Đợi chốc lát.
Một gã tướng hình hơi mập lộ ra phúc hậu bước đến, hắn để ria mép, đội mũ vải lụa, mặc bộ hoa văn loè loẹt bước đến.
Nhìn đến Trần Lạc ngồi thong dong uống trà chẹp chẹp vài tiếng.
“Trần Lạc ngươi vẫn như ngày nào, nếu không biết ta còn tưởng tiên nhân vấn hồng trần nữa nha”
Trần Lạc không để ý đến liếc mắt ra hiệu hắn ngồi xuống, gã người hầu vừa nãy rót trà đi ra, hắn là người mới nhưng vẫn biết nhìn mặt mà làm, hai vị viên ngoại ngồi uống trà mình cũng không cần làm chuyện mất họ nhã hứng.
“Nói đi, có chuyện gì” Nhấp miếng trà, Trần Lạc hỏi.
“Trà tỉnh Ngãi Thuyên, ngươi thật biết sống a” Hồng Đình nhấp một ngụm trà cảm khái.
(Ngãi Thuyên: một tỉnh chuyên trồng lá trà ở Minh Quốc)
“Hôm nay đến báo cho ngươi một chuyện vui, xử lí thoả đáng ắt có cơ duyên” Hắn hắc hắc cười một bộ thần bí.
Trần Lạc cũng mặc kệ giọng điệu kia, nghe nhiều lần quen thuộc, Hồng Đình người này xảo trá giống hồ ly nhưng uy tín vẫn phải có. Hắn trầm tư suy nghĩ nhìn sang.
“Ân, tiếp tục”
“Chậc, điệu bộ thật giống cao nhân ẩn cư, ám tử nhà ta mới từ phủ huyện lệnh nghe ra chút tin tức”
Ám tử chuyện này gia tộc nào cũng có, huyện lệnh cũng biết nhưng có qua có lại, những viên ngoại này là chất béo của thành nên trong đó cũng tính là quy mô nhỏ hợp tác, nếu thường xuyên đưa chút lễ vật đến huyện nha, ám tử cũng coi như không biết, đây là chuyện mọi gia tộc đều biết nhưng ngầm hiểu lẫn nhau.
Nghe đến vậy, Trần Lạc lông màu hơi vểnh lên một chút, Hồng Đình có ám tử, hắn Trần Lạc cũng có, ám tử của lão Hồng báo chuyện lại mà của hắn lại không. Chuyện này cũng đáng suy ngẫm.
Lão hồ ly nhìn đôi lông mày Trần Lạc cũng hiểu chuyện mà nói.
“Đây cũng là cơ duyên xảo hợp nghe đến thôi, những người khác còn chưa biết chuyện”
“Ân”
“Gần nhất sắp tới có vài vị tiên nhân tới đây, chuyện này càng sớm biết càng nhiều chỗ tốt”
“Ân… lại là tiên nhân tới” Trần Lạc nghe vậy đang trầm ngâm thất thố thốt lên. Đối với những người thường như bọn hắn chuyện này là đại sự.
Hồng Đình thấy vậy cũng không kinh ngạc, lúc hắn nghe lần đầu còn giật mình nhảy thốt lên.
“Hắc hắc, ta nói đây là cơ duyên mà”
Trần Lạc qua lúc thất thố trầm tĩnh lại suy ngẫm, lão hồ ly này tuy ưa thích trạch lấy nhưng người gần sáu mươi vẫn chưa thoái vị, thấy đến tham quyền tham tài lớn đến bao nhiêu.
Bây giờ đến nói cũng không biết có chuyện gì cần đến.
“Tiên nhân đến cả thành ắt náo nhiệt lên, qua vài ngày ta không thấy động tĩnh tự nhiên biết chuyện tính chân thật, nói đi muốn chỗ tốt gì”
“Hắc hắc, nhà ta còn một nhóm tơ tằm Nam Quang, dư hơn trăm mét tồn kho, ngươi nói xem, loại tơ tằm này giá cả cao chút hơi khó bán”
Trần Lạc lườm hắn một mắt, lão hồ ly không hổ là lão hồ ly, nếu bình thường tột cùng hắn chỉ lấy vài chục mét nhưng suy ngẫm chút trang phục thời hiện đại, hơi nhếch miệng, lão hồ ly giúp ta kiếm tiền a.
“Được, qua mấy ngày nếu có động tĩnh ta cho người qua lấy”
“Trần lão ca a, ngươi đúng là phúc tinh của ta, hảo hữu, hảo hữu, một đời chí dao”
…
Thổi phồng nghe đến ớn lạnh, Trần Lạc mới chờ được hắn đi, tay nhẹ gõ bàn suy tư.
“Người tới”
“Lão gia có gì phân phó” Tên người hầu vừa nãy chạy lại chờ phân phó.
“Mang chút giấy, mài một chút mực”
“Là”
…
Nhìn trên tay bản vẽ, Trần Lạc hơi gật đầu hài lòng.
“Gọi gia chủ tới” Hắn phân phó người hầu.
Chốc lát, Trần Hùng đi tới ngồi ghế bên cạnh hỏi thăm.
“Cha, có chuyện gì”
Bình thường, Trần Lạc giống như lão dân quân về hưu, uống chút trà, câu chút cá, tập chút dưỡng sinh, hôm nay gọi hắn đến quả có chút lạ.
“Trong gia khố còn thảo dược gì hiếm có”
Trần Hùng nghe vậy chầm ngâm chốc lát mới đáp lại.
“Sâm ngọc linh 70 năm, rễ hà thủ ô 60 năm, lộc nhung của hưu già sống hơn 20 năm,…” Hắn liệt kê ra một loạt những thảo dược quý báu.
Trần Lạc khẽ gật đầu, dặn dò.
“Ngươi thu thập tất cả những loại hơn năm mươi năm niên kỉ gói kĩ càng lại”
“Ân” Tuy hơi nghi hoặc nhưng Trần Hùng vẫn gật đầu đáp lại, cha hắn trước nay làm việc đều có tính toán.
Trần Lạc lấy nhiều thứ quý giá như vậy cũng không phải muốn lấy lòng đám kia tiên nhân cầu đạp được tu hành, mà trái ngược lại. Hắn chỉ muốn kiếm chút bình an cho Trần họ.
Tiên nhân, tiên nhân nghe vô cùng cao quý nhưng là một lũ vô pháp vô thiên người điên a.
Bọn họ ngạo mạn, coi người phàm như cỏ rác, Trần Lạc nhớ lại vài thập niên trước có tiên nhân đến qua địa phương này một lần.
Lúc đó một nhà Yến gia mang cái gì 2 con lợn béo, vài yến gạo nếp đến bái tặng, ha ha gia này cũng thật ngông cuồng. Biết đến đám này tiên nhân cũng không mang chỗ tốt gì nên biếu tặng một đống đồ bỏ đi.
Hôm sau, đám tiên nhân giận giữ giết sạch cả nhà, không ràng đạo đức, không nghe cầu xin, giống như ác mộng ác ma, kiếm lơ lẳng không trung như tay mình tự di động.
Hôm đó khung cảnh, Trần Lạc cũng bị sốc khó tin, bởi vậy, kiếm một chút đồ đáng giá giữ gìn mạng nhỏ cũng tốt.
Aii, thời buổi rối loạn. Trần Lạc thở dài một hơi, cầm lên hai tấm bản vẽ đưa cho Trần Hùng.
“Chút thời gian nữa đến Hồng gia lấy chút lụa tằm, làm theo mẫu hình, gia tộc có thể kiếm thêm chút thu nhập”
Trần Hùng nhìn hai tấm bản vẽ há hốc mồm kinh ngạc, lão cha đúng thật đại tài a, một bộ kiểu dáng tôn trung sơn thời đại này chưa có, một cộc một dài, dáng vẻ lại đẹp lại thoải mái, lần này làm ăn…