Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 55

Bên ngoài thành Nam Nguyên, trong một thôn trang nhỏ.

Một bóng người nhảy lên một cái, cấp tốc chạy trốn.

Vừa nhảy lên, bóng người bỗng nhiên hơi ngưng lại, trước mắt chợt xuất hiện một con Thiết Dực điểu lớn đánh giết về phía gã!

Bóng người hoảng sợ, vô thức lui tránh.

Người ở giữa không trung cấp tốc rơi xuống đất, đúng vào lúc này, một bên bỗng nhiên truyền đến tiếng kim loại xé gió.

"Grrrr!"

Đứng trước nguy cơ tử vong khiến nam tử trung niên cấp tốc tỉnh táo, gã bạo hống một tiếng, đè xuống rung động trong lòng, vung đao bổ thẳng về phía bên trái!

Có người mai phục gã!

"Thời gian đình trệ thật ngắn..."

Tô Vũ mặc quần áo màu xám tro nấp mình mai phục, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ này, đây là Thiên Quân, kịp phản ứng cũng là chuyện bình thường, quả nhiên, thần văn chế tạo huyễn cảnh còn chưa đủ mạnh, không đủ chân thực.

Bất quá trước đó hắn xuất đao đánh lén, đối phương phản ứng mặc dù nhanh, vung đao cũng nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng hắn.

Phốc!

Một tiếng kim loại chém vào thịt vang lên, két một tiếng, xương cốt đứt gãy, vai trái nam tử bị trúng đòn, cánh tay rơi xuống.

Bất quá sau một khắc, trường đao trong tay phải của gã cũng thẳng hướng về phía cổ Tô Vũ.

Tô Vũ cấp tốc rút lui, không ngừng chế tạo huyễn cảnh trước mắt nam tử để phân tán sự chú ý của gã.

Mấy trăm yêu tộc đánh giết về phía nam tử, dù cho biết rõ là ảo giác, nhưng gã dù sao cũng chỉ là Thiên Quân, làm không được chuyện bất động như núi, thân thể hơi hơi lắc lư một cái, tránh đi những yêu tộc đang ầm ầm lao đến kia.

Gã vừa né tránh, Tô Vũ đã lao qua, tránh né đao của đối phương, trên trán tràn đầy mồ hôi.

Lão sư còn không mau tới cứu mạng!

Chờ cái tên này quen thuộc, chính mình sẽ gánh không nổi Thiên Quân, trừ phi thôn phệ tinh huyết rồi bùng nổ.

Vừa rồi nếu thôn phệ tinh huyết bùng nổ, một đao là hắn đã đánh chết đối phương.

Nhưng hắn ở Khai Nguyên lực lượng bộc phát không đủ, tốc độ cũng không đủ, một đao có thể chém đứt cánh tay đối phương đã hết sức xuất sắc.

Tô Vũ tiếp tục rút lui!

Đau đớn kịch liệt khiến nam tử thanh tỉnh, giờ phút này huyễn cảnh đều tiêu tán.

Nam tử đỏ mắt, vai trái đứt gãy, huyết dịch không ngừng chảy.

Hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tô Vũ đnag rút lui, phát ra tiếng gào thét như dã thú, "Ngươi chết đi!"

Nam tử không quan tâm gì nữa, điên cuồng đuổi theo Tô Vũ!

Sống không được!

Vốn là bị Tập Phong đường đuổi bắt, hiện tại gã lại bị chặt đứt một cánh tay, cơ hồ không có đường sống.

Đã như vậy, vậy không bằng giết chết tên khốn đánh lén mình này rồi lại nói.

Khai Nguyên!

Hắn thế mà bị Khai Nguyên đánh lén!

"Hút, nhanh hút đi!"

Tô Vũ xoay người bỏ chạy, lại thao túng chữ "Máu" hấp thu, dù cho Thiên Quân bị thụ thương thì cũng không phải người mà hắn có thể đối phó.

Vết thương nơi bả vai nam tử huyết dịch không ngừng bắn ra, càng lúc càng nhanh.

Nam tử cảm nhận được sinh mệnh trôi đi, cũng cảm nhận được tốc độ huyết dịch chảy ra ngày một điên cuồng, gã nổi giận gầm lên một tiếng, tốc độ lại nhanh hơn ba phần, hai mắt đỏ bừng, gã muốn giết tên hỗn đản đằng trước!

Càng bùng nổ, huyết dịch lại càng chảy ra nhiều hơn.

Nhưng khoảng cách giữa Tô Vũ cùng đối phương cũng cấp tốc bị rút ngắn.

Tô Vũ luống cuống, đối phương còn chưa chết, chính mình chỉ sợ cũng đã bị chém chết rồi.

"Vù!"

Tiếng đao rơi truyền đến, Tô Vũ phản ứng mau lẹ, lăn vòng ngay tại chỗ, trong nháy mắt may mắn kịp tránh đi đao của đối phương.

Trong mộng hắn đã từng bị đuổi giết nhiều năm như vậy, thủ đoạn chạy trối chết ít nhiều gì cũng có.

Mặc dù kết quả cuối cùng đều là bị giết, bất quá Tô Vũ dù không quay đầu lại cũng đại khái có thể đánh giá ra đối phương giết mình như thế nào.

Lăn trên mặt đất vài vòng, đá cuội bén nhọn rạch trúng mặt Tô Vũ, thế nhưng Tô Vũ không lo được nhiều như vậy, hắn đứng lên tiếp tục bỏ chạy.

Chữ "Máu" còn đang điên cuồng dẫn dắt huyết dịch đối phương tuôn ra.

Ý chí lực tiêu hao khiến cho nét mặt Tô Vũ trắng bệch, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống.

Mà nam tử đuổi theo phía sau, trông thấy một đao mới rồi của mình không đánh chết được Tô Vũ, gã bèn thê lương gào thét một tiếng, mắt gã đã bắt đầu hoa lên bởi vì mất máu quá nhiều.

"Ngươi đừng hòng chạy!"

Nam tử nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa truy sát tới.

...

"Liễu chấp giáo, ngài còn không ra tay sao?"

Cách đó không xa, Tập Phong đường chủ tên là Tằng Hoa nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, bây giờ đối phương sắp chết liều mạng, quyết tâm muốn giết Tô Vũ, Tô Vũ dù sao cũng chỉ là Khai Nguyên, cứ tiếp tục như thế sẽ rất nguy hiểm.

Liễu Văn Ngạn không lên tiếng.

Còn chưa đến thời điểm, huống chi ông là ý chí Đằng Không, đối phương cách ông không đến trăm mét, dùng thực lực của ông thì trong nháy mắt cũng có thể thừa sức định trụ đối phương, đến lúc đó Tô Vũ sẽ không có vấn đề gì, cho nên hiển nhiên ông không sốt ruột.

Ông vẫn đang muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tô Vũ có thể làm tới mức nào.

Hiện tại đã vượt quá dự liệu của Liễu Văn Ngạn.

Khai Nguyên phục sát Thiên Quân, lại còn là Thiên Quân lục trọng cảnh, có thể chém đứt một cánh tay đối phương đã rất đáng gờm rồi.

Ngay tại lúc Liễu Văn Ngạn nghĩ đến chuyện này, Tô Vũ lại lần nữa bị đối phương đuổi kịp.

Liễu Văn Ngạn đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, thế nhưng đúng lúc ấy, Tô Vũ bỗng nhiên quay người, giống như muốn liều mạng cùng đối phương.

"Hấp tấp..."

Liễu Văn Ngạn tặc lưỡi, bất quá ông chỉ vừa lóe lên ý nghĩ này, Tô Vũ ở đằng xa bỗng nhiên rống to: "Đừng giết gã, bắt sống gã đi!"

Đại đao của nam tử đã bổ gần tới hắn, nghe vậy thì trong lòng hoảng hốt, sau lưng có tiếng xé gió truyền đến.

Dù cho đã ôm ý nghĩ nhất định sẽ chết, nhưng có người sau lưng đánh tới, nam tử vẫn cấp tốc tránh đi, đằng trước Tô Vũ lại lần nữa quay đầu bỏ chạy.

Nam tử tránh đi một thoáng, sau lưng lại không có động tĩnh.

Vừa mới rồitrong nháy mắt kia, ý chí lực của Tô Vũ đã mô phỏng huyễn cảnh, hơi hơi quấy động chút không khí chế tạo ra cảnh giả tượng.

Phía trước, Tô Vũ lộn nhào, đã lần nữa chạy ra xa hơn mười mét.

"Lão tử làm thịt ngươi!"

Nam tử gầm thét, thế mà gã lại bị một tên Khai Nguyên lừa bịp.

"Còn có sức lực như thế?"

Tô Vũ thở hổn hển, đều đổ máu nhiều như vậy mà còn có sức lực đuổi theo bắt hắn, Thiên Quân khó giết vậy sao?

Lần trước không phải chỉ một đao đã bổ chết tươi tên Vạn Tộc giáo kia rồi à?

Trước đó tại học phủ, hắn đã đánh lén thủ tiêu hai Thiên Quân, mà sau đó nghe nói còn là Thiên Quân thất trọng, hắn thực ra không quá sợ sệt Thiên Quân, thế nhưng hôm nay... Tô Vũ biết mình sai rồi.

Không thôn phệ tinh huyết bùng nổ cũng như không đánh lén, đừng nói là Thiên Quân thất trọng, dù là Thiên Quân tam trọng cũng đều có thể giết chết hắn.

"Hút nhanh lên đi!"

Tô Vũ thầm gầm thét, tiểu đệ chữ "Máu" này quá không có tác dụng, còn là thần văn gì chứ!

Vết thương của người ta lớn như kia mà ngươi lại khiến gã đổ máu chậm như vậy, đơn giản chính là thần văn phế vật.

Chữ "Máu" cũng đang liều mạng hút, nhưng dù sao nó thật sự quá yếu ớt, bởi vì ý chí lực của Tô Vũ vốn dĩ cũng chẳng mạnh mẽ gì, hơn nữa còn uẩn dưỡng thần văn thời gian chưa lâu, mấy lần bùng nổ đã khiến chữ "Máu" mệt gần chết.

Giờ phút này, uy lực thần văn không bằng lúc trước.

Phía sau, tiếng đao chém lại nổi lên.

Tô Vũ không cần suy nghĩ, lại lăn lông lốc, trường đao rơi trên mặt đất, đánh bay đá cuội văng khắp nơi, cục đá bén nhọn xẹt qua mặt và cổ Tô Vũ, vạch ra từng đạo vết máu.

Tô Vũ nào còn để ý gì nữa, điên cuồng lăn tròn, tứ chi cũng sử dụng, đao đều đã làm mất, co cẳng điên cuồng chạy trốn.

Vô cùng chật vật!

"Hỗn đản!"

Nam tử liên tục mấy lần không đánh chết được Tô Vũ thì càng trở nên nóng giận điên cuồng, đối phương chẳng qua chỉ là Khai Nguyên nhưng phản ứng rất nhanh, cộng thêm vai trái gã đã đứt gãy, thụ thương quá nặng, đau đớn kịch liệt khiến cho tốc độ phản ứng của gã giảm mạnh.

Giờ phút này, nam tử cảm giác trước mắt mình dương như đã biến thành màu đen, chảy máu quá nhiều.

Mắt thấy đối phương lại chạy, nam tử phát ra tiếng gào thét cuối cùng!

Sau một khắc, nam tử không đuổi theo nữa!

Trường đao trong tay "vù" một tiếng bị gã ném mạnh ra!

Trong nháy mắt trường đao bị ném thẳng về phía đối thủ, nam tử tuyệt vọng nhìn về phía trước, muốn nhìn kết quả nhưng chính mình lại ầm ầm ngã xuống đất!

Thiên Quân lục trọng cũng là người, không phải thần, đổ máu nhiều như vậy, nam tử không chịu nổi.

"Vù", tiếng xé gió từ sau lưng truyền đến.

Tô Vũ lần này căn bản không kịp làm ra phản ứng, cảm thấy tốc độ thân thể phản ứng không kịp tốc độ ném đao của gã Thiên Quân kia.

Sau một khắc, Tô Vũ cảm nhận được lưỡi đao sắc bén đụng vào phía sau lưng của mình.

Xong đời!
Bình Luận (0)
Comment