Chân Tiểu Tiểu và tên ngốc là một đệ tử Dược các, chẳng qua thiếu niên này nhìn có vẻ yếu ớt mong manh, trên đường vẫn luôn run rẩy trong mưa gió."Ách, được, cám ơn!.

.

.

Ta thấy cánh rừng rồi."Chân Tiểu Tiểu ngẩng đầu đánh giá, chỉ cảm giác rừng rậm trước mắt có chút quỷ dị, lá cây hay cỏ đều đen như mực, ngay cả không khí cũng đặc biệt rét lạnh, cỏ dại trải rộng mặt đất, nhưng không thấy thứ gì giống thảo dược."Có điều dược điền mà Cốc chủ nói ở đâu?"Nàng hỏi xong mới phát hiện, đệ tử Dược Các dẫn đường vừa rồi còn bên cạnh, giờ đã không thấy tăm tích ."Ở chỗ sâu nhất của rừng, các ngươi tự mình.

.


.

Tuyệt đối không được đi tìm, nhất định phải ngoan ngoãn hoạt động quanh vùng phụ cận, nói không chừng hai ba tháng nữa, sư phụ và Cốc chủ đại nhân sẽ hồi tâm chuyển ý.

Chưa hết, đừng bước qua ranh giới cấm, đệ tử tự ý rời cốc, thì phải chịu phạt nghiêm trọng!"Chỉ có âm thanh đứt quãng của hắn truyền đến từ phương xa, đặc biệt là câu dặn dò cuối cùng, bởi vì khoảng cách mà trở nên mơ hồ không rõ, rất khó nghe được."Này.

.

.

"Chân Tiểu Tiểu quay đầu nhìn bóng dáng bỏ chạy như điên của sư huynh đó, không khỏi vô cùng ủy khuất, mình không phải là luyện ra chút đan dược khiến người khác nôn mửa à, đến nỗi bị ghét bỏ như vậy sao?Cũng quá tổn thương rồi!Chân Tiểu Tiểu phồng má, dưới chân đột nhiên truyền đến một trận tiếng động lạ sột sột soạt soạt.Âm thanh chưa dứt, một con rắn độc cao năm thước đã mạnh mẽ bắn lên từ dưới lớp lá rụng!Trên người nó có đốm độc hồng vàng đan xen, răng nọc trong miệng sắc nhọn, vừa nhìn là biết thuộc loài hung ác!.


Bình Luận (0)
Comment