Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 750

Tô Vũ lần nữa tiến lên một bước, không có cảm giác đè nén giống ban nãy.

Thi thể này không có đầu, hắn cũng lười quan sát kỹ.

Văn binh xuất hiện, cách không một đao xuyên qua. Có điều dù cho người đã chết, nhưng lực phòng ngự thân thể vẫn cực kỳ cường đại, một đao của Tô Vũ hoàn toàn không thể đâm vào da thịt của lão.

Thủy Nhân nhắc nhở: "Tô Vũ, ngươi rút huyết dịch ra từ vết thương ở cổ đi!"

Tô Vũ cũng vừa nghĩ đến chuyện này, nghe vậy liền vội vàng hỏi: "Cơ thể lão vẫn còn huyết dịch sao?"

"Còn!"

"Vậy thì tốt!"

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, tiểu đệ chữ "Máu" phát động, từng chút lại từng chút sương máu bắt đầu bị rút ra khỏi vùng cổ trơn nhẵn.

Thủy Nhân cũng hết sức am hiểu việc này!

Thấy thế liền hỏi: "Cần ta hỗ trợ không?"

"Được!"

Thủy Nhân không nói nhiều, chỉ thấy tốc độ hút máu đằng kia chợt tăng tốc, một lát sau, trong hư không ngưng tụ ra một giọt máu, bất quá cũng không phải là tinh huyết.

"Phải ngưng tụ nhiều hơn chút nữa thì mới có biện pháp ngưng tụ thành tinh huyết."

Thủy Nhân nói một câu, nó đã đoán được Tô Vũ muốn làm gì, thế nhưng cũng không định nhiều lời. Đối với các chủng tộc mà nói, bọn chúng đều ôm tâm thái bình thường với việc nhân tộc rút ra tinh huyết.

Dần dần, một giọt, hai giọt...

Từng giọt huyết dịch cứ thế bị Thủy Nhân và chữ “Máu” hợp sức lấy ra.

Máu của lão đã không còn chút sức sống nào, sớm đã bị Hạ Long Võ dùng một đao chặt đứt toàn bộ sinh cơ.

Tiểu đệ chữ "Máu" sốt ruột muốn hấp thu nhưng lại bị Tô Vũ ngăn cản.

Lấy tinh huyết vốn là để quan sát trí nhớ của tên Nhật Nguyệt, bản thân Tô Vũ đã rất áy náy và khó chịu, còn việc hấp thu huyết dịch thì đã quá sức, Tô Vũ đương nhiên kháng cự.

Dù cho huyết dịch của một vị Nhật Nguyệt chắc chắn sẽ giúp tiểu đệ chữ “Máu” tiến bộ không ít, thế nhưng hắn vẫn kiên quyết từ chối.

Sau khi rút ra được hơn mười giọt huyết dịch, thần văn chữ “Máu” liền rung động, bắt đầu cô đọng tinh huyết.

Thủy Nhân lần nữa chủ động đề nghị: "Ta cũng có thể cô đọng huyết dịch, tốc độ sẽ càng nhanh hơn một chút."

Tô Vũ im lặng, hôm nay ngươi tích cực quá nhỉ.

Bất quá Thủy Nhân nguyện ý ra sức, đó là chuyện tốt, hắn cũng không nhiều lời.

......

Mấy phút đồng hồ sau, một giọt tinh huyết đã cô đọng thành công.

Tô Vũ khẽ vẫy, tinh huyết liền rơi vào trong tay hắn.

"Giúp ta quan sát chung quanh, có người đến thì lập tức nói cho ta biết!"

Tô Vũ dặn dò một tiếng, sau đó bắt đầu ngồi xuống chuyên tâm chia tách tinh huyết, rút mảnh vỡ kí ức ra.

Ngày đó Bạch Phong đã dạy Tô Vũ một lượt, về sau hắn lại dùng tinh huyết Phệ Hồn trùng thí nghiệm rất nhiều lần, cũng thành công được năm ba lượt.

Đương nhiên, xác suất thành công không cao.

Nơi này lại còn không có dụng cụ, khả năng thành công sẽ lại càng thấp hơn. Nhưng Tô Vũ không thèm để ý, cùng lắm thì đợi chút nữa lại bảo Thủy Nhân rút ra thêm một ít huyết dịch, cô đọng lại thành một giọt tinh huyết nữa cho hắn thử nghiệm.

Đây là lần đầu tiên Tô Vũ nhìn thấy tinh huyết của Nhân tộc.

Không giống với các chủng tộc khác, bên trong giọt tinh huyết này không có bóng người ẩn hiện.

Không biết có phải nguyên nhân là vì nhân tộc không có thiên phú kỹ hay không.

Tô Vũ nhớ lại từng bước mình đã làm trước đây. Đầu tiên là tước đoạt ngoại tầng tinh huyết, tiếp theo là chia tách mảnh vỡ kí ức và mảnh vỡ thiên phú kỹ trong đó. Nhân tộc không có thiên phú kỹ, nhờ vậy nên sẽ tiết kiệm được công sức hơn một chút.

......

Hơn nửa canh giờ sau.

Tô Vũ đầu đầy mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí tách mở lớp bao bọc bên ngoài tinh huyết, lộ ra một mảnh vật chất nhỏ xíu màu đen bên trong, đây chính là mảnh vỡ kí ức.

Không có mảnh vỡ thiên phú kỹ thì bớt hẳn được một công đoạn, đây đúng là chuyện tốt.

Bất quá xung quanh mảnh vỡ kí ức này còn có không ít oán khí xen lẫn tử khí, Tô Vũ nhất định phải bài trừ sạch sẽ.

Lại tốn thêm nửa giờ, cuối cùng Tô Vũ cũng lấy được ra một vật chất trong suốt nhỏ xíu.

Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, thành công rồi.

Xem ra trước đây hắn đã làm hỏng cả trăm lần vô số tinh huyết Phệ Hồn trùng cũng không phải hoàn toàn là vô ích. Kỹ năng đã tiến bộ nhiều.

Tô Vũ nín thở, dùng sức kích phá tiểu ảnh tử trong tay, sau một khắc, trước mặt hắn hiện lên một vài đoạn hình ảnh có chút mơ hồ.

......

Bóng dáng hai người ẩn hiện.

Không thấy rõ được diện mạo.

Tô Vũ so sánh một thoáng, người bên trái hẳn là giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo, trang phục rất giống với cỗ thi thể đằng kia.

Người bên phải thì hắn không thấy rõ mặt.

Hai người đang nói chuyện gì đó, hắn không nghe được thanh âm, cho nên Tô Vũ cố gắng tập trung quan sát khung cảnh xung quanh bọn họ. Dường như hai người này đang ở trong một tòa cung điện.

Hàn huyên một hồi, hình ảnh chợt thay đổi, người bên phải đưa tay lên vỗ vỗ bả vai giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo, vốn dĩ Tô Vũ cũng không quá để ý, có điều hắn bất giác ngẩn người, trên cánh tay trái của người nọ khi duỗi ra có một vết ấn ký sắc nét đập vào mắt hắn.

Tô Vũ định thần nhìn lại, nhưng hắn chợt thấy hai mắt lóa lên một cái, sau đó thì da dẻ trên cánh tay người kia lại biến trở về bình thường, hình xăm hay ấn ký gì cũng đều không có.

Sau một khắc, giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo lại xuất hiện một mình ở một địa phương khác. Trong tay lão cầm theo một cái hộp, trịnh trọng bày cái hộp lên trên một cái đài thờ cúng rồi cung kính vái lạy, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

"Bảo khố?"

Tô Vũ trong lòng giật mình, nó ở đâu?

Mảnh vỡ kí ức chỉ ghi chép lại khoảnh khắc mà khi người còn sống chấp niệm nhất. Rất rõ ràng, thứ mà vị giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo để ý nhất chính là cuộc nói chuyện với người lạ mặt kia, cùng với cái hộp mà ông ta đã đặt lên đài thờ cúng, chứ không phải là kho tàng bảo địa.

Sau đó thì sao?

Tô Vũ mở to hai mắt nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt. Hắn chỉ thấy được khung cảnh bên trong phòng, còn về phần căn phòng đó nằm ở nơi nào thì tuyệt nhiên không biết.

Nhân cảnh lớn như vậy, ngươi bảo ta biết đi đâu mà tìm?

Mà hình ảnh ký ức chỉ chiếu đến đoạn giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo cung kính vái lạy xong, rời khỏi căn phòng thì… tắt ngỏm. Hết rồi!

"Đệt!"

Tô Vũ nhịn không được, tức giận mắng to!

Má nó.

Không có thông tin?

Không có bất kỳ tin tức nào hữu ích?

Tới đây là hết rồi?
Bình Luận (0)
Comment