Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 637

"Có khả năng!"

Hỏa Nha vội vàng lôi bản thân ra làm dẫn chứng: "Ta là Đằng Không thất trọng, mặc dù yếu nhất ở đây nhưng ta thối luyện văn binh cho ngươi thì khi văn binh này đối đầu với Đằng Không dưới tam trọng, tuyệt đối có lực lượng thiêu cháy. Ta giúp ngươi thối luyện một lần, tối thiểu có thể duy trì một tháng, dĩ nhiên, thường xuyên vận dụng thì uy lực bản mệnh hỏa diễm sẽ đại giảm!"

"Thật hay giả thế?" Tô Vũ không tin lắm: "Vậy nhất tộc các ngươi thối luyện văn binh cho kẻ yếu còn không phải giúp kẻ yếu có thể thường xuyên vượt cấp giết địch à?"

Hỏa Nha bi phẫn muốn chết: "Thật mà! Thế nhưng bản mệnh hỏa diễm bình thường đều là vào lúc liều mạng mới có thể sử dụng, chúng ta cũng sẽ không rèn luyện văn binh cho người khác, nhưng mà hiện tại... Ta muốn sống!"

Chỉ đơn giản như vậy!

Ta muốn sống, còn vấn đề bản mệnh hỏa diễm tiêu hao thì chúng ta đừng nói tới cái này, không có ý nghĩa.

Ta chết đi rồi thì còn cần bản mệnh hỏa diễm làm gì!

Bên kia, Toản Sơn ngưu cũng vội vàng lôi ưu điểm của bản thân ra tranh công với Tô Vũ: "Ta... Tộc chúng ta... Đào núi tìm bảo, thân thể mạnh mẽ, làm việc lợi hại nhất, có muốn... Ta làm vật cưỡi cho ngươi không? Toản Sơn ngưu nhất tộc tuyệt đối là vật cưỡi tốt nhất..."

Toản Sơn ngưu là Đằng Không cửu trọng, nó còn mạnh hơn cả Hỏa Nha, là số 4.

Thời khắc này nó cũng không lo được mặt mũi gì nữa, nói đùa, nếu còn không nghĩ biện pháp thì nó chết chắc.

Hỏa Nha còn có thể thối luyện văn binh cho Tô Vũ, nó suy nghĩ một chút, nó hình như không có năng lực đặc biệt gì.

Toản Sơn ngưu nhất tộc có thân thể mạnh mẽ nhưng lại không bằng Phá Sơn ngưu, thiên phú kỹ cũng không tính quá mạnh, nghiêm ngặt mà nói thì không có gì đặc thù. Bất quá lực sinh tồn của nó vẫn tính là mạnh mẽ, Nhật Nguyệt Nhân tộc mới có thể nhỏ máu trùng sinh, Toản Sơn ngưu nhất tộc, nếu vận khí tốt thì Đằng Không cũng có thể làm được.

"Vật cưỡi?" Tô Vũ lắc đầu, "Ta sợ chết, ai biết mang ngươi ra ngoài, ngươi có thể nảy sinh ác ý, trực tiếp giết chủ hay không!"

"Sẽ không đâu!" Toản Sơn ngưu hấp tấp phản bác: "Thuần thú hệ của Nhân tộc rất mạnh, ta sẽ tiếp nhận khế ước của ngươi..."

"Để nói sau đi!"

"Tô Vũ..."

Tô Vũ không nhịn được mắng: "Quá xấu! Rõ chưa? Trông ngươi chẳng oai dũng chút nào, nhìn qua có vẻ là loại yếu ớt, cũng chỉ có Toan Nghê nhất tộc thoạt nhìn còn không tồi, bề ngoài khá tốt..."

Toan Nghê cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn hắn!

Không, tuyệt đối không!

Chết nó cũng không làm thú cưỡi!

Tô Vũ cũng không thèm để ý bọn chúng, hắn nói: "Đừng nói nhảm, thối luyện văn binh, làm thú cưỡi gì đó... nói sau đi! Trước kia còn cần các ngươi nhưng hiện tại, nói câu khó nghe thì là các ngươi không đủ tư cách!"

Tô Vũ thản nhiên nói: "Nói thực ra vậy, ta có chút ghét bỏ các ngươi quá yếu! Dù cho Thủy Nhân là Lăng Vân thất trọng thì cũng chỉ như thế! Gần đây Tô gia gia của các ngươi trêu chọc tương đối nhiều kẻ đối đầu, không phải Thiên Quân hay Vạn Thạch, đối thủ kiểu này thì chính ta có thể đánh chết. Mà ta lại trêu chọc không ít Sơn Hải, Nhật Nguyệt..."

Vài đầu Đại Yêu lâm vào ngốc trệ!

Tô Vũ cười nhạt nói: "Thật tốt khi các ngươi có thể rút máu, về sau ta sẽ tranh thủ đến cho các ngươi ăn, hiện tại mặc dù ta không phải là đối thủ của các ngươi, thế nhưng sắp rồi, một đầu Đại Yêu yếu hơn ta, ta còn cần các ngươi làm gì, giết ăn thịt à?"

Giờ khắc này, ngay cả Thủy Nhân cũng nhịn không được, vội vàng triển lộ thân hình, chần chờ hỏi: "Ngươi... sắp Đằng Không rồi sao?"

"Sắp rồi!" Tô Vũ thừa nhận: "Nếu không phải là vì ta muốn tu luyện công pháp mạnh mẽ thì thân thể đã sớm Đằng Không!"

Dứt lời, thân thể hắn liền động!

Khiếu huyệt toàn thân mở ra!

Trọn vẹn 300 khiếu huyệt lập lòe hào quang!

Đây là kết quả sau khi hắn tu luyện xong Khai Thiên đao, lại luyện tiếp tầng thứ hai Trấn Nhật Nguyệt của Thời Gian.

300 khiếu huyệt!

Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Nhìn thấy không? Ta đã mở ra 300 khiếu huyệt, đây mới gọi là thiên tài! Kẻ yếu trong mắt các ngươi chưa hẳn đã thật sự yếu, chờ ta hợp nhất khiếu huyệt, tiến vào Vạn Thạch cảnh, Đằng Không thông thường chưa chắc đã là đối thủ của ta!"

Mấy con Đại Yêu hoàn toàn rúng động!

Ảnh Tử cũng cấp tốc triển lộ thân hình, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đang đùa chúng ta phải không?"

"Nực cười!"

Tô Vũ cười lạnh: "Một đám tù nhân, đáng giá để ta lừa gạt các ngươi chắc? Bình thường đùa vui với các ngươi thôi! Nhàn rỗi quá trêu chọc cho vui ấy mà, dù sao không có chuyện gì làm! Mặt khác, nếu không phải ta tu luyện ý chí công pháp Khoách Thần quyết, ý chí lực của ta cũng đã tiến cấp Đằng Không lâu rồi!"

Dứt lời, một cỗ ý chí lực cường hãn bùng nổ!

Cường đại còn hơn cả dưỡng tính đỉnh phong thông thường!

Tô Vũ đã mở ra 44 thần khiếu, ý chí lực bị chùy nhỏ rèn luyện suốt mấy ngày qua, giờ phút này độ chứa đầy đã đạt đến 80%, nếu như là đơn thuần nhìn từ cường độ thì chỉ e đã sắp tiếp cận nhị giai ý chí lực.

Chẳng qua là ý chí lực của hắn chưa chứa đầy, chưa thể cụ hiện, chỉ có thể coi là nhất giai.

Sau một khắc, sát khí bùng nổ, lôi đình lấp lánh, huyễn cảnh hiện ra...

Tô Vũ cười nhạt nói: "Nhị giai thần văn thì ta cũng nắm giữ không ít! Đằng Không đối với ta mà nói, cũng chỉ như thế mà thôi!"

"..."

Sáu đầu Đại Yêu nhìn hắn, giờ phút này, ai ai cũng trầm mặc.

Với thực lực này, chỉ sợ Tô Vũ thật sự đã tiếp cận Đằng Không!

Thủy Nhân nhẹ giọng hỏi: "Ngươi vẫn luôn giấu kín thực lực phải không? Ngươi không phải tân sinh?"

"Sai, ta đích thật là tân sinh!"

Tô Vũ cười nói: "Chỉ là ta còn tài giỏi, cường đại hơn so với các ngươi tưởng tượng! Còn nữa, chỗ dựa của ta cũng mạnh hơn những gì các ngươi nghĩ. Đạo sư vỡ lòng của ta, ngay tại mấy ngày trước đã một chiêu đánh chết Nhật Nguyệt! Đa thần văn nhất hệ Liễu Văn Ngạn, đại đệ tử của phủ trưởng đời thứ năm, cũng không biết các ngươi có biết hay không."

"Đây là lão sư đầu tiên của ta về thần văn, mà về tu thân thể thì ta được Hạ gia coi trọng, Hạ phủ chủ sắp tấn cấp Vô Địch cảnh tự mình truyền cho ta Thiên giai đỉnh cấp《 Khai Thiên đao 》..."

Sau một khắc, trong tay Tô Vũ xuất hiện một thanh đao, chính là văn binh với tên gọi Phong ấn đao của hắn.

"Giết!"

Quát khẽ một tiếng, sát khí thao thiên!

Chưa xuất đao mà nguyên khí đã bùng nổ, ý chí lực bùng nổ, sát khí tràn ngập toàn bộ tầng hầm.

Thủy Nhân khẽ than thở một tiếng!

Yêu nghiệt!

Sát khí bùng nổ, đao còn chưa ra, nhưng chỉ với sát cơ này thì dưỡng tính bình thường e là sẽ trực tiếp bị đánh vỡ nát biển ý chí!

Mạnh mẽ!

Tối thiểu ở trong cùng giai sẽ tìm không thấy người nào địch nổi Tô Vũ.

Thủy Nhân cùng Ảnh Tử giờ phút này đều coi trọng, không còn vẻ khinh thị lúc trước, Thủy Nhân dịu giọng nói: "Chúng ta đã xem thường ngươi rồi, xem ra từ ngày đầu tiên đến đây, ngươi vẫn chưa từng tin tưởng chúng ta. Cũng phải, nếu ngươi ngu xuẩn như vậy thì cũng sẽ không được những người ở nơi này coi trọng!"

"Tô Vũ, nếu bây giờ ngươi đã không thèm che giấu nữa, vậy ngươi muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng! Chúng ta đi thẳng vào vấn đề, chúng ta muốn sống thì cần phải bỏ ra cái giá gì?"

Tô Vũ cười nhạt nói: "Lúc này mới có chút bài bản! Từng kẻ tự cho là mình là Đằng Không, là Lăng Vân thì đã rất giỏi rồi? Đừng nói Đằng Không, chờ ta thật sự vào Đằng Không thì cũng có thể giết Lăng Vân! Thừa dịp bây giờ ta còn có chút hứng thú mới trò chuyện cùng các ngươi, không có hứng thú nữa thì các ngươi chính là đồ nhắm của ta!"

Giờ khắc này, Toan Nghê cũng không ngạo nghễ nữa, trầm giọng nói: "Ta phải trả cái giá nào mới có thể giữ lại mạng sống?”
Bình Luận (0)
Comment