Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 326

Chờ Lưu Hạ đi rồi, Trịnh Vân Huy mới xì một tiếng khinh miệt, vò đầu nói: "Tìm Tô Vũ đòi sao?"

"Hắn có thể trả cho ta không?"

Cảm giác... Hi vọng không lớn đâu.

Bất quá cái tên Tô Vũ này thoạt nhìn giống như rất dễ nói chuyện, chi bằng đi thử một chút?

Dù sao mình đã giao cho Lưu Hồng 1000 điểm công huân, không cầm về được thì trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Chính như Lưu Hạ nói vậy, lão Trịnh nhà mình có tiền hơn nữa thì 1000 điểm công huân cũng không thể đổ xuống sông xuống biển a.

Mà Sơn Hải cảnh《 Phá Thiên Sát 》hoàn toàn chính xác là rất khó có được.

"Lại chậm trễ nữa sẽ bị tiểu tử kia dùng hao hết, thế thì liền vô dụng."

Trịnh Vân Huy có chút bất đắc dĩ, biết rõ Lưu Hạ không có ý tốt nhưng gã vẫn phải đi đòi, không đòi không được, ai mà bỏ được 1000 điểm công huân uổng phí.

...

Tô Vũ đi ra khỏi khu Bí Cảnh, về tới trung tâm nghiên cứu, đơn giản nghỉ ngơi một hồi liền chuẩn bị đi học.

Chờ đến lúc ra tới cửa, hắn chợt nhớ tới một sự kiện!

Hắn chưa cho mấy tên trong khu giam giữ ăn!

"Mấy ngày ta chưa cho chúng ăn rồi nhỉ?"

Tô Vũ nháy mắt mấy cái, hình như hắn chưa cho chúng ăn lần nào.

Ngày ấy khi hắn đi xuống là mùng 4, hôm nay đã là mùng 9 rồi.

"Được rồi, dù sao cũng không được mấy ngày, buổi chiều trở về lại cho ăn sau vậy."

Gần đây hắn thật sự quá bận rộn, đâu chỉ chuyện này không làm, bên chỗ Triệu Lập ngoại trừ tháng trước hắn tới một lần thì đến bây đều không qua đó.

Sư bá còn bảo mình tìm cách thân thiết với ông ta... Tô Vũ làm sao có thời giờ!

Khai khiếu, phác họa thần văn, chương trình học cơ sở...

Nếu không phải không có tiền, Tô Vũ thật sự muốn ở lì trong trung tâm nghiên cứu, khổ tu mấy tháng rồi lại nói.

Nghĩ đến chuyện này, vừa đi ra khỏi căn cứ nghiên cứu, trước mặt bỗng xuất hiện một người.

Tô Vũ nhận ra đối phương, nhẹ gật đầu, mở miệng chào hỏi: "Chào buổi sáng Trịnh đồng học!"

"Gọi tên ta Trịnh Vân Huy là được!" Trịnh Vân Huy cũng không khách khí, vừa gặp liền hỏi thẳng: "Tô Vũ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Ngươi nói đi."

"Trước đó ta có mua một bản ý chí chi văn Sơn Hải cảnh《 Phá Thiên Sát 》ở chợ đen..."

Đáy lòng Tô Vũ lộp bộp nhảy một cái!

Ta đệch!

Chính chủ tìm tới rồi!

Chuyện mình nhặt được thứ này cũng không nói cho ai, đại khái chỉ có lão sư đoán ra, Trịnh Vân Huy làm sao mà biết được?

"Lưu Hạ nói cho ta biết!"

Giống như biết Tô Vũ muốn hỏi cái gì, Trịnh Vân Huy cũng không giấu giếm, gã mới lười giấu giếm thay Lưu Hạ làm gì, nói thẳng: "Y nói đồ ở chỗ ngươi, Tô Vũ, là thật sao?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, không thừa nhận hình như cũng vô dụng, liền thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy, ta là cơ duyên xảo hợp đạt được một bản《 Phá Thiên Sát 》, nhưng mà Trịnh đồng học, nói thật, thứ này lại không viết tên, cũng không phải đổi ở học phủ, càng không có người đăng ký, ngươi nói là của ngươi, ý là muốn ta trả cho ngươi sao? Thế thì cũng quá ngây thơ rồi, dù ta có ngốc thì cũng sẽ không làm như thế đâu."

Tô Vũ thành khẩn nói: "Đổi vị trí suy nghĩ một thoáng đi, nếu thứ này do Trịnh đồng học nhặt được thì sẽ trả cho người khác sao? Nếu có lập hồ sơ chứng minh là đồ của ngươi thì còn tốt, hiện tại lại không có!"

Trịnh Vân Huy nghe vậy liền thấy buồn bực, gã biết ngay mà!

Chính như Tô Vũ nói vậy, thứ này không phải có lai lịch đứng đắn tới, không có đăng ký, mất đi cũng là mất, tìm Tô Vũ thì cũng vô dụng.

Suy nghĩ một chút, Trịnh Vân Huy mở miệng thương lượng: "Trước đó ta đã bỏ 1000 điểm công huân, thứ này trị giá là 1500 điểm công huân, Tô Vũ, ngươi bây giờ hẳn là cũng đã nhìn qua mấy lần, nếu đưa ta, ta sẽ trả bù thêm 500 điểm công huân kia! Nói thật, thứ này xem mấy lần cũng là đủ rồi, xem nhiều... kỳ thật tác dụng cũng không lớn."

"500 điểm công huân?"

Tô Vũ chần chờ một chút, cuối cùng bình tĩnh đề xuất: "Hay là thế này đi, ta cho ngươi mượn nhìn một lần, ngươi đưa cho ta 100 điểm công huân, thế nào?"

"..."

Trịnh Vân Huy ngây ngốc nhìn đối phương.

Quỷ hám tiền a!

Mẹ nó, tiểu tử này thế mà còn biết làm ăn!

Cho gã xem một lần rồi thu điểm công huân...

Tô Vũ lại nói: "500 điểm công huân thì có thể xem 5 lần, ngươi nói xem mấy lần là đủ rồi, xem 5 lần cũng đâu khác gì, có đúng không? Làm thế ngươi có thu hoạch, ta cũng có thu hoạch, nói không chừng ngươi xem 3 lần liền học xong toàn bộ, còn tiết kiệm 200 điểm công huân, thế là ngươi kiếm lời rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta được lời?"

Trịnh Vân Huy lắc lắc đầu, làm sao ta lại được lời thế?

Ta cho ngươi tiền để xem đồ của mình, sau đó... ta kiếm lời?

Tình huống gì thế này?

Nói như ngươi thì cứ như thể ta đúng là kiếm lời 200 điểm công huân ấy!

Trịnh Vân Huy im lặng, nửa ngày sau mới nói: "Tô Vũ, thế này đi, ngươi cho ta xem mấy lần cũng được, nhưng mà 100 điểm thì quá đắt! 10 điểm công huân một lần có được không, ta mới dưỡng tính, ý chí chi văn Sơn Hải cảnh không dễ xem hỏng, ta xem mười mấy hai mươi lần thì cũng không có tổn thất gì, ngươi thấy thế nào?"

Tô Vũ kinh ngạc nhìn gã, cái tên này cứ thế mà bỏ qua à?

Trịnh Vân Huy thấy hắn kinh ngạc thì cũng không thèm để ý, chỉ cười bảo: "Cái tên Lưu Hạ hung hăng càn quấy khốn nạn kia muốn mượn tay ta, ta tội gì phải thỏa mãn y! Mục đích của ta là vì xem Sơn Hải cảnh Phá Thiên Sát chứ không phải là vì tìm phiền toái! Ngươi cho ta xem, chúng ta dễ thương lượng, không cho ta xem... thì ta đây cũng không có cách, nhưng mà Tô Vũ, thù này khẳng định là không xóa bỏ được!"

Trịnh Vân Huy thành thật bảo: "Ngươi cho ta nhìn, ngươi còn có thể có chút thu hoạch, cũng không cần phải lưu ý tên họ Lưu kia, nói không chừng còn kết bạn với ta, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tô Vũ vừa muốn nói chuyện, Trịnh Vân Huy lại khoe tiếp ưu điểm của mình: "Ông của ta là Trịnh Bình!"

"..."

Tô Vũ tỏ ra mờ mịt.

Trịnh Vân Huy cạn lời, ngươi không biết à?

"Ông của ta là phủ trưởng của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ!"

Tô Vũ bừng tỉnh đại ngộ, hơi kinh ngạc, thật đúng là không nhận ra được, hắn chỉ biết Hạ Thiền là người của Hạ gia, ở Đại Hạ phủ thì Hạ gia quá có tiếng!

Còn về các nhà khác... Hắn suy đoán Vạn Minh Trạch khả năng có quan hệ với Vạn phủ trưởng, ngoài ra vài vị khác thì thật đúng là không quá để ý, Trịnh gia ở Đại Hạ phủ thì cũng không phải chỉ có một nhà.

Phủ trưởng!

Đại Hạ Chiến Tranh học phủ!

Đây nhất định là nhân vật cực kỳ lợi hại!

Tô Vũ suy nghĩ một chút liền mở miệng trả giá: "30 điểm cho ngươi xem một lần, nguyện ý thì liền hợp tác, không nguyện ý thì thôi! Thứ này là vật phẩm tiêu hao, 10 điểm một lần... Ngươi cũng quá xem thường Sơn Hải cảnh! Hơn nữa sẽ có hạn mức cao nhất, cho ngươi tối đa xem 5 lần, mỗi lần đều phải xem ở chỗ ta, ta sẽ quan sát ở bên cạnh ngươi, bằng không lỡ ngươi cướp đi, ta cũng không có cách nào!"

"Cũng được!"

Trịnh Vân Huy cũng lộ ra thái độ dễ nói chuyện!

Tô Vũ thấy gã dễ nói chuyện như vậy, suy nghĩ một chút bèn nhíu mày hỏi: "Trịnh Vân Huy, ngươi thiếu tiền à?"

"Cái gì?"

"Ngươi thiếu điểm công huân hả?"

Trịnh Vân Huy kinh ngạc nhìn Tô Vũ, trừng mắt nói: "Ai mà không thiếu? Ngươi không phải thật sự tưởng là người như chúng ta sẽ không thiếu tiền chứ? Trưởng bối dù có mạnh hơn thì cũng chẳng thể cung ứng cho ngươi không hạn chế! Tiền để ta mua thứ này vẫn là toàn bộ tài chính ở Thiên Quân cảnh của ta đấy, chưa đến Vạn Thạch thì ông của ta sẽ không tài trợ!"

Đầu óc Tô Vũ khẽ động, kéo gã qua một bên rồi khẽ thì thầm: "Ta nói cho ngươi chút chuyện... Lưu Hồng có thể là cố ý làm mất đồ của ngươi rồi bị ta nhặt được!"

Tô Vũ nghĩ đến rất nhiều điều, cắn răng nói: "Nguyên nhân ta nhặt được thứ này là vì liên quan đến Lưu Hồng, gã cố ý nhỏ giọng rỉ tai ta ở đâu mất đi một bản này, cho nên ta mới phát hiện! Cuối cùng gã lại để đệ đệ mình đi tìm ngươi, ấn định đồ đang ở trong tay ta, khẳng định là cố ý!"
Bình Luận (0)
Comment