Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 920

Tô Vũ bất đắc dĩ, “Tay không tới đây?”

“Không, ta mang theo thẻ công huân và giấy chứng nhận, ngươi ngốc à, tay không thì sao thông qua trạm kiểm soát trên đường được.” Ngô Lam nhìn Tô Vũ như nhìn tên thiểu năng.

Được rồi, là ta ngốc.

Bị nha đầu ngốc nghếch này giáo huấn, xem thường, Tô Vũ cũng thực bất đắc dĩ.

“Vậy ngươi lên tắm rửa trước đi, ta ra ngoài mua vài bộ quần áo cho ngươi.”

Hắn quan sát hình thể Ngô Lam một chút, về cơ bản đã rõ ràng, hắn lập tức quay đầu rời đi, trước khi ra cửa còn căn dặn: “Đừng chạy loạn, ta còn chưa thăm dò rõ ràng nơi này đâu, cẩn thận có cơ quan.”

“Đã biết!”

Ngô Lam không ngượng ngùng khách khí chút nào, nàng đi thẳng lên tầng trên.

Tô Vũ nhanh chóng ra khỏi viện nghiên cứu.

...

Bên ngoài viện nghiên cứu.

Tô Vũ xoa mặt, giờ khắc này hắn không biết mình có cảm xúc gì.

Ngô Lam theo hắn tới đây!

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn!

Chẳng những tới đây, nghe nàng nói, hình như nàng còn đã chuyển học viện.

Người Ngô gia biết không?

Cứ để nàng tới đây như vậy ư?

Đang đi ra ngoài, Tô Vũ ngẩng đầu trong nháy mắt, phía trước, một hình bóng quen thuộc đang đứng thẳng.

Tô Vũ thở hắt ra, tiến lên, hơi khom người chào hỏi: “Bái kiến Ngô lão sư!”

Ngô Kỳ nhìn hắn, hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Tính tình muội muội ta ngay thẳng, ít trải nghiệm, lại quật cường, nàng muốn tới, trong nhà vốn không đồng ý, nhưng nàng cố chấp! Cô nãi nãi ta quạt gió thêm củi cho nàng đi, ta biết tâm tư của bà.”

Dứt lời, nàng nhìn về phía Tô Vũ, bình tĩnh nói: “Có một số việc không thể cưỡng cầu! Thuận theo tự nhiên là tốt nhất! Muội muội ta tâm tư không phức tạp, chỉ là cảm thấy đã đáp ứng ngươi nên mới tới! Mà ngươi cũng chưa chắc có tâm tư kia, nếu thế, ngươi coi như có thêm một trợ thủ là được, mặt khác không cần nghĩ nhiều, Ngô Lam không đại biểu cho Ngô gia, tuy rằng bởi vì Liễu Văn Ngạn lão sư, Ngô gia đã bị ngoại giới coi là giúp đỡ Đa thần văn nhất hệ!”

“Tô Vũ, ta không biết ngươi có cảm động hay không, hay là không kiên nhẫn cũng được, ta chỉ hy vọng ngươi đừng kéo muội muội ta vướng vào tranh đấu.”

Giọng Tô Vũ trầm thấp: “Tô Vũ không định liên lụy đến bất luận kẻ nào!”

“Ta biết.”

Ngô Kỳ bỗng nhiên cảm thấy bất lực: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn nói. Ngô Lam là kẻ ngốc, nàng không hiểu, nhưng ta hiểu, ngươi không chết tâm, ngươi vẫn muốn trở về Đại Hạ phủ, chẳng những trở về, còn có tâm tư đi trả thù, thậm chí muốn tham dự vào chuyện của Liễu lão sư... Tô Vũ, ngươi phải biết rằng, chuyện 50 năm trước phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều!”

Ngô Kỳ thực sợ hãi, “Có một số việc ta có thể tham dự, cô nãi nãi ta có thể, những người Ngô gia khác có thể, nhưng muội muội ta thì không được, nàng quá ngu ngốc, thậm chí nàng còn không biết mình sẽ gặp phải cái gì, mà chúng ta thì đều biết...”

Nàng biết, Ngô Nguyệt Hoa biết, nguyên nhân là vì biết cho nên mới tham dự vào, không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng Ngô Lam không hiểu, cái gì cũng không hiểu.

Tô Vũ hít sâu một hơi: “Ta minh bạch, như vậy, ta sẽ tìm một cơ hội đuổi nàng đi...”

Ngô Kỳ không hé răng, một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”

“Không có gì!”

Tô Vũ không nói nữa, Ngô Kỳ đưa cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật, “Đây là đồ của muội muội ta, cứ nói là chúng ta nhờ người mang đến, lúc nàng đi chẳng mang theo cái gì cả, thật ngốc...”

Ngô Kỳ cười có chút chua xót, “Từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ chịu khổ như vậy, lần này nàng nên hiểu rằng thế giới bên ngoài không tốt đẹp như nàng nghĩ.”

“Nàng thực dũng cảm.”

Tô Vũ nói một câu, quả thực Ngô Lam rất dũng cảm, nha đầu này chưa từng rời xa nhà, lại một thân một mình hành tẩu mấy ngàn dặm, còn là vùng hoang dã cô tịch không bóng người, Tô Vũ có thể cảm nhận được loại sợ hãi ấy.

Bởi vì hắn cũng từng sợ hãi!

Ngày đó, khi một mình từ Tinh Lạc Sơn tiến xuống phía Nam, đi ở nơi hoang dã không người, hắn cũng từng bàng hoàng, từng lo lắng. Nhưng trên thực tế, hắn vẫn rất may mắn, ít nhất hắn có mấy yêu thú ở cùng, cũng biết Hầu thự trưởng đang âm thầm đi theo.

Mà Ngô Lam, cái gì cũng không biết.

Ngô Kỳ bật cười, “Bởi vì người Ngô gia đều dũng cảm từ trong xương cốt, nàng cũng là người Ngô gia, nàng chỉ ít trải đời, không có nghĩa rằng nàng thật sự ngu ngốc!”

Tuy cảm thấy muội muội thực ngu ngốc, nhưng giờ phút này Ngô Kỳ vẫn thay nàng biện giải một câu.

Tô Vũ gật đầu.

Ngô Kỳ lại nói: “Kỳ thật thế này cũng tốt! Hoàn cảnh Đại Hạ phủ có chút ác liệt, chưa chắc đã thích hợp với nha đầu nhà ta, Đại Minh phủ rất tốt, chỉ là rời nhà quá xa! Tô Vũ, ta phải lập tức rời đi, trong khoảng thời gian này, phiền ngươi chiếu cố muội muội giúp ta.”

“Được!”

Ngô Kỳ gật đầu, nàng không nói nữa, quay đầu liền đi.

Đi một đoạn, bỗng nhiên nàng quay đầu lại nói: “Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn ngươi sẽ không quay về Đại Hạ phủ, hành trình Tinh Vũ phủ đệ, hy vọng có thể nhìn thấy ngươi!”

“Ta sẽ đến!”

Tô Vũ cười: “Chắc chắn đấy!”

Ngô Kỳ không hề dừng lại, nhanh chóng rời đi.

Tô Vũ mỉm cười, Ngô Kỳ là kẻ tàn nhẫn.

Tinh Vũ phủ đệ, hắn đã nghe nói từ lâu, hy vọng sẽ có cơ hội được đích thân đi xem.

Đến lúc đó lão sư của mình có tư cách đi không?

...

Trở lại viện nghiên cứu.

Ngô Lam đã tắm xong, nàng đang mặc lại bộ quần áo bẩn ban nãy, nhưng mặt mũi thì đã sạch sẽ.

Thấy Tô Vũ trở về, nàng tiện tay ném Cục lông nhỏ xuống, đứng dậy, vỗ vỗ tay nói: “Tô Vũ, khi nào bắt đầu suy luận phương pháp hợp Thần khiếu?”

“Không vội.”

Tô Vũ giao nhẫn trữ vật cho nàng, “Nhà ngươi bên kia nhờ người mang đến, ra ngoài vừa vặn gặp phải.”

“Ồ!”

Ngô Lam cũng không để ý, nàng nhận nhẫn trữ vật, tùy ý nói: “Ta không phải trẻ con, ta có mang theo thẻ công huân, có tiền, có thể tự mua, mang đồ tới cho ta làm gì!”

Ngươi chính là trẻ con!

Tô Vũ bất lực chẳng thèm nói, một kẻ không màng hậu quả, vượt qua mấy ngàn dặm đường, lại còn một mình chạy tới, nếu không phải Ngô Kỳ âm thầm bảo hộ, ngươi có thể tới đây mới là kì quái!

Tuy nghĩ vậy, nhưng Tô Vũ không nhiều lời, chỉ nhắc nhở: “Ngươi may mắn thôi, có lẽ khi chúng ta Nam hạ đã giết hết đám yêu thú đó, cho nên không có Đằng Không cảnh xuất hiện, nếu là bình thường, ngươi đã bị yêu thú ăn rồi!”

Nàng không biết hung hiểm!

Nếu lần sau tiếp tục như vậy mà không có ai âm thầm bảo hộ, chẳng phải là sẽ xong đời sao?

“Ngươi cho rằng ta ngu ngốc à?”

Ngô Lam bất mãn, Tô Vũ không hé răng, không đúng sao?

“Ta mang theo rất nhiều bảo bối, chẳng qua không dùng đến mà thôi!”

Ngô Lam ngạo kiều: “Ta không gặp được đám yêu thú đó, nếu gặp, chúng nó chết chắc rồi! Trước lúc đi, ta đã đến phòng luyện đan của cô nãi nãi, cầm đi tất cả độc dược, yêu thú tới gần ta đều sẽ bị độc chết!”

Bộ dáng nàng thực kiêu ngạo!

Ngươi cho rằng ta ngốc sao?

Ta đã mang theo thứ tốt, có dự phòng trước rồi.

Đáng tiếc, trên đường không cần dùng tới.

Bằng không, ta đã kéo mấy đầu yêu thú Đằng Không lại đây cho ngươi xem sự lợi hại của ta!

Tô Vũ dở khóc dở cười: “Vậy là tốt rồi, nhưng dù là độc dược thì cũng cần thời gian hấp thu, có vài thứ khi tấn công, đó là chuyện xảy ra trong nháy mắt, chưa chắc ngươi đã kịp dùng, đừng quá tự đắc, bằng không sẽ mất mạng!”

“Biết rồi!”

Ngô Lam không vui, không phải là ta không gặp được sao?

Sau đó Ngô Lam hưng phấn nói: “Tô Vũ, ngươi không biết đâu, trước khi đi, ta đã làm một chuyện, chắc chắn ngươi không thể tin được!”

“Cái gì?”

“Ta đánh Hạ Thiền.”

“...”

Cái quỷ gì?

“Không phải nàng là người Đơn thần văn nhất hệ sao? Hệ bọn họ quá đáng ghét!”

Ngô Lam hưng phấn khoe: “Cho nên khi ta đi, ta học ngươi, đánh lén Hạ Thiền, ngay ở cửa phủ thành chủ, ta bỗng nhiên động thủ đánh hôn mê nàng, đánh nàng một trận liền bỏ chạy!”
Bình Luận (0)
Comment