Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 710

Chu Minh Nhân không có thời gian để ý tới ông, ý chí lực bùng nổ, quát lên một tiếng, mạnh mẽ duy trì cửa vào bí cảnh, quát: “Người bên trong ngừng tu luyện!”

Ầm!

Ông mới vừa nói xong, một tiếng vang lớn truyền ra!

Ầm một tiếng!

Toàn bộ đại điện bị sóng khí thổi tung!

Ngay sau đó từng bóng người bị tung ra từ không trung!

Phụt!

Từng bóng người xuất hiện, người đầu tiên xuất hiện chính là đám Chu Bình Thăng, đều hộc máu, mấy người này còn chưa hấp thu đến bão hòa, bên kia ý chí lực nồng đậm nhất, đột nhiên phát nổ, mấy người suýt nữa bị trọng thương!

Dù thế, giờ phút này Chu Bình Thăng còn bảo vệ một người!

Trong lòng hắn cuồng mắng!

Sao lại thế này?

Sao bỗng nhiên lại nổ?

Nữ nhi của thự trưởng Dục Cường thự vừa vặn ở bên cạnh hắn, hắn muốn không chiếu cố cũng không được, may mà thực lực hắn cường hãn, chỉ là phải che chở cho đối phương nên lúc này cũng bị oanh kích hộc máu!

Những người xung quanh cũng không khác lắm!

Một đám đều che chở học viên bên cạnh, phần lớn đều là học viên đơn thần văn nhất hệ, bọn họ thấy nơi kia ý chí lực nồng đậm, cho nên gọi người qua.

Những người khác cũng lục tục bị đá ra!

Trong nháy mắt thay đổi không gian, Tô Vũ cũng phun ra một ngụm máu tươi!

Thần văn chữ “Huyết” quá am hiểu việc hộc máu!

Sắc mặt hắn trắng bệch, ý chí lực rung chuyển một chút, Tô Vũ dùng sức dùng chùy nhỏ đập chính mình, ý chí lực của mình quá kiên cố, suýt nữa đập không động, ít nhiều gì cũng nên rung chuyển một chút, bằng không quá lạc loài.

Chùy nhỏ phải đập rất nhiều lần, ý chí lực rốt cuộc lắc lư giống như đã chịu trọng thương, sắc mặt Tô Vũ tái nhợt, hoa mắt, nếu đánh quá mạnh đúng là có cảm giác choáng váng!

Bộp một tiếng! Tô Vũ rơi xuống đất.

Giờ phút này, những chỗ khác cũng có người ngã xuống.

Các cường giả đang giải quyết chuyện bí cảnh bị hỏng, không rảnh lo cho bọn họ.

Trần Vĩnh đưa tay kéo lấy Tô Vũ cùng Ngô Gia.

Ngô Gia còn tốt, gần như không có chuyện gì.

Nhìn Tô Vũ, sắc mặt Trần Vĩnh biến đổi, nháy mắt ý chí lực xuất hiện giúp hắn củng cố biển ý chí…

Không động vào thì thôi, vừa củng cố… sắc mặt Trần Vĩnh trở nên khác thường!

Gì đây!

Cố hóa?

Đùa y à?

Cái quỷ gì?

Sao ý chí lực của tiểu tử này có cảm giác đã cố hóa vậy?

Ta cảm ứng sai rồi sao?

Ý chí lực cường đại như vậy sẽ bị nổ cho rung chuyển ư?

Dường như Tô Vũ cảm nhận được gì đó, hắn lập tức dùng chùy nhỏ tiếp tục đập, ta bị thương, ta té xỉu, ta không biết, ta không làm gì cả!

Ý chí lực lại rung chuyển lần nữa, một ngụm máu tươi phun ra.

Trong đầu Trần Vĩnh như có một vạn đầu Hỏa Heo lao nhanh!

Má nó!

Ngươi đang làm gì?

Ngay sau đó, sắc mặt y biến ảo, vội vàng nói: “Sư phụ, Tô Vũ bị thương, ta dẫn hắn trở về chữa thương!”

Hồng Đàm còn đang củng cố bí cảnh, nghe vậy quay đầu nhìn Tô Vũ, sắc mặt ông khẽ biến, vội thúc giục: “Nhanh trở về, lát nữa nữa ta quay lại!”

“Vâng!”

Trần Vĩnh túm hai người Đằng Không bay lên, nhanh chóng rời đi.

Không thể ở lại lâu!

Nếu bị tra xét sẽ không giấu được.

Chu Minh Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, ý chí lực rung chuyển, hình như ý thức cũng mơ hồ, trong lòng ông không khỏi hừ nhẹ một tiếng, tiểu tử này bị thương không nhẹ, xứng đáng!

Chắc chắn là tham ý chí lực, ở nơi có ý chí lực nồng đậm nhất tu luyện!

Ông nhìn quanh một vòng, may mà vấn đề không quá lớn.

Ý chí lực không đủ nhiều, bí cảnh nổ tung chỉ có mấy người bị thương, nhưng không thiệt hại mạng người, người bị thương cũng là người một nhà, phiền toái không lớn.

Nhưng ngay sau đó, ông liền nghe có người cả giận nói: “Chu quán trưởng liên tiếp quấy rối không cho tu luyện thì thôi, mới vừa ngừng nghỉ một hồi bí cảnh liền có chuyện, đền tiền đi, sư phụ, lần này tu luyện ta gần như không thu hoạch được gì, đơn thần văn nhất hệ phải đền tiền!”

“…”

Trong đám người, một vị Các lão Sơn Hải cảnh sửng sốt nhìn về phía Trương Hào, không thu hoạch gì?

Vẻ mặt Trương Hào phẫn nộ, nhanh chóng nói: “Sư phụ, sau khi ta vào, Chu quán trưởng cố ý quấy rối nhằm vào ta, kết quả ta mới vừa ổn định một hồi, bí cảnh đã xảy ra chuyện, lần này ta gần như không thu hoạch được gì.”

Không chỉ y, lập tức lại có người nói: “Ta cũng vậy!”

“Ta cũng vậy!”

“Ở trong đó nhiều lần xuất hiện tình huống ý chí lực giảm bớt!”

“…”

Vài học viên phe phái khác sôi nổi tức giận mắng.

Bọn họ trả giá cao để đi vào!

Kết quả gặp nhiều vấn đề như vậy, mọi người đều rất bất mãn!

Đây chính là cơ hội Sơn Hải tranh thủ lấy tới, có người vận dụng nhân tình của Sơn Hải, còn phải trả cái giá thật lớn, kết quả xảy ra chuyện, sao có thể vui được!

Kỷ Tiểu Mộng được được Chu Bình Thăng bảo vệ, vẻ mặt giãy giụa, nhìn thoáng qua Chu Bình Thăng sắc mặt xanh mét, nhỏ giọng nói: “Chu thúc thúc là người tốt, ta không trách hắn, đền tiền là được, đó là toàn bộ gia sản của ta!”

Sắc mặt đám người Chu Minh Nhân tím ngắt!

Đền tổ tông ngươi!

Ngươi vào có cần tiêu tiền không?

Nhưng giờ khắc này, mấy người đều đau đầu vô cùng!

Sắc mặt mấy người Tôn Các lão rất khó coi, nghi ngờ vì sao bí cảnh bỗng nhiên nổ tung!

Chu Minh Nhân đường đường là nửa bước Nhật Nguyệt, một cái bí cảnh sắp nổ tung cũng không biết sao?

Mấy người nghẹn khuất!

Hao phí cái giá thật lớn để mở bí cảnh, còn đưa ra một ít nhân tình, hiện tại hay rồi, biến thành đắc tội với người ta!

......

Trong đại điện.

Đơn thần văn nhất hệ bị trách hỏi.

Học viên ngoại hệ đều rất bất mãn, thứ nhất, thời gian không tới ba ngày, thứ hai, trong quá trình nhiều lần xuất hiện tình huống ý chí lực bị rút bớt.

Tuy rằng học viên Dưỡng Tính chỉ bị động hấp thu ý chí lực, nhu cầu không lớn, cũng không ít người muốn uẩn dưỡng thần văn, uẩn dưỡng thần văn yêu cầu đại lượng ý chí lực.

Mà lúc này vẫn chưa đạt tới mục tiêu của bọn họ.

Mấy người Chu Minh Nhân đã củng cố bí cảnh, khi bí cảnh nổ tung, ảnh hưởng đối với thần văn không lớn, thần văn Nhật Nguyệt cảnh không dễ bị phá hỏng, nhưng hiện tại bí cảnh không có biện pháp mở ra nữa, trừ khi thiêu đốt thêm tài nguyên lần nữa.

Trên thực tế, dù không nổ tung thì cũng không duy trì được bao lâu, nguyên nhân chủ yếu là ý chí lực không đủ.

Dự toán ban đầu là duy trì ba ngày, trên thực tế lúc này còn chưa đến hai ngày.

Điều này không phù hợp mong muốn của rất nhiều người.

Hồng Đàm lầu bầu: “Cứ đòi cho mấy tên Lăng Vân đi vào, nếu chỉ có Dưỡng Tính và Đằng Không, tiêu hao sẽ không nhanh như vậy.”

Lời này là thật.

Mấy vị Lăng Vân hấp thu quá nhanh, đây là điểm mấu chốt.

Đương nhiên vấn đề chính là người nào đó còn hấp thu nhiều hơn cả Lăng Vân.

Nếu không phải vì hạn chế nhân số, lúc trước cũng không cần giảm bớt danh ngạch, một Lăng Vân dùng ba danh ngạch chính là vì lo lắng những người này hấp thu quá nhanh.

Chu Minh Nhân quay đầu nhìn ông, lạnh lùng nói: “Lúc trước ý chí lực trong bí cảnh chỉ còn lại có một chút, vì sao ngươi không ngưng vận chuyển bí cảnh?”

Hồng Đàm tỏ ra vô tội: “Lúc ta rời đi còn dư lại không ít, những Lăng Vân và Đằng Không kia không hút lung tung thì làm sao hỏng nhanh như vậy!”

Ông lại nói: “Thực lực ngươi đủ mạnh, chẳng sợ ý chí lực tiêu hao hầu như không còn thì cũng có thể duy trì bí cảnh không cho xảy ra vấn đề, các ngươi nói duy trì ba ngày, vậy cung cấp thêm thiên tài địa bảo đi là được.”

Nói thật đơn giản!

Đứng nói chuyện không đau eo!

Bọn họ có rất ít tài nguyên, nếu thật sự có nhiều, bọn họ đã mở bí cảnh từ lâu rồi.

Chu Minh Nhân nhìn chằm chằm Hồng Đàm, “Mục đích của ngươi là gì, mọi người đều hiểu rõ, không cần giả vờ vô tội!”

Đều là người thông minh, ngươi thật sự cho rằng mọi người không nhìn ra ư?

Hồng Đàm cười nhạt: “Ta không có mục đích gì, tài nguyên không đủ, ý chí lực không đủ, các ngươi cần tăng thêm tài nguyên bổ sung, liên quan gì đến ta, chẳng lẽ ta cố ý làm cho ý chí lực tiêu hao hết ư? Không phải tại các ngươi cho mấy Lăng Vân đi vào hấp thu ý chí lực khắp nơi à?”

Chu Minh Nhân bình tĩnh nói: “Ngươi biết là Lăng Vân hấp thu sao? Nói không chừng là người của ngươi hấp thu lung tung, ta thấy Tô Vũ thiên phú dị bẩm, hắn hấp thu ý chí lực khắp nơi làm cho bí cảnh hỏng mất, chẳng lẽ chuyện này không có khả năng?”
Bình Luận (0)
Comment