Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 877

Chu Thiên Đạo khẽ rục rịch!

Ông nên ra tay rồi!

Tiểu tử Tô Vũ không chống đỡ nổi, ông cần nhanh chóng ra tay mới được.

Đang nghĩ ngợi, ông bỗng hơi ngẩn ra, thoáng chốc đã ngừng động tác chuẩn bị cứu người.

...

Cùng lúc đó.

Tô Vũ cắn chặt hàm răng, nhìn tiểu kiếm phía sau đang cấp tốc đuổi theo mình, đây là thần kỹ thần phù chuyên diệt sát biển ý chí, thứ này còn quý báu hơn nguyên khí võ kỹ vô số lần!

Chỉ một viên thần phù ấy mà không có một hai vạn công huân thì đừng mơ tưởng!

"Ngươi cho rằng thứ này có khả năng làm gì được ta?" Tô Vũ nổi giận gầm lên, "Nằm mơ đi!"

Sau một khắc, 108 thần khiếu cấp tốc bắt đầu chớp lóe, dung hợp công pháp!

Ba bộ công pháp chớp mắt đã bắt đầu dung hợp!

108 khiếu vốn là tách ra.

Chia làm 3 bộ tuần hoàn!

Mà giờ khắc này, trong hư không lập lòe 108 điểm sáng, những điểm sáng này phút chốc tạo thành một vòng đại tuần hoàn!

"Ha ha ha, không có vấn đề gì!"

Tô Vũ mừng rỡ!

Ngày đó Triệu lão sư thôi diễn đã không có vấn đề, công pháp này có thể hợp nhất.

108 thần khiếu tức khắc bộc phát ra ý chí lực cường đại!

Tô Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, trong hư không có một thanh trường đao xuất hiện, trong đầu hắn 8 miếng thần văn thoáng cái đã tạo thành một thanh đao, thần văn chiến kỹ chia tách!

108 thần khiếu hình thành một vòng đại tuần hoàn, ý chí lực bùng nổ, thần văn dung hợp, hình thành chiến kỹ mà lại đều là nhị giai thần văn, vào lúc này trường đao dung hợp ý chí lực nên vô cùng cường đại!

Đã vậy Tô Vũ còn thôn phệ thêm một giọt Lăng Vân tinh huyết!

Nguyên khí bùng nổ!

Thực lực thân thể Lăng Vân cảnh, phối hợp thêm 108 thần khiếu, cộng thêm thần văn chiến kỹ, Tô Vũ hiện giờ đã đi tới đỉnh phong!

Chùy nhỏ trong nháy mắt trốn vào hư không!

Tô Vũ chém một đao về phía tiểu kiếm!

Tuy sững người trước tình huống trước mắt, nhưng trong lòng Chu Bình Thăng lại cười lạnh một tiếng, nào có đơn giản như vậy, thần phù này là hắn tìm một vị cường giả Sơn Hải bát trọng để mua, dĩ nhiên chế tác thành thần phù thì sẽ không cường đại như vậy.

Nhưng mà đây là thần kỹ, không phải võ kỹ.

Giết một tên Tô Vũ thì vẫn không có vấn đề gì!

Thứ này giết Lăng Vân bát cửu trọng đều được!

Đừng nói chi là Tô Vũ!

Nhưng mà sau một khắc, Chu Bình Thăng lại hoảng hốt!

Tô Vũ đột nhiên biến mất, đây không phải điều then chốt, then chốt là ngay khi hắn tan biến, tiểu kiếm không còn chuyển hướng lung tung, mà là thẳng đến vị trí của một người!

Ngay tại lúc Tô Vũ tan biến, ở vị trí mới rồi của hắn chợt xuất hiện một bóng dáng.

Lý Mẫn Du!

Lý Mẫn Du hoa dung thất sắc, run sợ vô cùng, không khỏi thầm mắng Tô Vũ hỗn trướng!

Hắn thế mà lại di hình hoán vị!

Lý Mẫn Du vừa rồi còn đang xem kịch hay, bỗng nhiên lại thấy hoa mắt, tỉnh táo lại thì nàng đã xuất hiện trước mặt thanh tiểu kiếm!

Tiểu kiếm nhanh chóng khóa chặt nàng!

Vốn nó khóa chặt Tô Vũ, nhưng mà chẳng hay Tô Vũ dùng thủ đoạn gì để di hình hoán vị, tiểu kiếm lại trực tiếp khóa chặt Lý Mẫn Du, chém về phía biển ý chí của nàng!

Bên kia, Chu Bình Thăng cũng kinh hãi!

Làm sao lại như vậy?

Hắn vừa nghĩ tới gì đó, trong lòng bỗng chốc giật mình, vội vã lui về sau một bước!

Nhưng ngay khi hắn lui lại, một vệt ánh đao chợt lóe lên.

Phập một tiếng!

Một cái chân của hắn đã bị Tô Vũ thẳng tay chém xuống!

Cười lạnh một tiếng, Tô Vũ lại vung đao đâm mạnh tới trước.

"Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc ư?"

"Phế vật cũng chỉ là phế vật!"

Tô Vũ mặc kệ đằng sau như thế nào, hắn cấp tốc tấn công Chu Bình Thăng, mà phía sau, ánh mắt Lý Mẫn Du vốn đang kinh hãi, sau một khắc thì lại biến thành lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng cau mày nhìn thoáng qua Tô Vũ.

Sau đấy "Lý Mẫn Du" nhìn lại thanh tiểu kiếm trước mặt, khẽ lắc đầu giống như hơi bất đắc dĩ.

Khá lắm tiểu tử gian xảo!

Lòng dạ cũng thật là độc ác!

Giờ phút này thần niệm Lam Thiên bùng nổ, thậm chí ông ta còn đang nghĩ, Lý Mẫn Du không ở đây thì có phải Tô Vũ sẽ lấy cô nương Kỷ gia tới chặn kiếm hay không!

Rất có thể!

Tiểu tử Tô Vũ nhìn như thiện lương, kì thực lại là kẻ tâm ngoan thủ lạt, Kỷ Tiểu Mộng không biết địch ta, hắn sẽ không để ý tới sự sống chết của nàng.

Sau một khắc, trên thân Lý Mẫn Du bộc phát ra một cỗ uy áp nhàn nhạt.

Lóe lên một cái rồi biến mất, thần niệm trong nháy mắt sụp đổ.

Ầm ầm một tiếng!

Phía trước, thanh tiểu kiếm cùng thần niệm đồng thời bùng nổ, ầm ầm vang dội, Lý Mẫn Du đổ máu, bay ngược ra, trên thân nàng máu chảy ồ ạt, tiểu kiếm lại đã tán loạn.

"Khụ khụ..."

Huyết dịch tràn lan, Lý Mẫn Du khôi phục sự tỉnh táo, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thần niệm của sư phụ nàng đã phá toái!

"Tô Vũ!"

Nàng cắn răng, Tô Vũ thật quá ác độc!

Chính mình không hề biểu thị ác ý, thế mà hắn lại lấy mình ra đỡ kiếm!

Bên cạnh nàng, Kỷ Tiểu Mộng ngồi xổm người xuống, cầm lấy một cái nhánh cây chọc chọc lồng ngực của nàng, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi còn sống không? Sư phụ ngươi sẽ đến chứ?"

Thật là thê thảm nha!

Vị sư tỷ này thật đáng thương, ngực bị uy lực từ tiểu kiếm kia làn cho nổ tung, chọc ra bảy tám cái động, thế này còn có thể khôi phục không?

Khôi phục thì có lưu lại sẹo không?

Đáng thương quá a!

Tô Vũ thật là hung tàn!

Nàng hơi sợ hãi mà nhìn về cuộc chiến bên kia, hung thần!

Lý Mẫn Du thổ huyết, không để ý tới Kỷ Tiểu Mộng.

Nhưng trong lòng thì nàng ngầm bực bội, thần niệm của sư phụ đã vỡ, nàng phải làm sao bây giờ?

Nàng vừa nghĩ tới đây, trong tay Kỷ Tiểu Mộng bất chợt xuất hiện một sợi dây thừng, bắt đầu trói người, cười hì hì nói: "Cha ta nói bắt lấy sư phụ ngươi sẽ ngàn đao bầm thây, có thể đáng giá 1 triệu công huân, bắt lấy ngươi cũng sẽ có 1000 điểm công huân. Ta vẫn còn đang nghĩ làm sao để bắt ngươi đây."

Ngoài miệng vừa nói chuyện, tốc độ của nàng ta cũng không chậm, trong chớp mắt đã trói Lý Mẫn Du cực kỳ chặt chẽ!

Lý Mẫn Du vùng vẫy một hồi, lại phát hiện dây thừng này cứng cỏi vô cùng, căn bản là không có cách nào đứt đoạn.

"Kỷ Tiểu Mộng, phụ thân ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của sư phụ ta, sư phụ ta không có ở Đại Hạ phủ, ngươi hà tất đối địch với chúng ta..."

Kỷ Tiểu Mộng không cho là đúng, "Không có mà, ngươi bị Tô Vũ cùng Chu lão sư đánh thành như vậy, ta thuận tiện bắt ngươi thôi, hay ngươi cho ta 1000 điểm công huân đi, ta sẽ thôi không bắt ngươi nữa!"

"..."

Lý Mẫn Du hừ một tiếng, không để ý tới nàng.

"Không đúng, chiến công của ngươi đều là của ta!"

Nói xong, Kỷ Tiểu Mộng lục lọi ở trên người đối phương một hồi, một tấm thẻ công huân xuất hiện.

Nàng vừa định lấy đi thẻ của Lý Mẫn Du, bên kia, Tô Vũ lại lần nữa chém ra một đao, phập một tiếng chặt đứt cánh tay Chu Bình Thăng, hắn không quay đầu lại, chỉ cười lạnh nói: "Kỷ Tiểu Mộng, không phải là đồ của mình thì chớ cầm, đó là chiến lợi phẩm của ta!"

"..."

Động tác Kỷ Tiểu Mộng cứng đờ, bĩu môi nói: "Lão sư của nàng rất lợi hại, ngươi đắc tội lão sư nàng thì sẽ không có lời."

"Của ta thì sẽ là của ta, ngươi có tin hay không, nếu ngươi cướp đoạt của ta thì nó cũng chẳng thể biến thành đồ của ngươi được."

"..."

Kỷ Tiểu Mộng phồng miệng hơi tức giận, nàng ném thẻ công huân xuống mặt đất, thấy Tô Vũ không rảnh để chú ý tới thì lại đem thẻ công huân đá ra xa một chút, đợi chút nữa không chừng ngươi liền quên đi, ta sẽ lén đi nhặt về!

Ta là nhặt được!

Thế là có thể rồi!

Lý Mẫn Du hơi bực bội, không nghĩ tới ta lại bị loại người này trói lại, không có thiên lý!

Khiến cho sư phụ mất mặt!
Bình Luận (0)
Comment