Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1113

“Ngươi chỉ có chút năng lực vậy sao?”

Tô Vũ bình tĩnh cất tiếng!

Một kiếm vừa rồi quá nhanh, Lăng Vân tầm thường chắc đã bị nhát kiếm đó chém bay đầu, nhưng đối với Tô Vũ thì vẫn chưa đủ.

“Đến lượt ta!”

Giờ khắc này, búa lớn trong tay hắn biến mất, nháy mắt hóa thành một quầng sáng, 18 thần văn tiêu tán, trong chớp mắt, khu vực quanh hai người biến thành một tiểu giới.

Kết giới bóng ma!

Người ngoài nhìn không thấu, chỉ nghe được vài tiếng kêu rên, hình như là của Đan Hùng.

Trong kết giới bóng ma, khiếu huyệt hai chân Tô Vũ bùng nổ, thời gian vận chuyển, thần văn chữ “Chậm” có đặc tính trì hoãn, thần văn chữ “Kiếp” tạo ra uy hiếp, ảo cảnh chữ “Huyết” quấy nhiễu kẻ địch.

So đặc tính, Đan Hùng có nhiều bằng hắn sao?

Luận võ kỹ, Đan Hùng biết nhiều như hắn sao?

Nếu Đan Hùng không có nhiều bằng hắn, vậy còn so cái gì!

Trong kết giới, phong bế nguyên khí, phong bế ý chí lực, hai chân Tô Vũ đá ra, trong chớp mắt, trước mắt Đan Hùng trắng xoá một mảnh, ngay sau đó Tô Vũ đánh ra một quyền, đánh cho thân thể gã lại nứt ra mấy vết thương.

Tô Vũ không buông tha, nguyên khí vô cùng nồng đậm, ý chí lực cũng vô cùng cường hãn, Đan Hùng không ngừng phản kích, lại bị Tô Vũ đè xuống mà đánh.

Tiếng chấn động không ngừng vang lên!

Hồi lâu, Đan Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, ý chí lực toàn diện bùng nổ, ầm vang một tiếng, kết giới nổ tung, sắc mặt Đan Hùng trắng bệch, máu không ngừng trào ra khỏi miệng, miệng vết thương trên người nhỏ giọt.

Tô Vũ vẫn đạm nhiên như cũ, giờ khắc này tất cả mọi người đều thấy được sự chênh lệch rõ ràng.

Đan Hùng hiển nhiên không bằng Tô Vũ.

Bị áp chế toàn diện!

Tô Vũ mỉm cười, nói: “Đan sư huynh, còn sở trường tuyệt kỹ gì nữa thì dùng hết đi, nếu không... Không còn cơ hội đâu!”

Mặt Đan Hùng trắng bệch như tờ giấy, nhìn thoáng qua Tô Vũ, ngay sau đó, bỗng nhiên khí huyết gã bạo trướng!

“Sư đệ!”

Bên kia, Khương Đào quát lên một tiếng lớn!

Đây là phương pháp thiêu đốt tinh huyết!

Như vậy, dù thực lực bạo trướng, sau đó nguyên khí thân thể cũng sẽ bị đại thương, thậm chí cảnh giới thụt lùi.

Đan Hùng đây là đang liều mạng!

Đan Hùng bùng nổ khí huyết, càng ngày càng mạnh!

Ngay sau đó, đột nhiên gã lao lên tấn công Tô Vũ, giờ khắc này gã mơ hồ có lực lượng vượt qua Tô Vũ.

“Bạo tinh huyết?”

Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, trong lòng nhảy lên một đống ý niệm, ngay sau đó, trong ánh mắt chấn động của mọi người, rõ ràng Tô Vũ có thể triền đấu, nhưng hắn không làm thế!

Ngay khắc này, 360 khiếu huyệt của Tô Vũ bỗng nhiên tách ra.

Trong khoảnh khắc tách ra, 144 nguyên khiếu, nguyên khiếu Khai Thiên Đao bạo tạc bộc phát ra uy thế vô cùng cường đại!

Trong chớp mắt, Tô Vũ đã tự bạo 144 nguyên khiếu của mình.

Ngay cả Đan Hùng cũng chấn động, không dám tin tưởng, một ánh đao kinh thiên chợt lóe lên rồi biến mất!

Phụt!

Thân ảnh Đan Hùng khựng lại, không nhúc nhích, ngay sau đó vòng tròn phòng hộ của Ngưu Bách Đạo rách nát ra một lỗ hổng, một mạt đao khí nháy mắt đánh nát một tòa nhà nhỏ cách đây mấy ngàn mét.

Khóe miệng Tô Vũ rướm máu, không nhìn Đan Hùng, hắn yên lặng nhắm mắt thể ngộ cảm giác mơ hồ chợt lóe rồi biến mất khi 144 khiếu huyệt vừa bùng nổ.

Dương khiếu! Tìm được rồi!

Còn việc tự bạo 144 nguyên khiếu thì không tính là đại sự, tu dưỡng một hai tháng là được, hắn không thiếu tinh huyết, không thiếu Thiên Nguyên khí, người ngoài cảm thấy là trọng thương, hắn chỉ thấy đây là vết thương nhỏ.

Hắn không muốn triền đấu với Đan Hùng, gia hỏa này không giải quyết xong trong một lần thì sẽ rất phiền toái.

Tô Vũ yên lặng thể ngộ, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn mở mắt, phía trước, Đan Hùng vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn Tô Vũ, ngay sau đó, phanh một tiếng, thân thể gã hoàn toàn vỡ nát!

Một thần văn hiện ra!

Đúng lúc này, Khương Đào ra tay bắt lấy thần văn, thu lại, gã nhìn về phía Tô Vũ, sắc mặt vô cùng phức tạp!

Bại!

Thảm bại!

Thân thể dập nát, chỉ sợ biển ý chí cũng bị tàn phá, mà Tô Vũ trả cái giá là 144 nguyên khiếu rách nát.

Dù Tô Vũ không trả cái giá như vậy, mọi người cũng thấy hắn thắng chắc rồi.

Còn việc tại sao hắn lại lựa chọn tự bạo nguyên khiếu... Bọn họ không thể hiểu nổi.

Trong đám người, Bạch gia lão đại lại có vẻ hiểu được, y nhìn thoáng qua Tô Vũ, cảm thấy có chút ngoài ý muốn và chấn động, gia hỏa này thật tàn nhẫn, hắn đã phát hiện cái gì nên thuận tiện lợi dụng Đan Hùng ư?

Tô Vũ mỉm cười, không chút khách khí, thản nhiên nói: “Khương sư huynh, thần văn của gã là của ta!”

Khương Đào cắn răng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn bảo vật gì, chúng ta cho ngươi, thân thể hắn đã vỡ nát, cho ngươi thần văn... Đan Hùng sẽ chết!”

“Thần văn đó là của ta!”

Tô Vũ vẫn bình tĩnh lặp lại như cũ, nếu đã đánh cuộc, vậy thần văn kia chính là của ta, còn gã có chết hay không, liên quan gì đến ta?

Giờ khắc này, bốn phương trầm mặc.

Đan Hùng thảm bại, bại hoàn toàn!

Thần văn... Là của Tô Vũ!

Nhưng nếu giao thần văn ra, Đan Hùng sẽ chết, không còn bất kỳ cơ hội nào khôi phục.

.....

Bầu không khí xung quanh trầm mặc đến đáng sợ.

Kẻ đánh bại thiên kiêu các đại phủ lại bị Tô Vũ đánh bại thảm hại như vậy.

Giờ khắc này, bọn họ không dám tin tưởng, cũng có chút thất thần mất mát.

Đan Hùng bại, cái gọi là vô địch cùng giai thật sự còn nữa sao?

Có ai có thể đánh bại Tô Vũ sao?

Thân thể tạc nứt, biển ý chí tàn phá, Đan Hùng cứ như vậy hoàn toàn ngã xuống ư?

Trên mặt hồ, Tô Vũ lặp lại lần thứ ba: “Thần văn đó là của ta!”

Khương Đào cắn răng, đúng lúc này, có người bi phẫn quát: “Tô Vũ, ngươi đừng quá đáng! Ngươi nhất quyết phải giết huynh ấy sao?”

Ngay sau đó, một bóng người lao ra.

Thương Thiên Kiều ngăn trước mặt Tô Vũ, thê lương nói: “Hắn thua, hắn bại! Ngươi lợi hại hơn hắn, ngươi là Đằng Không đệ nhất, ngươi còn chưa hài lòng sao? Sao ngươi nhất quyết phải giết Đan Hùng ca?”

Nàng có chút hoảng hốt, không dám tin tưởng, đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Nhưng nàng biết, Đan Hùng bại rồi!

Nàng biết sẽ có ngày Đan Hùng bại, nhưng ở cùng giai Đằng Không, Đan Hùng không có khả năng bại trận, không ai có thể đánh bại Đan Hùng.

Nhưng hôm nay, Đan Hùng bị Tô Vũ hoàn toàn áp chế!

Từ đầu tới cuối!

Cuối cùng Tô Vũ tự bạo 144 nguyên khiếu, nếu không, Đan Hùng đánh tới hiện tại cũng chưa thể làm Tô Vũ trọng thương.

Áp chế! Áp chế toàn diện!

Tô Vũ hờ hững nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Thắng bại có mệnh, sinh tử có số! Nếu ta bại, các ngươi sẽ giữ lại thần văn cho ta sao? Đương nhiên không cần các ngươi giả nhân giả nghĩa, nếu thua, ta sẽ tự chắp tay dâng lên!”

Thương Thiên Kiều nóng nảy bất an, cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ bi thương, cắn răng nói: “Ngươi muốn cái gì? Ta cho ngươi! Ngươi muốn thần văn sao? Thương gia ta có thể cho ngươi, thần văn Nhật Nguyệt cũng được!”

“Ta chỉ cần của gã!”

Tô Vũ chỉ tay về kẻ đang nằm ở dưới đất bên kia, hắn chỉ cần của Đan Hùng!

Hắn đã nhận ra, thần văn của Đan Hùng là thần văn đặc thù.

Còn thần văn Nhật Nguyệt sao? Ta có.

“Tô Vũ!” Thương Thiên Kiều cả giận: “Ngươi thật sự không suy xét hậu quả sao?”

“Hậu quả?”

Tô Vũ cười nhạt: “Hậu quả gì? Ngươi nói xem! Đại Thương Vương sẽ vì một người chết, vì một hậu duệ là ngươi mà gây chuyện với ta? Nực cười! Ngươi đang uy hiếp ta à? Ngươi cho rằng ta là thuộc hạ của ngươi, hay là kẻ bám váy phụ thuộc vào ngươi? Ngươi có thể đe dọa được ta chắc?”

Tô Vũ khinh miệt cười, hậu duệ vô địch thì làm sao?

Hắn gặp nhiều rồi!

“Thương Thiên Kiều, tránh ra, ngươi đang chắn đường ta, nếu ta cảm thấy ngươi đang khiêu khích ta, ta sẽ giết ngươi!”

Tô Vũ nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt lạnh lẽo tột độ khiến cho Thương Thiên Kiều toàn thân phát lạnh.

“Điện hạ!”

Vài vị cường giả Đại Thương phủ lập tức lao ra. Cả đám đều cực kỳ cảnh giác!

Tô Vũ nhìn thoáng qua đám giáp sĩ này, mỉm cười nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Đan Hùng quét ngang mười mấy phủ, không ai quịt nợ cả đúng không? Thế nào, tới lượt gã thì quy tắc phải thay đổi à?”

Thương Thiên Kiều cắn răng: “Không được, ngươi không thể giết hắn! Hắn không giống, hắn là hy vọng của Nhân tộc.”
Bình Luận (0)
Comment