Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 20

Trong văn phòng.

Phủ trưởng lại tới, thấy Tô Vũ thì cũng không ngoài ý muốn, hôm qua ông đã biết.

"Phụ cận Thiên Thủy thành bị tập kích, thành vệ quân thương vong không ít."

"Nam Nguyên, đêm qua..." Phủ trưởng dừng một chút mới nói: "Một thôn trang nhỏ bị tập kích, không ít người đã chết, chỉ còn mấy đứa bé trốn trong hầm tránh thoát một kiếp, Vạn Tộc giáo ra tay, thành vệ quân đã đuổi theo."

Liễu Văn Ngạn lạnh mặt, "Đám súc sinh! Quả nhiên là tới Nam Nguyên! Vẫn là kiểu cũ, gây ra hỗn loạn, phân tán lực lượng, xem ra mưu đồ không nhỏ! Long Võ vệ vẫn không tìm thấy chủ lực của bọn họ ư?"

"Không thấy." Phủ trưởng cũng rất bất đắc dĩ, "Bọn hắn ẩn núp quá sâu, Nam Nguyên không đủ nhân thủ, cũng không thể chia nhỏ ra tìm, bằng không bị tiêu diệt từng phần sẽ rất phiền toái."

"Bên Đại Hạ phủ nói thế nào?" Liễu Văn Ngạn có chút vội vàng, người của Vạn Tộc giáo tới thật rồi.

Nam Nguyên chỉ là thành nhỏ, lực lượng phòng thủ quá yếu, Đại Hạ phủ nhiều tinh nhuệ, nếu có bọn họ trợ giúp một chút thì Vạn Tộc giáo sẽ không dám càn rỡ.

"Thành chủ đã phát lệnh cầu viện, nhưng những thành trì khác cũng đang cầu xin viện binh, Đại Hạ phủ còn phải cố thủ phủ thành, để phòng Vạn Tộc giáo gây hỗn loạn, cho nên..."

"Không có viện quân?" Liễu Văn Ngạn tức giận gầm lên: "Vậy thì cầu viện mấy đại học phủ!"

Phủ trưởng bất đắc dĩ đáp: "Nói rồi, nhưng gần đây tiền tuyến trưng binh, không ít thầy trò mấy đại học phủ đều ra chiến trường, bây giờ vẫn chưa trở về. Học phủ cũng cần thủ hộ, còn quan trọng hơn Nam Nguyên, cho nên..."

"Chẳng lẽ vài vị Đằng Không thôi cũng không được?" Liễu Văn Ngạn càng thêm nổi nóng, "Bọn hắn không thiếu Đằng Không, cử đi vài vị Đằng Không, lực lượng Vạn Tộc giáo tại Nam Nguyên không quá mạnh!"

Phủ trưởng buồn bực hạ giọng: "Đừng nổi giận với ta, vô dụng thôi. Đã nói rồi, các thành đều đang cầu viện, trong 28 thành, Nam Nguyên không tính là quan trọng, có vài thành trì quan trọng hơn, Đại Hạ phủ đương nhiên sẽ ưu tiên trợ giúp bọn hắn."

Liễu Văn Ngạn nghe vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, "Đại Hạ phủ lớn như vậy, thế mà bị Vạn Tộc giáo giày vò cho cầu viện bốn phía, Long Võ vệ... quá phế!"

"Khụ khụ!"

Phủ trưởng ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa bỗng có tiếng người truyền vào, "Liễu chấp giáo, Vạn Tộc giáo chỉ là tìm đúng thời cơ thôi, mười ngày trước ba ngàn Long Võ vệ đã tới chiến trường Chư Thiên, cho nên... quả thật là không đủ nhân thủ."

"Đó là do Long Võ vệ các ngươi không giữ được bí mật nội bộ, ba ngàn Long Võ vệ rời đi ta cũng không biết, Vạn Tộc giáo lại biết, còn không phải là lỗi của các ngươi!"

Liễu Văn Ngạn không sợ Long Võ vệ, thẳng thắn nói: "Dù Long Võ vệ không có vấn đề, Đại Hạ phủ cũng có vấn đề, chắc chắn có tai mắt của Vạn Tộc giáo, bằng không làm sao Vạn Tộc giáo lại biết chủ lực của các ngươi rời đi, hiện tại tới Đại Hạ phủ quấy rối!"

Long Võ vệ không lên tiếng, đây đúng là sự thật.

Chủ lực Long Võ vệ rời đi không lâu, người Vạn Tộc giáo liền đến, rõ ràng là tin tức bị tiết lộ.

Nếu không thì có Long Võ vệ tọa trấn Đại Hạ phủ, đối phương sẽ không dám tùy tiện tới đây.

"Bây giờ không phải thời điểm cãi lộn!" Phủ trưởng cắt ngang, mở miệng nói: "Lão Liễu, hay ngươi mượn Văn Minh học phủ vài vị Đằng Không đi?"

"Còn cần ngươi nói à, buổi sáng ta đã hỏi rồi, nhưng muốn đến nơi tối thiểu cũng cần một ngày."

"Bọn họ đáp ứng sao?"

"Đáp ứng rồi, nhưng..." Liễu Văn Ngạn thở dài, "Bọn hắn sẽ không ở đây quá lâu, nói là đón những học viên này đi, sau đó bọn họ cũng cùng rời đi, sẽ không giúp chúng ta phòng thủ."

"Vậy cũng được!"

Phủ trưởng vui mừng quá đỗi, có người tới là tốt rồi.

Liễu Văn Ngạn lại không hưng phấn như vậy, bất mãn cằn nhằn: "Dù Long Võ vệ rời đi, Đại Hạ phủ lại bị giày vò hỗn loạn cũng quá mất mặt! Không biết có phải những năm qua Đại Hạ phủ an nhàn quá không, quân đội lỏng lẻo!"

Lời này chỉ là Liễu Văn Ngạn than vãn một chút, phủ trưởng không tiếp lời.

Long Võ vệ bên ngoài cũng không tiếp lời, bởi vì mất mặt, Đại Hạ phủ danh xưng có vô số cường binh hãn tướng, kết quả lại bị Vạn Tộc giáo làm cho sứt đầu mẻ trán, xác thực không phù hợp với thực lực Đại Hạ phủ.

Tô Vũ làm người đứng xem toàn bộ quá trình, yên lặng lắng nghe, không chen vào.

Những chuyện này là vấn đề của cao tầng Nam Nguyên thành, hắn chưa có tư cách tham dự.

Còn Liễu Văn Ngạn, Tô Vũ có chút kỳ quái, tuy nói vị này địa vị không thấp, nhưng vũ lực thấp, thương lượng chuyện này với Liễu Văn Ngạn thì có tác dụng gì.

Dường như nhìn ra tâm tư Tô Vũ, Liễu Văn Ngạn quan tâm hắn, thấy hắn lén nhìn mình, khẽ cười hỏi: "Làm gì, xem thường lão sư à?"

"Không có."

"Có!"

"Thật sự không mà!"

"Ta đã nhìn ra rồi!"

Lúc này Liễu Văn Ngạn giống như đứa trẻ, nhất định phải tranh cãi thắng thua, cười ha hả nói: "Chờ đó, sẽ đến lúc ngươi biết vì sao lão sư ta có khả năng tham dự!"

Tô Vũ không rõ hàm ý trong lời ông ấy nói, Liễu Văn Ngạn cũng không giải thích.

Phủ trưởng muốn nói vài lời, suy nghĩ một chút lại ngậm miệng.

Hi vọng đừng có cơ hội kia, để Liễu Văn Ngạn đi chứng minh chính mình, thật là đáng tiếc.

...

Tòa nhà đối diện học phủ.

Nam tử trung niên nói, "Thành vệ quân ra khỏi thành, ngoại trừ một bộ phận trấn thủ cửa thành và phủ thành chủ, mặt khác đều ra ngoài tiêu diệt gia hỏa Huyết Hỏa giáo."

"Long Võ vệ đâu?"

Phu nhân hỏi một câu, nam tử trung niên lắc đầu, "Không phát hiện tung tích Long Võ vệ."

"Long Võ vệ còn ở trong thành, mặt khác... Nam Nguyên muốn chuyển những thiên tài kia đi, di dời đến Đại Hạ phủ, ngày mai xuất phát."

Nam tử hồi báo một câu, phu nhân hơi nhăn lông mày, "Mồi nhử ư?"

"Rất có thể."

Nam tử cũng hoài nghi, "Đang êm đẹp lại rút lui, mà mệnh lệnh phát ra từ hôm qua, có thể là để dẫn dụ chúng ta xuất hiện, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"

"Gần đây có cường giả âm thầm tiến vào Nam Nguyên thành hay không?"

"Chắc là không có..."

"Chắc là?"

"Không có cách nào xác định, chúng ta không thể giám sát mọi lúc mọi nơi, nhưng không có tin tức gì truyền đến, phủ thành chủ không có, Nam Nguyên trung đẳng học phủ cũng không có."

Phu nhân rơi vào trầm tư, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thể để bọn hắn rời đi, đi rồi, mặc dù đồ sát Nam Nguyên trung đẳng học phủ vẫn có công, nhưng công lao sẽ ít đi một nửa, học viên thiên tài dự khảo năm nay rời đi, phía trên sẽ không hài lòng."

"Ta biết." Nam tử do dự: "Nhưng... Hiện tại Long Võ vệ không bị điều đi, rất có thể đang ở trong học phủ, tùy tiện ra tay, chúng ta mà thất bại thì phiền toái."

Dứt lời, máy truyền tin của nam tử vang lên, nam tử cầm lấy nhìn một chút, một tin tức hiện ra như là quảng cáo.

Nhưng sắc mặt nam tử thay đổi, lập tức thúc giục: "Muốn hủy bỏ hành động hay không, nếu có thì phải... nhanh một chút! Tin tức từ Đại Hạ phủ, hôm nay Liễu Văn Ngạn cầu viện Văn Minh học phủ, bên kia đáp ứng, sẽ nhanh chóng phái người tới đón những thiên tài này rời khỏi Nam Nguyên thành."

"Đáng chết!" Phu nhân mắng một tiếng, "Liễu Văn Ngạn, lại là lão già này! Lão già này chỉ thiếu chút nữa là có thể thực thể hóa ý chí, nhưng hi vọng không lớn, vậy mà Văn Minh học phủ lại đáp ứng hắn phái viện binh tới... Có mặt mũi hơn sự tưởng tượng của ta."

Nam tử không lên tiếng, chờ phu nhân phát hỏa xong, tiếp tục nói: "Làm sao bây giờ? Thành chủ Ngô Văn Hải, hạ binh Long Võ vệ đều là Đằng Không nhị trọng, người Văn Minh học phủ lại đến, vậy chúng ta chỉ có thể từ bỏ..."

Nói xong, nam tử lưỡng lự, nhưng vẫn nói: "Thực lực Đại Hạ phủ cường hãn, lần này chủ lực Long Võ vệ rời đi, chúng ta mới có thể gây ra hỗn loạn, một khi chủ lực trở về... Chúng ta nhất định phải rút lui, trước đó phía trên chỉ muốn theo dõi Đại Hạ phủ bên này, lần này làm sao..."

Vì hành động lần này, thậm chí phía trên không tiếc bại lộ một vài quân cờ ẩn núp đã lâu.

Cho dù kế hoạch thành công thì tổn thất cũng sẽ rất lớn.

Nam tử không hiểu, dù giết một vài thiên tài, tổn thất như vậy cũng rất khó để bù đắp.

Phải biết rằng, để ẩn núp, có vài người đã hao phí rất nhiều năm.

Phu nhân có địa vị trong giáo cao hơn hắn, biết nhiều hơn hắn, hắn chỉ phụ trách liên lạc các phương mà thôi.

"Đừng hỏi!" Phu nhân lạnh giọng trả lời, suy nghĩ một chút, lại nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ cần Đại Hạ phủ hỗn loạn, chủ lực Long Võ vệ sẽ trở về! Lần này Long Võ vệ đi chiến trường Chư Thiên, mục tiêu là Thiên Nghệ Thần tộc!"

Lời vừa dứt, sắc mặt nam tử biến đổi.

Thiên Nghệ Thần tộc, đây là Thần tộc bọn hắn đầu nhập vào, chẳng lẽ...

"Thần tộc... Sợ Long Võ vệ?"

Nam tử không dám suy nghĩ, nhưng phu nhân biết hắn đang suy nghĩ gì, cười lạnh nói: "Tuy Long Võ vệ mạnh, nhưng Thần tộc sẽ không sợ bọn họ! Nhưng gần đây Thần tộc đang tiến công Thiên Nhãn tộc, Long Võ vệ dính vào sẽ phá hỏng kế hoạch."

"Thiên Nhãn tộc!" Nam tử vội vàng nói: "Thần tộc muốn phát động chiến tranh ư?"

"Không, là để Thiên Nhãn tộc trở về trật tự!"

Phu nhân nói xong thì ngừng, chuyển đề tài: "Ngươi, ta, ngoài ra còn có một vị đường chủ Đằng Không tứ trọng sẽ chạy tới vào đêm nay! Hắn đối phó hạ binh, ta đối phó Ngô Văn Hải, ngươi dẫn người phá hủy Nam Nguyên học phủ!"

"Phá hủy Nam Nguyên học phủ là hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta lập tức rút lui! Tối mai... Hành động!"

Phu nhân vừa dứt lời, nam tử muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ ngắn gọn đáp: "Tuân lệnh!"
Bình Luận (0)
Comment