Tiên lộ dài mênh mông, cầu đạo giả trải kín thiên hạ nhưng có mấy ai tầm đạo như ý, lại có mấy ai chứng đạo thành tiên.
…
Một toà thành nhỏ phía đông bắc Minh Quốc, nơi đây dân cư cũng có vài chục ngàn, nói nhỏ bởi so những toà thành đất chật người đông khác, nơi đây có vẻ nhân khí nhạt hơn rất nhiều.
Lúc này đây tại Trần gia trong thành, phủ lên một tầng không khí bi thương, con cháu khóc thầm, người nhà mặt cũng trầm tĩnh liu hiu.
Một tiếng thở dài vang lên, lão nhân vuốt ve quan tài trước mắt, ánh mắt u sầu khó kìm nén, cả sảnh đường theo tiếng thở dài của hắn mà trầm lặng lại.
Lão nhân này là người khiến cho Trần gia trở nên giàu có như bây giờ, Trần Lạc, năm nay đã năm mươi bảy.
Trong thành còn lưu vang sự tích của hắn, nhỏ sinh trong nhà cũng chẳng khá giả, đôi ba mẫu đất, 1 cặp trâu, tính toán cũng đủ ăn đủ mặc nhưng so trong thành lớn thua kém nhiều người.
Trần Lạc học chữ, thi từ ca phú thông thạo, người tưởng hắn muốn lên kinh thi cử, khéo có cơ hội áo gấm về quê, đổi đời đổi phận.
Ai ngờ đâu người này quái lạ, có chữ mà lại thích làm ăn buôn bán, từ ban đầu chút vốn nhỏ trong thành đến bây giờ thành ra cả cơ nghiệp.
Trần gia bây giờ đất cày cũng đến trăm mẫu, sản nghiệp vài chỗ trong thành, tuy không so được quan vừa quyền to, gia sản lại lớn nhưng cũng là phú hộ trong thành.
Con cháu Trần gia chỉ cần duy trì được cỗ này gia sản, gia tộc vài thập niên vẫn có thể giàu sang phú quý.
Trần Lạc vuốt ve thêm chốc lát liền đi ra sảnh đường, người hầu thấy hắn ta trở ra vội vàng rót trà.
Nắm trong tay tách trà, Trần Lạc chậc hai tiếng cảm khái, hắn đời trước ra đi lúc còn trẻ, nửa đời này lại chuyên chú kinh thương, đến bây giờ khi nhìn vợ chết đi mới tỉnh ngộ.
Hắn là một người xuyên việt từ thế kỉ 21 đến nơi đây, đây là một phương thế giới cổ đại, nhưng mà khác xa hẳn so với lịch sử hắn nhận biết.
Dùng kiến thức đời trước một đường kinh thương đến bây giờ, gia cảnh giàu có không lo, con cháu thành đàn nhưng sức người là có hạn.
Sinh tử trước mắt, ai cũng sợ hãi, con người ta đôi lúc nghĩ coi nhẹ sinh tử nhưng đến lúc có mấy ai chống lại nổi.
Trần Lạc cũng vậy, hắn sống nửa đời, hưởng nhân gian cuộc sống dài vậy nhưng đủ sao?
Thời hiện đại có cái tốt cũng có cái xấu của riêng nó, khoa học kĩ thuật phát triển khiến cuộc sống phồn hoa, thú vị hơn rất nhiều nhưng cũng khiến cho người ta đến với tử vong nhanh hơn. Biết bao thứ độc hại vào cơ thể, có mấy người thọ dài.
Thế này lại khác, hắn Trần Lạc bảo đưỡng đầy đủ có thể thêm vài cái thập niên. Đây đối với nhiều người là ước mơ nhưng hắn muốn sống nhiều hơn, sống tiếp, muốn trường sinh.
Nhìn vợ mình chết đi càng kiên định ước muốn hắn.
Nếu ở kiếp trước đây là mơ mộng hão huyền nhưng một thế này lại có ví dụ ngay trước mặt.
Vài thập niên trước từng có 1 vị tiên nhân ghé qua chốn nhỏ này, trùng kích cực mạnh vào thế giới quan của Trần Lạc.
Lúc này, trưởng tử của hắn, Trần Hùng cũng bước ra ngồi đối diện.
“Cha” Lễ phép kêu một tiếng, người hầu cũng cung kính rót trà.
Trần gia hạ nhân vài chục người, hộ vệ cũng có đến hơn mười người, đây là kẻ có tiền.
“Hùng nhi a, chuyện xử lý thế nào”
Trần Hùng nhấp môi chén trà, hơi trầm giọng nói:
“Đã tìm một bãi đất trống ngoài thành phía nam vài dặm địa, phong thuỷ tốt đẹp, đạo sĩ cũng mời một vị nổi danh, ắt hẳn quá trưa sẽ đến khai đàn làm phép, nhập thổ vi an”
“Ân” Trần Lạc gật đầu một cái, người con trai này hắn vẫn rất coi trọng, làm việc chót lọt, ổn thoả, bởi vậy vài năm trước được hắn bổ nhiệm làm gia chủ đương thời.
Trần Lạc đời này, một phòng vợ hai phòng thiếp, đẻ ra ba người con, hai nam một nữ. Đại nhi tử là người trước mặt, năm nay gần 40 mươi, nhị nữ nhi lấy chồng ngay trong thành, Tần gia con thứ.
Con út từ nhỏ hiếu học, hiện đã hai mươi lăm, gia sự chưa ổn, vẫn học hành chí làm quan, hắn người làm cha này cũng tạo điều kiện.
…
Tang sự kết thúc, vài ngày sau đó cuộc sống lại trở về thường ngày, người chết cũng đã chết, cũng không thể ảnh hưởng người sống chuyện.
Trần Lạc mỗi ngày vẫn thong dong tự tại, sáng đành vài bài dưỡng sinh, chiều ăn chút điểm tâm trà chiều, rảnh rỗi câu chút cá, một bộ không để ý thế sự.
Gia tộc vận chuyển đã có người lo, hắn cũng không quản chuyện, mà chờ đợi, đợi một cơ hội đến với mình, nếu như đời này không chờ đến thì an tĩnh chết già, còn nếu có cơ hội..
Xuân qua hạ đến, hết nắng sang thu, hôm nay Trần Lạc ngồi trong viện tử uống chút trà chiều, bỗng dưng một tiếng chân chạy hớt hải vang lên, một tên người hầu chạy lại báo cáo.
“Lão gia, Hồng viên ngoại bái phỏng ngài” Tên này tuổi còn trẻ chưa đến ba mươi, bộ dáng ngây ngô ắt hẳn mới làm, thiếu đi chút thong dong già dặn.
“Mời hắn đến đây” Trần Lạc nhè nhẹ gật đầu.
Hồng Đình, tên là Trần Lạc còn hay gọi là lão hồ ly, một đời đối thủ của hắn, cả hai là lão kinh thương có tiếng ở vùng, một đời đối chọi đến nay đã vài thập niên, cũng coi như bạn thân nửa đời.
Tên này ưa thích trạch lấy giống hắn, hôm nay lại đến ắt có chuyện quan trọng.
Đúng như dự đoán của hắn, Hồng Đình hôm nay đến mang cho hắn một cơ hội đổi đời.