Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1229

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: “Vốn là nếu ta thật sự thăng cấp Địa giai, dù là Địa binh thì ta cũng tặng, ta chỉ cần thăng cấp chứ không cần binh khí, vị tướng quân này, ngươi không cho ta một lời giải thích sao?”

Trương tướng quân vội vàng đáp: “Thôi đại sư đừng hiểu lầm, ta...”

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng ngắt lời, “Hiện giờ ta không nổi điên là vì ta cảm thấy lần tiếp theo ta đúc binh chắc chắn có thể bước vào Địa giai, nhưng không có nghĩa là một câu hiểu lầm là có thể xong việc!”

Trần đại sư vội vàng hỏi: “Thôi tiểu hữu thật sự có thể hoàn thành đúc Địa binh ư? Nếu không ngươi hãy nghỉ ngơi mấy ngày đi, sau đó chúng ta lại đúc, lần tới ta sẽ mời Nhật Nguyệt đến hộ đạo cho ngươi. Lúc trước là do ta sơ sót, đúc Địa binh mà không có Nhật Nguyệt hộ đạo sao được!”

Mấu chốt là ta không nghĩ ngươi sẽ đúc Địa binh ở thời điểm này!

Nếu không, y sẽ thật sự tìm Nhật Nguyệt hộ đạo.

Kể cả Triệu Lập đúc binh, dù đó là ở trong địa bàn Đại Hạ phủ thì cũng có không biết bao nhiêu vị Nhật Nguyệt hộ đạo cho ông.

Tô Vũ tỏ vẻ nén giận, miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Trần lão ca, không cần phiền toái, lần sau đúc binh, tự ta sẽ mời Nhật Nguyệt tới trợ trận, lần này xem như ta đã nhận được bài học rồi, bây giờ ta mới biết vì sao mọi người đúc binh đều phải mời đạo hữu tứ phương, ta còn quá trẻ nên mới chịu thiệt, nếu không, lần này ta mà thành công, Địa binh phản hồi, ta sẽ có khả năng bước vào Lăng Vân, nháy mắt tiến vào Lăng Vân nhị trọng, thậm chí là tam trọng. Hiện tại... hỏng hết rồi!”

Trần đại sư cũng lộ vẻ oán giận, trầm giọng nói: “Đúng là đáng tiếc, cơ hội này quả là hiếm có, tu vi thăng cấp đồng thời đúc ra Địa binh đúng là có thể được nhiều phản hồi hơn, ta thấy thần văn của Thôi tiểu hữu cũng chưa thăng cấp...”

Tô Vũ bất đắc dĩ, “Nào có thời giờ, trong lúc hỗn loạn sao có thể khống chế toàn bộ!”

Vẻ mặt hắn lộ vẻ ảo não và phẫn nộ!

Vài vị Đúc Binh sư khác tuy có địa vị không bằng Nhật Nguyệt, nhưng lúc bấy giờ cũng mang vẻ oán giận và đồng cảm.

Thực lực Đúc Binh sư chúng ta tuy kém một chút, nhưng Trương Hách ngươi cũng không thể làm như vậy!

Trong quá trình đúc binh lại bị một Nhật Nguyệt quấy rối!

Trong đám người, một vị cường giả Sơn Hải cảnh cướp được thanh chùy, tuy những người khác còn muốn tranh, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, vung tay đánh nhau tại đây thì không tốt.

Giờ phút này, vị Sơn Hải kia mang vẻ mặt vui mừng, y lời to rồi!

Nửa Địa binh đấy!

Mà quan trọng còn là văn binh, không phải võ binh.

Tuy rằng y là Chiến Giả, nhưng bán văn binh nửa Địa binh này đi rồi đổi một thanh võ binh Địa giai cũng chẳng khó khăn gì.

10 điểm công huân đổi lấy một thanh binh khí giá trị vạn điểm công huân, có lời không?

Nghe vài vị Đúc Binh đại sư đang nói chuyện, y vội nói: “Thôi đại sư, tuy ta không mạnh, chỉ là Sơn Hải, nhưng lần sau đại sư đúc binh, chỉ cần đại sư nói một câu, ta chắc chắn sẽ đến hộ đạo cho đại sư! Ta đến từ Lãng Thiên quân Đại Tống phủ, đại sư cứ việc lên tiếng, lúc nào cũng được!”

Tô Vũ chắp tay miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ! Chắc sắp tới ta không có tâm tình đâu.”

Vẻ mặt hắn tỏ rõ sự khó chịu!

Giờ phút này, Trương tướng quân cũng chỉ có thể nhận lỗi, vẻ mặt xấu hổ, cười làm lành nói: “Thôi đại sư, lần này là ta không đúng, con ta uổng mạng ở Đại Hạ phủ, từ đó ta luôn tâm thần không yên, thường xuyên rối rắm.”

Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến, “Ngươi... Nén bi thương!”

Sắc mặt hắn hơi đổi, “Hóa ra là vậy, lúc trước ta cũng có nghe nói. Ngươi là tướng chủ phủ quân Đại Kim phủ, Trương Hách tướng quân?”

“Là ta.”

Vẻ mặt Trương Hách chua xót, “Ta mới từ Đại Hạ phủ chạy về, nghe nói trong Tĩnh Tâm tuyền có người đang rửa sạch huyết khí, ta nhất thời xúc động, không kịp suy xét đã xé rách kết giới, Trương mỗ xin tạ lỗi với Thôi đại sư lần nữa!”

“Thì ra là thế!”

Tô Vũ gật đầu, “Ta còn tưởng rằng ngươi cố ý, muốn chặn con đường Đúc binh của ta, còn tưởng rằng ngươi là người do vị gia gia hờ kia phái tới, vậy ta hiểu lầm rồi!”

“...”

Mấy người xung quanh nghe vậy liền không khỏi xôn xao, gia gia hờ... Trình Mặc sao?

Trong lòng mấy người phát lạnh, đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng.

Đúng vậy, nếu Thôi Lãng thăng cấp Địa giai, vị kia mà biết thì chắc sẽ thật sự tới bắt hắn về.

Lúc trước có thể người ta chướng mắt Thôi Lãng, nếu hiện tại còn chướng mắt, vậy ánh mắt Trình Mặc cũng quá cao, đừng mong gả cháu gái đi nữa, không gả được đâu!

Trong lòng Trương Hách cũng hơi lạnh đi!

Y vội nói: “Thôi đại sư, lần này làm hỏng chuyện của ngươi, ngươi sẽ không bị ảnh hưởng chứ? Ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất! Lần sau đại sư đúc binh, ta sẽ hộ đạo cho đại sư, tuyệt đối sẽ không lặp lại tình huống ngày hôm nay nữa!”

Nếu Đúc bBinh đạo của Thôi Lãng thật sự bị chặt đứt, vậy coi như y xong đời, đó sẽ thật sự là kết tử thù!

Tô Vũ bình thản xua tay, “Không sao, kỳ thật ta vốn không nghĩ lần này sẽ đúc Địa binh thành công, ai ngờ Tĩnh Tâm tuyền lại trợ giúp ta rất lớn, tu dưỡng một thời gian rồi ta sẽ tiếp tục đúc binh, củng cố cảnh giới, xác suất thành công rất lớn!”

Nói đến đây, Tô Vũ lại nghiêm mặt bảo: “Tuy ta đồng cảm với nỗi đau mất con của tướng quân, nhưng nếu chuyện thế này còn không so đo thì có vẻ Thôi Lãng ta quá mức thánh nhân! Đúc binh đồng đạo cũng sẽ mắng ta một tiếng hèn nhát! Đang đúc binh mà bị người xen ngang còn bỏ qua được, về sau đúc binh đồng đạo gặp phải việc này, người khác lại nói ngày xưa Thôi Lãng cũng thế, không so đo được mất, những đồng đạo đó sẽ mắng chết Thôi Lãng ta!”

Trương Hách vội vàng nói: “Đúng vậy, lần này là ta càn rỡ, Thôi đại sư muốn đánh muốn phạt thế nào ta đều chấp nhận!”

“Đại nhân là Nhật Nguyệt, đánh phạt gì chứ!”

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Bồi thường ta tài liệu đúc một thanh Địa binh, ta viết danh sách, ngươi mua! Mặt khác, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần chỉ cần hai vạn điểm công huân là được, ta yêu cầu không cao, tiền tài là vật ngoài thân, Đúc Binh sư chúng ta có thể hạ thể diện đúc binh giúp người, chúng ta không thiếu tiền, yêu cầu của ta không quá cao chứ?”

Trương Hách nghe mà giật mình.

Tài liệu một thanh Địa binh, thêm hai vạn điểm công huân, tính ra phải đến ba bốn vạn điểm công huân mới đủ.

Không cao sao?

Rất cao!

Nhưng cắt ngang quá trình tấn cấp của một vị Địa binh sư, bồi thường như vậy thật sự không nhiều.

Ba bốn vạn điểm công huân, dù y là Nhật Nguyệt thì cũng cần gom góp khắp nơi mới được, không phải tất cả Nhật Nguyệt đều có tiền, có vài Nhật Nguyệt tự tu luyện tới trình độ này, nghèo kiết xác cũng là bình thường, kẻ có tiền thường là một vài Nhật Nguyệt lâu đời, kẹt ở cảnh giới đó lâu rồi nên mới có tiền.

“Yêu cầu của Thôi đại sư không cao, Trương mỗ không có ý kiến gì!”

Trương Hách đau ví vô cùng, nhưng trên mặt lại không lộ ra điểm thất thốt, việc này cứ như vậy giải quyết xong là tốt nhất!

Tô Vũ lại bình tĩnh nói: “Mặt khác, vừa lúc ta chuẩn bị đi chiến trường Chư Thiên, Trương tướng quân hộ tống ta một đoạn đường được không?”

“...”

Trương Hách vội hỏi: “Thôi đại sư muốn ra chiến trường?”

Trần đại sư liền can ngăn: “Thôi lão đệ đi ra đó làm gì, rất nguy hiểm!”

Ngươi không mau chóng thăng cấp đi, đến Chư Thiên làm gì?

Tô Vũ cười đáp: “Mấy chuyện nhỏ ấy mà, thứ nhất, đi bái kiến Thiên Đúc vương, cầu chỉ điểm một chút.”

“...”

Toàn trường im lặng.

Trần đại sư gật đầu, vẻ mặt hâm mộ, nói: “Cũng đúng! Thôi lão đệ mà đi, Thiên Đúc vương nhất định sẽ tiếp kiến, không chừng còn nhận lão đệ làm đồ đệ, đúng là nên đi bái kiến một lần!”

Ông thì không có tư cách đi!

Nhưng Thôi Lãng thì có thể!

Hắn đã sắp là Đúc Binh sư Địa giai, thời điểm đến chiến trường có lẽ đã là Địa giai, Địa giai trẻ tuổi như vậy đi gặp Thiên Đúc vương, có lẽ Thiên Đúc vương sẽ rất vui mừng.

Trương Hách tươi cười, trong lòng lại phát sầu.

Có phải Thôi Lãng cảm thấy hiện tại không làm gì được ta, lừa gạt ta đi chiến trường, rồi mách lẻo với Thiên Đúc vương không?

Này...

Y muốn cự tuyệt, nhưng hiện giờ lại khó nói điều gì.

Thôi, dù sao y cũng là Nhật Nguyệt, cũng chỉ là vô ý, vả lại còn đã bồi thường tổn thất, chắc Thiên Đúc vương sẽ không phạt nặng đâu nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment