Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 544

Khu Lôi đài hiện tại đã bị học viên vây kín xung quanh, bên trên đài, Ngô Gia toàn thân tắm máu, đối diện, Chu Hoành nhíu mày, còn không chịu nhận thua?

Nếu đánh nữa thì gã sẽ thật sự đánh chết Ngô Gia!

Đánh chết Ngô Gia thì sẽ phiền phức lớn, còn về phần trọng tài... Hôm nay trọng tài vẫn như cũ là Triệu Minh, thế nhưng Triệu Minh lại là một bộ xem trò vui, không hề có ý ngăn cản!

Ngô Gia ho ra máu, trong tay cầm một thanh trường kiếm, sắc mặt tái nhợt, lung lay đứng lên, "Chu Hoành, ngươi thật là phế vật! Ta không dùng ý chí lực và thần văn, phế vật nhà ngươi cũng chỉ có như thế!"

"Hừ!"

Chu Hoành hừ lạnh một tiếng, đồng dạng cũng dùng kiếm đâm thẳng tới Ngô Gia!

Một tiếng vang giòn!

Ngô Gia vung kiếm đón đỡ, bàn tay nứt ra, đối phương áp chế ý chí lực tới khiến cho nàng không thở nổi, khẽ quát một tiếng, Ngô Gia nâng trường kiếm quấn chặt lấy kiếm của Chu Hoành, cấp tốc tiếp cận, bàn tay trái hóa quyền, đấm ra một quyền!

Ánh mắt Chu Hoành băng lãnh, cũng không thèm để ý, thần văn bùng nổ, khí thế sắc bén từ trên người gã bạo phát ra, phốc phốc phốc... Tựa như vạn kiếm xuyên tim, quần áo Ngô Gia rách nát, trên thân lại thêm nhiều vết thương.

"Ngô Gia, nhận thua đi!"

Dưới đài, có người hô lớn: "Ngươi không thể dùng ý chí lực, chớ đấu với hắn, Ngô Gia, đừng ngốc nữa, có người đi tìm Tô Vũ tới rồi, mau nhận thua đi!"

Cuối cùng vẫn có người nhìn không nổi nữa!

Quá khi dễ người!

Ngô Gia không thể dùng ý chí lực, trước đó còn đấu liên tiếp với 4 vị Đơn thần văn nhất hệ không nằm trong Bách Cường bảng, nàng liên tục đánh bại 4 người, lúc này mới khiêu chiến Chu Hoành!

Chu Hoành cũng không cảm thấy ngại mà tiếp chiến?

Cũng không cảm thấy ngại bắt nạt Ngô Gia ý chí lực còn chưa khôi phục!

Phía dưới, một đám nữ sinh càng lên cơn giận dữ!

Nhìn Ngô Gia máu nhuộm toàn thân, có người nắm chặt tay, nổi giận mắng: "Học viên Bách Cường bảng chính là như thế sao? Cứ thế nhìn tên Chu Hoành kia ức hiếp một nữ sinh bị thương?"

"Có bản lĩnh đi khiêu chiến Tô Vũ đi, ức hiếp Ngô Gia bị trọng thương thì có gì tài ba!"

"Người trong hệ bọn chúng không phải chính là như vậy sao? Chỉ dám khi dễ kẻ yếu, nào dám rút kiếm với cường giả? Tô Vũ bên kia, làm sao không thấy trong chúng có ai đi gây phiền toái?"

"Địch Phong càng vô sỉ, xếp hạng thứ 9 mà không dám đấu với 8 người đứng trước, chỉ biết khiêu khích đòi giao thủ với Tô Vũ mới nhập học hơn hai tháng, còn không biết xấu hổ mà nhận là thiên tài, ta nhổ vào!"

Đám nữ sinh này bây giờ cũng không có gì cố kỵ.

Quá khi dễ người, cũng quá thảm rồi!

Dù cho Ngô Gia không thân quen gì với các nàng, nhưng nhìn thấy Ngô Gia bị kẻ khác ức hiếp, các nàng nhịn không nổi bèn lên tiếng bênh vực!

Mà trên đài lúc bấy giờ, Chu Hoành tự nhiên cũng nghe đến những âm thanh ấy.

Trong lòng gã vô cùng tức giận!

Ngô Gia không tự nhận thua, chẳng lẽ gã nhận thua sao?

Trong lòng gã cực kỳ biệt khuất, Ngô Gia căn bản đều không có sức chiến đấu gì, nhất định cứ quyết tâm chống chọi, trọng tài lại không lên tiếng kêu ngừng, gã biết phải làm sao?

Còn chuyện đánh rơi nàng xuống lôi đài, mấy lần gã đã có tâm tư này nhưng đều bị Ngô Gia tránh đi.

"Vậy thì ta liền giết ngươi, không tin trọng tài không ra tay!"

Gã cũng không muốn đấu mãi nữa, Ngô Gia thương thế càng ngày càng nặng, thật sự đánh chết Ngô Gia, trọng tài không may, gã lại càng không may.

Tên Triệu Minh kia bị gì thế, lúc này Ngô Gia rõ ràng đã không còn sức chiến đấu gì, sao còn không mau tuyên bố kết quả?

Mà Triệu Minh đứng một bên hoàn toàn biến thành người vô hình, cũng không vội lên tiếng.

Tuyên bố kết quả?

Không có ý nghĩa gì a!

Ngô Gia rõ ràng muốn chiến đấu đến cùng, thậm chí chiến đấu đến chết đều được... Mặc dù mình sẽ không để cho nàng chết, bất quá nhìn nàng càng thảm càng tốt, đợi chút nữa không chừng còn có một màn kịch vui để xem!

Dư quang Triệu Minh nhìn về hướng nơi xa, một bóng người đã đạp đất vọt tới, không ngừng đạp lên, nhảy vọt mà xuống.

Tốc độ cực nhanh!

Chính chủ đến rồi!

"Vở kịch bắt đầu!"

Triệu Minh thầm lẩm bẩm, sau một khắc, đột nhiên y ra tay, bắt lại kiếm của Chu Hoành, khẽ cau mày quát: "Được rồi! Chu Hoành thắng, đá xuống lôi đài là được, chớ hạ tử thủ a!"

Chu Hoành nhíu mày nhìn y, không lên tiếng.

Nói nhảm!

Ta có thể đá xuống thì còn cần ngươi dạy ta, nói thế nào Ngô Gia cũng là Thiên Quân cửu trọng, chỉ là ý chí lực không thể dùng mà thôi.

Bên trên đài, Ngô Gia bây giờ đã lâm vào cơn mê mang.

Máu nàng chảy quá nhiều!

Triệu Minh vung một tia sáng trắng tới, vết thương dần dần bắt đầu khép lại.

Sau một khắc, một bóng người đạp không mà đến!

Ầm ầm một tiếng rơi xuống trên lôi đài.

Tô Vũ cấp tốc đỡ Ngô Gia dậy, cởi áo bào trắng đắp lên trên thân Ngô Gia, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hoành, gằn giọng quát: "Ngươi khá lắm! Đơn thần văn nhất hệ đều khá lắm! Hiếp yếu sợ mạnh, không ngừng khi nhục một nữ học viên đang bị trọng thương, không ngừng khiêu khích, không ngừng kích bác..."

Tô Vũ ôm Ngô Gia, nhìn về phía mọi người bên dưới, mặt hắn không chút thay đổi nói: "Một lần lại một lần! Chúng ta tới học tập, không phải tới để tranh đấu tàn nhẫn! Dù cho thích tranh đấu tàn nhẫn thì tìm người mạnh hơn mình mà luận bàn giao đấu, vì sao lại lần lượt tìm tới khi dễ một nữ sinh bị thương?"

"Đơn thần văn nhất hệ đã tệ hại đến trình độ này rồi sao?"

"Chỉ biết làm loại chuyện dơ bẩn vô sỉ thế này thôi sao?"

"Lão sư của ta có đi khiêu chiến thì cũng chỉ khiêu chiến những người mạnh hơn ngài, từ trước tới giờ không khi dễ kẻ yếu!"

"Tô Vũ này cũng chỉ khiêu chiến người mạnh hơn ta, chứ không phải kẻ yếu hơn!"

"Đa thần văn nhất hệ tuy yếu, tuy người ít nhưng đó không phải là lý do để các ngươi nhục nhã, ức hiếp!"

Tô Vũ quát lạnh: "Nếu đều không để ý thể diện, ta đây hà tất giữ lại mặt mũi cho các ngươi!"

"Hôm nay các ngươi lại đánh trọng thương sư tỷ của ta, đám súc sinh này đã triệt để chọc giận ta rồi!"

Tô Vũ đột nhiên nhìn về phía Chu Hoành, trong mắt sát khí bùng nổ, "Ngươi là đồ phế vật hiếp yếu sợ mạnh, ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi dám tiếp nhận không?"

Tô Vũ lướt nhìn bốn phía, quát: "Phế vật đơn thần văn nhất hệ dám tiếp chiêu không?"

"Cứ việc lên đài!"

"Các ngươi không phải rất thích tranh đấu tàn nhẫn sao?"

"Không phải muốn khiêu chiến nhất hệ chúng ta sao?"

"Lên đài!"

"Hôm nay, ta lại muốn vượt lên Bách Cường bảng, phế bỏ đám phế vật cặn bã các ngươi!"

Dưới đài, người càng ngày càng nhiều!

Tô Vũ quát: "Một bầy chó má, chỉ dám khi dễ sư tỷ của ta. Bởi vì nàng thụ thương, các ngươi mới dám há miệng cắn người à? Chó đúng là chó!"

Giờ khắc này, ngoại trừ người của Đơn thần văn nhất hệ thì không ai cảm thấy hắn mắng khó nghe.

Hả giận!

Đúng là quá bắt nạt người!

Chỉ dám khi dễ Ngô Gia, khi Ngô Gia không bị thương cũng không thấy các ngươi ra mặt!

Bên trên lôi đài, Chu Hoành xanh cả mặt!

Nếu tiếp nhận Tô Vũ khiêu chiến... Tô Vũ có thể phế cả Hoàng Khải Phong thì gã sao có thể là đối thủ!

Tô Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Chu Hoành, "Phế vật! Cặn bã! Ta biết ngươi không dám! Đám cẩu vật các ngươi chỉ biết đấu tranh nội bộ, chỉ biết khi dễ người bị thương, nào dám giao thủ với ta!"

Giờ phút này, dưới đài có một người lạnh lùng lên tiếng: "Tô Vũ, hay là ngươi khiêu chiến ta đi!"
Bình Luận (0)
Comment