Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 623

"Để 10 người ngăn cản Ngô Gia tiến vào Bách Cường, ép Tô Vũ ở lại trước hạng 90, hắn không tụt xuống, Ngô Gia không thể đi lên là tốt nhất!"

Đây là phương án tốt nhất, trước cuối năm, không cho Ngô Gia trèo lên bảng, đây là lựa chọn an toàn nhất.

Bằng không, Trần Vĩnh rất khó bị đuổi đi.

Bất quá điều kiện tiên quyết là Ngô Gia đấu không lại 10 người này, vết thương của Ngô Gia đã khôi phục, thực lực bản thân nàng cũng không yếu, trừ phi nàng bị thương lần nữa... mà dưới Bách Cường bảng có thể đánh gục Ngô Gia thì cũng không nhiều lắm.

Sau một khắc, y nghĩ tới một người!

Chu Hạo!

Đó là nhân vật hung ác chân chính, lần trước cậu ta bị thương không nhẹ, thế nhưng Hạ Ngọc Văn không thiếu tiền, khôi phục vết thương thân thể cũng không quá khó khăn, Chu Hạo gần đây có vẻ đã gần như hoàn toàn khôi phục.

"Chu Hạo..."

"Tiểu tử kia là từ ổ yêu thú ra, giết người không chớp mắt... vô tình giết chết Ngô Gia cũng là chuyện bình thường! Còn về chuyện giết người đền mạng... Đó cũng là vấn đề của Chu Hạo cùng Hạ Ngọc Văn."

Thế nhưng việc này không thể tự hắn ra mặt làm, miễn cho bị tóm đuôi.

Lưu Hồng!

Chu Bình Thăng nghĩ đến gã, có một số việc cứ để cái tên này đi làm cũng không tệ.

...

Tô Vũ vẫn còn đang tiếp tục bế quan.

Cùng lúc đó, ở trong học phủ, một vài tin tức ngầm bắt đầu lưu truyền ra.

Ngô Gia đi trên đường liền nghe được có người xì xào bàn tán: "Nghe nói lần này thức hải bí cảnh mở ra, vốn là không có tên Ngô Gia, kết quả đa thần văn nhất hệ hi sinh Tô Vũ, mới cho Ngô Gia lấy được một danh ngạch!"

"Đáng tiếc thay cho Tô Vũ, lần trước còn vì Ngô Gia mà đại chiến Chu Hạo, đám Khâu Vân còn bị hắn chặt đứt cánh tay, kết quả là hắn lại bị vứt bỏ!"

"Tô Vũ đắc tội nhiều người như vậy, còn không phải là vì Ngô Gia? Bằng không, với thực lực và thiên phú của Tô Vũ, đa thần văn nhất hệ có thể không ủng hộ Tô Vũ sao?"

"Cũng đúng a, ngươi nói xem đa thần văn nhất hệ vì sao lại từ bỏ Tô Vũ, ủng hộ Ngô Gia?"

"Nữ mà, ai biết tình huống như thế nào... Ngươi hiểu đó! Hắc hắc..."

Sắc mặt Ngô Gia tái xanh!

Nàng trừng mắt nhìn về phía những người kia, cả giận quát: "Ngươi nói cái gì?"

Mấy người thấy nàng thì vội vàng tản đi, cũng không ai trả lời, Ngô Gia tức muốn nổ tung, nàng muốn đuổi theo nhưng suy nghĩ một chút lại từ bỏ, tức giận đến mức giậm chân!

Trên đường đi, lời đồn đãi như vậy không ngừng truyền vào trong tai nàng.

Ngô Gia thật sự đã sắp tức chết!

Mà lời đồn lại càng thêm khó nghe!

Nàng cố nén lửa giận, chuẩn bị trở về Tàng Thư các, kết quả trên đường lại gặp mấy người.

Hoàng Khải Phong!

Địch Phong!

Một đám hỗn đản!

Hoàng Khải Phong giờ phút này vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ, thương thế còn chưa khỏi hẳn, trông thấy Ngô Gia thì gã cũng tràn ngập oán hận!

Biển ý chí của gã đã sắp khỏi, nhưng thần văn của gã đã bị Tô Vũ trực tiếp đánh nát, đây không phải vấn đề có thể khôi phục, mà là cần phác hoạ lần nữa!

Kể từ đó, gã muốn một lần nữa phác hoạ thần văn thì tối thiểu cần một năm hoặc ít nhất nửa năm!

Thấy Ngô Gia, Hoàng Khải Phong cười nhạo một tiếng, "Đi Tàng Thư các à? Học viên đều có trụ sở của mình, có vài người thì hay rồi, coi Tàng Thư các thành nhà! Cô nam quả nữ, chậc chậc, cũng phải, bằng không đa thần văn nhất hệ cũng sẽ không tranh thủ một cái danh ngạch cho ngươi!"

Địch Phong khẽ cười: "Sư đệ, đừng nói nữa! Tô Vũ ra mặt vì nàng, đó là vì không có cách nào, đây chính là sư bá nương..."

"Khốn nạn, các ngươi nói cái gì?"

Ngô Gia lửa giận công tâm!

Nàng muốn giết người!

Bọn hắn dám bôi nhọ quan hệ giữa mình và sư phụ, hèn mạt, súc sinh!

Nàng muốn giết bọn hắn!

Hoàng Khải Phong ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt che lấp: "Làm sao? Còn không cho người ta nói chuyện à? Đa thần văn nhất hệ từ lúc nào thì bá đạo như vậy? Tàng Thư các... che giấu dơ bẩn! Không làm việc trái với lương tâm thì đâu sợ người ta nói? Cô nam quả nữ, ai biết ngày ngày ở trong đó làm gì! Hắc hắc, ta nói Tô Vũ vì sao ra tay ác độc như vậy, hắn hẳn không dám không tàn nhẫn nhỉ!"

"Ngươi đánh rắm!"

Ngô Gia giận dữ, Hoàng Khải Phong cười lớn, nói như mây trôi nước chảy: "Vậy coi như ta đánh rắm đi! Bất quá học viên trong học phủ đều rõ ràng, nếu không, không cho Tô Vũ tiến vào, ngươi mới lấy được danh ngạch... Ha ha ha, ngay cả Bạch Phong còn chẳng được vào đâu!"

Ngô Gia lửa giận ngút trời, thở gấp: "Đó là các ngươi cản trở không cho sư đệ ta đi vào..."

"Tô Vũ chẳng lẽ không phải ra mặt vì ngươi nên mới đắc tội viện trưởng à?"

Hoàng Khải Phong cười ha hả: "Nói tới nói lui, đầu nguồn không phải ở chỗ ngươi sao? Ngô Gia, giả vô tội, giả đơn thuần cái gì! Làm gái điếm cũng đừng lập đền thờ..."

"Ta giết ngươi!"

Ngô Gia nổi giận, văn binh hiện ra, muốn ra tay giết người!

Nàng thật sự đã nổi giận!

Những người này vu oan nàng, vu oan lão sư, vu oan sư đệ...

Ánh mắt Hoàng Khải Phong khẽ híp, cười lạnh một tiếng, lui ra phía sau mấy bước, mà đám Địch Phong thì kích động, thậm chí có chút chờ mong để cho nàng ra tay, sau đó lập tức đánh chết nàng!

Ở trong học phủ mà ra tay với học viên bên ngoài lôi đài thì sẽ bị coi thành Vạn Tộc giáo!

Giết cũng không cần đền mạng.

Đúng vào lúc này, có người đi ngang qua, thấy thế quát lớn một tiếng: "Làm gì! Tại học phủ mà lại ẩu đả sao? Không muốn sống nữa à? Chướng khí mù mịt!"

Ngô Gia thanh tỉnh một chút, quay đầu nhìn lại.

Bên kia, Trương Hào đang cùng vài vị học viên thiên tài trao đổi, nhìn về phía mấy người, cau mày nói: "Chướng khí mù mịt! Người nào cũng đều có thể vào học phủ! Nhìn cái gì chứ?"

Hừ một tiếng, y vòng qua mấy người rồi rời đi, học viên khác cũng khinh bỉ nhìn bọn họ.

Học phủ bị những người này làm cho chướng khí mù mịt, Trương học đệ nói không hề sai chút nào.

Đám Địch Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua Trương Hào, trong lòng thầm mắng một tiếng!

Đồ hỗn trướng, làm hỏng chuyện tốt của bọn hắn!

Bất quá cũng không nghĩ nhiều, Trương Hào là yêu nghiệt thiên tài, là cục cưng quý giá của Thần Phù học viện, y luôn luôn không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu như thế. Dù cho Địch Phong mạnh hơn y thì y thấy chướng mắt cũng là lẽ thường.

Bây giờ Thần Phù học viện có không ít học viên cũ đều vây quanh Trương Hào.

Mà giờ khắc này, Ngô Gia đã thanh tỉnh hẳn, mặc dù vẫn phẫn nộ nhưng nàng cũng biết, ra tay ở đây thì chính là muốn chết, nàng cắn răng nói: "Đám hỗn đản các ngươi, chờ đó!"

Hoàng Khải Phong vô cùng tiếc nuối, cười cực kỳ âm dương quái khí: "Chờ ngươi tìm Tô Vũ đến báo thù chúng ta à? Ha ha, ngủ với sư phụ không đủ, còn muốn ngủ với sư đệ..."

"Ta giết ngươi!"

Ngô Gia khống chế được!

Ý chí lực của nàng bùng nổ, Địch Phong vừa muốn ra tay, cách đó không xa lại có người cười tủm tỉm đi tới, "Lên lôi đài luận bàn đi, dưới đài chơi đùa cái gì, ta làm trọng tài cho các ngươi, đấu sinh tử thì thế nào?"

Địch Phong giận tới mức muốn bùng nổ!

Mẹ nó, lại là ai?
Bình Luận (0)
Comment