Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 87

Hai người rất nhanh đã áp sát gần nhau, đúng vào thời khắc này, Tô Vũ bỗng trừng lớn hai mắt: "Đường chủ!"

Một tiếng thét kinh hãi tiếng truyền ra, gã Vạn Tộc giáo cũng sững sờ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người, bên cạnh tên nhãi Khai Nguyên lại có một vị nam tử trung niên, hiển nhiên là Tập Phong đường đường chủ, Tằng Hoa.

"Xong rồi!"

Sắc mặt người nọ kịch biến, Vạn Thạch cảnh Tằng Hoa thế mà đã đến rồi!

Gã quay đầu muốn chạy, đúng lúc ấy, Lôi Nguyên đao mà Tô Vũ chuẩn bị thật lâu liền bổ mạnh ra!

Toàn lực ứng phó!

Gã Vạn Tộc giáo đầu tiên là vọt tới phía Tô Vũ, tiếp đấy lại quay đầu bỏ chạy, nhất thời thân thể còn đang bị lệch, tiếng đao đã vang lên sát ngay phía sau gã!

Giờ khắc này, bởi vì Tô Vũ dốc toàn lực vào một đao đó, nên huyễn cảnh vỡ nát, đối phương đã có chút tỉnh táo lại.

Đáng tiếc, trễ rồi!

"Là giả..."

Ý nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, trên thân đao hào quang nguyên khí lấp lánh còn như lôi đình, thổi phù một tiếng liền chém xuống!

Ầm!

Đầu gã nện xuống đất, thân thể chậm hơn, phải mất một hai giây sau mới nốt gót ngã xuống theo, dòng máu đỏ thẫm phun trên mặt đất.

Vẻ mặt Tô Vũ trắng bệch, hắn vội thu đao cảnh giác nhìn bốn phía, không dám khinh thường, sợ có người bỗng nhiên xuất hiện, tinh huyết trong miệng hắn cũng đã bị răng cắn, tùy thời chuẩn bị sẽ bùng nổ nếu cần.

Chỉ thoáng chốc sau, đội trưởng đã đuổi tới đây, y nhìn thoáng qua Tô Vũ và tình hình xung quanh thì khẽ gật đầu, cố kiềm chế cảm xúc kinh ngạc: "Không tồi, xuất đao hết sức quả quyết!"

Đội trưởng không nhiều lời, chỉ khen một câu rồi nhanh chóng rời đi, trận chiến còn chưa kết thúc đâu.

Tô Vũ thở ra một hơi dài, xong rồi!

Còn nhanh và đơn giản hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Một đao liền giết chết đối phương!

Chẳng qua là giờ phút này thân thể hắn tựa như bị móc rỗng, nguyên khí hao hết, Tô Vũ không dám trì hoãn, ngay lập tức nuốt một giọt Nguyên Khí dịch, bắt đầu bổ sung nguyên khí.

"Tiêu mất 100 ngàn... chẳng biết là có bù nổi được hay không."

Tô Vũ thầm cười khổ, giết một Thiên Quân trung kỳ được hai điểm công huân, mình đây coi như là thua lỗ hay là kiếm lời nhỉ?

Bất quá nuốt xuống Nguyên Khí dịch cũng coi như giúp mình tu luyện, thành ra không tính là thua thiệt được.

….

Tô Vũ bạo phát một chiêu Lôi Nguyên đao đã tiêu hao rất nhiều thể lực, thế nên hắn đang phải hấp thu Nguyên Khí dịch để khôi phục.

Cùng lúc này, ở các nơi khác cũng đang bùng nổ chiến đấu.

Trận chiến giữa đôi bên kỳ thật cũng không quá kịch liệt, người của Vạn Tộc giáo một lòng muốn bỏ chạy, nhân số cũng không nhiều, rất nhanh, những nhóm quân lính nhỏ của Tập Phong bộ đã lần lượt bắt kịp và vây lại chém giết hoàn toàn đối thủ.

Trong tiểu viện, tiếng giao đấu cũng dần dần suy yếu.

Lưu đội trưởng trở về tham dự chiến đấu, dùng thực lực Thiên Quân cửu trọng của y thì đối phó vài gia hỏa Thiên Quân tầng dưới sẽ không thành vấn đề gì lớn.

Tô Vũ rất hài lòng với thu hoạch ngày hôm nay, hắn đã giết được một tên Thiên Quân trung kỳ.

Không nói những cái khác, 2 điểm công huân chắc chắn sẽ về tới tay.

Lần này là do hắn đơn độc đánh giết, dĩ nhiên, hắn làm nhân viên ngoài biên chế thì sau khi đánh giết đối phương chiến lợi phẩm không thuộc về chính mình, mà là thuộc về Tập Phong đường. Họ phải thống nhất nộp lên, về sau mới tiến hành ban thưởng và phân phối, chuyện đó dĩ nhiên không có quan hệ gì với Tô Vũ.

Dù sao hắn tới tham dự coi như là cọ công lao của người ta, không có Tập Phong đường phối hợp, Tô Vũ cũng không có cơ hội đơn độc giết chết một tên Vạn Tộc giáo.

Tô Vũ nhìn chung quanh một chút, không thấy những tên Vạn Tộc giáo nào khác nữa, mà ở đằng xa, người của Tập Phong đường cũng bắt đầu hội tụ về viện nhỏ để vây giết tàn binh cuối cùng.

Còn về chuyện rốt cuộc Vạn Tộc giáo có bao nhiêu người thì Tô Vũ cũng không rõ ràng, tính ra chỉ sợ sẽ có hơn mười.

Đây không thể xem là cứ điểm nhỏ, hẳn đã được cho là quy mô trung đẳng rồi.

"Quy mô trung đẳng..."

Tô Vũ hơi chấn động một chút, nhân số lên mười người sẽ được cho là quy mô trung đẳng.

Hắn vừa nghĩ tới điều đấy, bên phía viện nhỏ ở đằng kia, Lưu đội trưởng đột nhiên gào lớn: "Cẩn thận, có thủ lĩnh ở đây!"

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi truyền đến, sau một khắc, tiếng rống giận của Lưu đội trưởng truyền ra.

Ầm ầm!

Bức tường vây quanh tiểu viện triệt để đổ sụp!

Tô Vũ giật nảy mình, vội vàng nhìn lại hướng bên kia, giờ phút này, Lưu đội trưởng cùng một nam tử trung niên đang đối đầu chiến đấu.

Lưu đội trưởng dùng chính là trường đao quân chế, đối phương thì dùng trường côn.

Hai người thẳng thắn thoải mái, nguyên khí bùng nổ, tường vây xung quanh không ngừng vỡ vụn.

Bên phía tiểu đội Tập Phong đã có người ngã xuống đất, những người khác cũng đang bao vây quanh gã nam tử nọ.

"Tiểu Trần..."

Có người hô lên một tiếng, Tô Vũ hơi chấn động một chút, Tiểu Trần... là Trần ca sao?

Người vừa mới ngã xuống là Trần ca?

Vừa rồi ở trên xe, anh ta còn trò chuyện vui vẻ với mình.

"Hai đội khởi trận!"

Lưu đội trưởng vừa giao thủ, vừa quát to: "Bắt lấy thủ lĩnh, các huynh đệ, thành chính là đại công!"

Y hô xong, một nhánh 10 người phía sau dưới sự dẫn đầu của tiểu đội trưởng dồn dập tiến lên, sau một khắc, trong tay 10 người xuất hiện một sợi dây xích, trước xích sắt treo binh khí cùng loại với móc.

Lưu đội trưởng mau chóng rút lui, tiếng gió phần phật vang động bên tai mọi người!

Mười đầu xích sắt bị người của Tập Phong đường vung ra, trên không trung truyền ra tiếng khí bạo.

"Uônggg!"

Gã nam tử thủ lĩnh nọ xem chừng đã không còn khí lực, nhưng hiện tại tựa như vùng lên ý chí tử chiến, trở nên hung ác vô cùng, gã quát to một tiếng, trường côn quét ngang khiến xích sắt tóe ra tia lửa dữ dội, một sợi dây xích thậm chí trực tiếp bị nện đứt.

Mấy sợi xích sắt khác cũng bị gã quét ngang bay ra bốn phía.

"Đội một, lên!"

Lưu đội trưởng hét to lần nữa, đội một sớm đã chuẩn bị xong, không nói hai lời, cầm kích sắt cỡ lớn trong tay dồn dập xiên vào gã nam tử.

Mười người phân tán tại bốn phương tám hướng, gã thủ lĩnh nọ không thể bay lên, gã gào thét một tiếng, trường côn vung vẩy, một lần nữa đánh về những kích sắt của đối thủ khiến tia lửa văng khắp tứ phía.

Cuối cùng một đội khác không cần Lưu đội trưởng phân phó đã sớm phân tán bên ngoài, giờ phút này một tấm lưới lớn được mấy người trải ra, từ trên trời rơi xuống, cấp tốc bao phủ gã nam tử thủ lĩnh kia.

"Chỉ biết giở trò này!"

Nam tử gào lên đầy phẫn nộ, gã bạo hống một tiếng, đạp chân bay vọt, một côn đánh ngã đội viên Tập Phong đang cản đường chạy của mình.

Bên phía Tập Phong đường, các đội viên vẫn dũng mãnh xông lên vây quanh nam tử.

Lưới lớn hạ xuống, xích sắt hoành kích, kích sắt bủa vây, không ngừng ngăn cản gã nam tử đào thoát.

Nam tử thủ lĩnh càng thêm phẫn nộ!

Mà hiện tại, Lưu đội trưởng đã lui ra khỏi vòng vây, ánh mắt băng hàn, cũng không xông vào nữa mà là xoay quanh ở bên ngoài, một khi gã nam tử có dấu hiệu phá vây, Lưu đội trưởng liền ra tay liên hợp với đội viên đánh gã trở về.

Vạn Thạch cảnh!

Giờ khắc này, Tô Vũ đã thấy rõ cảnh giới của người kia chính là Vạn Thạch!

Nếu không phải Vạn Thạch, thì với thực lực của Lưu đội trưởng là Thiên Quân cửu trọng sẽ không đến mức khiến người khác phải phối hợp, ròng rã một Bắc tiểu đội đều đang ra tay dồn sức vào một mình gã.

Trong đó có rất nhiều Thiên Quân thất trọng.

Nhiều người như vậy lại chậm chạp không thể bắt giữ nam tử, rõ ràng thực lực của gã vô cùng cường hãn, hiển nhiên chính là Vạn Thạch cảnh.

"Oanh!"

Một tiếng nổ đùng truyền ra, nam tử thấy mình sắp bị đám người yếu hơn mình bao vây, dưới cơn giận dữ bèn dốc toàn lực ứng phó, một côn đập xuống, đập cho xích sắt chia năm xẻ bảy, đội viên cầm xích dù cho cách gã còn xa mấy mét, hiện tại bị kình đạo truyền đến thì vẫn nổ tung xương tay, máu chảy ồ ạt!

Mà lúc này gã nam tử cũng bị một sợi dây xích đánh trúng, xích sắt treo lưỡi móc trong nháy mắt đã vạch ra trên đùi gã nam tử một vết thương dữ tợn, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra.

"Thiên Quân giết Vạn Thạch!"

Cuối cùng thì Tô Vũ cũng đã hiểu điều mà cha hắn vẫn thường kể, ấy là trên chiến trường, Thiên Quân có thể giết Vạn Thạch.

30 vị Thiên Quân phối hợp lại, họ chỉ là thành viên Tập Phong đường của một thành nhỏ, giờ phút này lại đang đồng lòng đồng sức bao vây đối phương, tiêu hao sức lực của gã, mài chết kẻ địch.

Người của Tập Phong đường ở Nam Nguyên được xem là tinh nhuệ, nhưng trên thực tế ở trên Chư Thiên chiến trường, những người này không có tư cách ra quân chinh chiến.

Nhưng mà hôm nay bọn họ đã cho Tô Vũ chứng kiến một màn gọi là cảnh giới không phải thứ áp chế duy nhất.

Hai tay khó địch tứ quyền, gặp tiểu đội hợp lực tác chiến nhuần nhuyễn, thực lực mạnh mẽ cũng phải chịu cảnh bị vây giết.
Bình Luận (0)
Comment