Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 577

Hồng Đàm phì cười, "Chu lão, ngài là người cùng thế hệ với lão sư ta, ngài một mực nhằm vào ta, ta cũng lười đi để ý tới, không cần thiết vì muốn đột phá Nhật Nguyệt mà tới tìm ta chứ? Ở đâu ra nhiều thù hận như vậy, ta nói, trên Chư Thiên chiến trường, Sơn Hải đỉnh phong cả đống ấy, hà tất tìm ta làm gì."

"Bởi vì... Ta là người Chu gia!"

Chu Minh Nhân đáp lại.

Bởi vì, ta còn có liên lụy, còn có nhân quả, cho nên ta chỉ có thể tìm ngươi.

Hồng Đàm bất đắc dĩ, thở dài một hơi, "Được thôi, nếu Chu lão muốn lấy ta làm đá mài đao, ta liền bồi Chu lão chơi đùa, Nhật Nguyệt... Không dễ thế đâu!"

Dứt lời, khí thế của Hồng Đàm nháy mắt nhảy vọt cường thịnh hơn hẳn.

Dần dần, vượt qua Sơn Hải bát trọng đỉnh phong, sau một khắc, ầm ầm một tiếng, tăng vọt lên tới Sơn Hải cửu trọng!

"Sơn Hải cửu trọng!"

Không ít người kinh hô một tiếng!

Cái tên này đột phá khi nào?

Ánh mắt Chu Minh Nhân sáng như tuyết, ông chờ chính là chờ cái này!

Hồng Đàm cũng không yếu!

Người khác không biết, chẳng lẽ ông còn không rõ ràng sao?

"Chưa đủ!"

"Vậy thì ta liền mạnh hơn một chút, để cho Chu lão hài lòng!"

Hồng Đàm thoải mái mỉm cười, khí thế càng ngày càng mạnh, một lát sau, khí thế lại có biến hóa!

Sơn Hải cửu trọng đỉnh phong, cũng chính là Sơn Hải đỉnh phong!

"Đủ rồi chứ?" Hồng Đàm thản nhiên hỏi: "Không đủ thì ta cũng hết cách, thế này cũng tàm tạm rồi đi. Đa thần văn nhất hệ cuối cùng vẫn mạnh hơn các ngươi một chút!"

Dứt lời, hai đạo tàn ảnh tan biến ngay tại chỗ!

Ầm ầm một tiếng, kinh thiên động địa!

"Bắt lấy Liễu Văn Ngạn!"

Chu Minh Nhân quát lên!

Trong hư không, hai người giao thủ, những người khác đã hoàn toàn không nhìn thấy cái gì, nhanh không có gì sánh kịp!

Đan Thiên Hạo giờ phút này không lo được chuyện mắng chửi người nữa, quát to: "Giết!"

Một đám Sơn Hải rung động trong lòng, lại tự biết đây không phải là chuyện mà họ có khả năng tham dự, cả bọn tập trung dồn dập đánh tới phía Liễu Văn Ngạn, xem chuyện bắt lấy Liễu Văn Ngạn làm trọng!

...

Đại chiến trong nháy mắt đã bùng nổ.

Cùng một thời gian.

Bên chỗ Hạ Hầu gia, hai bóng người đi tới, Tô Vũ ôm Hạ Hổ Vưu... Đúng vậy, là ôm!

Cũng không tính ôm mà là ôm bờ vai của cậu, gắt gao kề sát ở trên người Hạ Hổ Vưu!

Hạ Hổ Vưu tỏ ra ủy khuất, cậu cực kỳ phiền muộn!

Cậu khẽ nhúc nhích bả vai, Tô Vũ không quan tâm, vẫn gắt gao siết chặt lấy cậu, cơ hồ dán chặt lại với nhau, thậm chí cả đầu cũng đều dán lên cổ Hạ Hổ Vưu, người không biết thấy được, còn tưởng rằng là một đôi tiểu tình lữ.

Đấu giá ấn theo kế hoạch là sáng ngày mai mới bắt đầu.

Nhưng mà Tô Vũ đã đợi không kịp.

Khi Bạch Phong gọi máy thông tin tới, Tô Vũ liền biết tiếp theo đây phiền toái sẽ ập đến.

Hắn không có cách nào đợi thêm được nữa!

Hắn sợ chết!

Nhất là bây giờ, hắn cảm giác bên ngoài cực kỳ không an toàn, hắn không muốn ra khỏi học phủ, hoàn toàn không muốn.

Nhưng hắn nhất định phải đi ra!

Cho nên, hắn đã đến rồi!

Lúc này hắn gắt gao ôm chặt lấy Hạ Hổ Vưu, đây là Hộ Thân phù, là lá chắn phòng hộ, là cọng cỏ cứu mạng của hắn.

Hắn sợ chết, không dám chạy loạn.

Nhưng mà... Hạ gia thì không sợ.

Hạ Hổ Vưu, nếu hắn không đoán sai, ai dám giết chết Hạ Hổ Vưu thì tổ tông mười tám đời cũng phải đền mạng.

Cho nên Tô Vũ gọi cậu đi cùng!

Kề vai sát cánh, gắt gao ôm vai cậu, không, là ôm khóa lại cổ của cậu.

Hai anh em ta, quan hệ vốn rất tốt, rất thân mật, có đúng không?

Thời khắc này Tô Vũ cũng đã nhìn thấy đại chiến bên dưới, cũng nhìn thấy Liễu Văn Ngạn thản nhiên mỉm cười trong đám người, nhưng hắn không thấy Bạch Phong... Trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhưng hắn không nghĩ ngợi nhiều được!

Đây không phải chuyện hắn có thể tham dự, hắn tham dự không nổi.

Ôm Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ còn có chút không yên lòng, cường giả giết người, dù cho ôm thì cũng không quá đảm bảo!

Hắn hận không thể biến bản thân thành dây lưng quần để treo trên người gia hỏa này.

Lần nữa ghé sát vào Hạ Hổ Vưu, khuôn mặt đầy mỡ của Hạ Hổ Vưu kém chút đã kề sát ở bên miệng hắn, Hạ Hổ Vưu tỏ ra bất đắc dĩ, "Được rồi, đến nơi rồi, Tô Vũ, có thể buông ta ra được chưa?"

"Đừng, hảo huynh đệ, huynh đệ thì nên thân thiết như thế!" Tô Vũ càng nói lại càng siết chặt tay, "Không tách nhau ra là tốt nhất, nơi này quá thiếu an toàn, ta sợ ngươi xảy ra chuyện!"

"..."

Ngươi không ôm ta, ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện!

Hạ Hổ Vưu chửi bậy trong lòng, thầm mắng một tiếng, âm thầm sinh nghi, ngươi có phải đã biết ta là ai rồi không?

Ra cửa đều phải kéo ta theo, ngươi sợ chết tới mức nào vậy?

Tô Vũ mặc kệ cậu, hắn nhìn chung quanh một lần, thấy được một gương mặt quen thuộc, không phải thật sự quen thuộc, mà là nhìn ra bóng dáng quen quen!

Bóng dáng của Trịnh Vân Huy!

"Đó là Trịnh phủ trưởng sao?"

"Đúng!"

"Qua bên kia đi!"

"Không đi tới chỗ Hạ Hầu gia à?"

"Không đi!"

Tô Vũ cự tuyệt tiếp xúc với vị mập mạp cách đó không xa!

Đó là gian thương ăn tươi nuốt sống, người Đại Hạ phủ nghe tên đã biến sắc, hắn không đi, muốn tìm thì đi tìm đồ ngốc!

Làm ăn với người khôn khéo quá mệt mỏi!

...

Đại chiến bùng nổ, Trịnh Bình còn đang xem kịch, bỗng nhiên cảm nhận được bên cạnh có người đi tới.

Nghiêng đầu nhìn lại, ông cũng nhận ra Hạ Hổ Vưu, còn chuyện Hạ Hổ Vưu cõng người nào... A, nhìn lầm, không phải cõng, chẳng qua là dán vào, ai vậy nhỉ?

Dán sát như vậy!

Hạ gia tiểu tử sao lại có quan hệ tốt với nam nhân thế kia?

"Trịnh gia gia!"

Một tiếng Trịnh gia gia khiến Trịnh Bình ngây ngẩn cả người, ta biết ngươi à?

Đây không phải là Hạ Hổ Vưu gọi mà là tiểu tử bên cạnh Hạ Hổ Vưu kia!

Ai vậy?

Chúng ta quen biết nhau sao?

Miệng Tô Vũ rất ngọt, "Trịnh gia gia, ta là Tô Vũ, là huynh đệ tốt của Vân Huy, lần trước cùng hắn hố hết mấy vạn công huân của người xấu, Vân Huy đã kể với ngài chưa?"

"Là ngươi!"

Nghe vậy thì hiển nhiên Trịnh Bình liền biết đối phương là ai.

Ông cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, rất nhanh nghĩ tới điều gì, "Ngươi tới đây..."

"Bán đồ!" Tô Vũ nói cực kỳ ngọt: "Trịnh gia gia nhận được tin tức chưa?"

Dứt lời, Tô Vũ liền bùng nổ 36 khiếu huyệt phệ hồn, hợp thành một thể, ý chí lực trong nháy mắt thêm một tầng lửa màu đen.

"Thứ này không chỉ có khả năng phụ thêm vào ý chí lực mà còn có thể trực tiếp bám vào trên tay chân..."

Nói tới đây, cánh tay Tô Vũ bỗng nhiên biến thành màu đen!

Một kích đánh thẳng về phía Trịnh Bình!

"Trịnh gia gia, ngài cảm thụ một chút đi!"

Đến Sơn Hải đỉnh phong cho dù là Chiến giả thì ý chí lực cũng sẽ không quá yếu.

Trịnh Bình cũng không để ý, then chốt ở chỗ... mẹ nó, sao ngươi đánh ta, còn lôi kéo tiểu mập mạp kia làm gì?

Không nhìn thấy tiểu mập mạp đều sắp bị ngươi quấn chết rồi à?

Cách đó không xa, Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn qua, sau đó quay đầu không nhìn nữa.

Hồ tổng quản cũng lắc đầu, đây... đây chính là vị thiếu niên thiên tài kia của đa thần văn nhất hệ?

Đây là đang bảo mệnh à?

Hắn biết thân phận của Hạ Hổ Vưu?

Hắn đây là không tin người ngoài, bán thứ gì thì đều phải mang theo Hạ Hổ Vưu, hận không thể nắm Hạ Hổ Vưu buộc lên trên lưng?
Bình Luận (0)
Comment