Tin tức tiếp tục lưu truyền.
Ba ngày sau, Tô Vũ sẽ chứng minh cho mọi người thấy việc khai khiếu nhiều, khai khiếu nhanh, cuối cùng đúc thân cường đại cỡ nào!
Nghe nói, sau khi hắn đúc thân thì còn có thể luận bàn diễn võ với một vài Lăng Vân Chiến giả.
Tóm lại,《 Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết 》hiện giờ đã được truyền khắp Đại Minh phủ, cơ hồ ai ai cũng nghe nhiều nên thuộc!
Vô số người đều muốn mở mang thêm kiến thức, muốn biết liệu Tô Vũ có thật sự mở nhiều khiếu huyệt như lời đồn hay không.
Mở nhiều khiếu huyệt thế kia, đúc thân rốt cuộc có khác biệt gì với mọi người?
Bộ công pháp này đến cùng thì lúc nào mới được truyền ra, phí tổn tu luyện là bao nhiêu, tiêu hao tài nguyên thế nào. . . Những vấn đề này mấy ngày sau Tô Vũ đều sẽ công khai, tỏ rõ lợi và hại cho tất cả mọi người.
. . .
"Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết?"
Bên ngoài Thiên Đô phủ, một vị lão nhân đang lo trồng trọt, sau lưng, một vị trung niên thật thà cũng đang giúp đỡ, thấp giọng nói: "Đúng vậy, bất quá mấy lần trước phổ biến công pháp, hắn đều không ra mặt, lần này bỗng nhiên muốn công khai mở rộng, còn muốn công khai Chứng Đạo. . . Đại nhân, hắn có ý gì?"
"Lập bẫy!" Lão nhân thản nhiên đáp: "Chính là bẫy hấp dẫn ngươi chú ý, thậm chí đi tập kích hắn. . ."
"Tập kích?"
Trung niên không nói gì, tập kích cái rắm.
Đều đã bảo có rất nhiều vị Nhật Nguyệt hộ đạo, nào có ai dám a!
Lão nhân cũng thấy rất nghi hoặc, tiết tấu này. . . cũng quá đơn giản.
Nhưng họ cũng đã nói rõ Chu Thiên Đạo sẽ hộ đạo, chẳng lẽ còn hi vọng dẫn dụ vô địch ra tay?
Ở đâu ra vô địch đến mà ra tay?
Vậy thì việc bọn họ gióng trống khua chiêng có ý nghĩa gì?
Đơn thuần là vì mở rộng công pháp thôi sao?
Lão cũng không hiểu rõ mục đích của Tô Vũ và Chu Thiên Đạo!
Nói là dụ địch tới thì quá ngu, mẹ nó, người nào lại tới tự tìm đường chết, trước mặt mọi người chạy đi tìm Tô Vũ gây phiền toái, không sợ bị những Nhật Nguyệt đó chém thành cám à?
Nhưng mà Tô Vũ đang êm đẹp lại chạy đến biểu diễn công pháp, đúc thân vào Đằng Không, cũng không có chỗ nào quá tốt đẹp a.
Chẳng lẽ là để chứng minh Tô Vũ bây giờ thế nào rồi?
"Không hiểu. . ."
Lão nhân cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi nhưng vẫn bị hành vi của bọn họ làm cho lơ ngơ.
Trung niên đột nhiên bộc phát ý tưởng, thấp giọng suy đoán: "Đại nhân, có khi nào chúng cố ý nói như vậy, trên thực tế đám Chu Thiên Đạo sẽ không đi, chỉ để Tô Vũ hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, vài vị Nhật Nguyệt thì lại ra ngoài càn quét cứ điểm của các giáo phái?"
". . ."
Lão nhân không xác định lắm, "Không đến mức ấy đâu!"
Quét vài cứ điểm, ném một mình Tô Vũ trong thành hấp dẫn lực chú ý, thế thì phải mạo hiểm cỡ nào?
Trung niên hưng phấn nói: "Đại nhân cũng cảm thấy không có khả năng, những người khác cũng sẽ nghĩ như vậy, có lẽ đó chính là mục đích của bọn họ. Ta nghe nói Lục Dực thần giáo đang một mực truy sát Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ. . . Ngài nói xem có phải Tô Vũ muốn cố ý làm mồi nhử, sau đó để Chu Thiên Đạo đi cứu viện cho sư bá của hắn hay không. . ."
Nghe cũng rất có lý!
Nhưng cũng không thể coi là thật!
Lão nhân suy nghĩ một chút bèn căn dặn: "Không hiểu rõ bọn hắn, thôi được rồi, đừng tuỳ tiện mạo hiểm, những người này cũng không phải dễ trêu vào. Hiện tại vẫn chưa làm rõ được tình huống, đến lúc đó, ngươi mang vài người lẫn vào đám đông quan sát tình hình trước đã, nếu đám Chu Thiên Đạo thật sự có mặt ở đó thì chính là Đại Minh phủ nhàn rỗi không chuyện gì làm, dẫu sao cũng đâu phải lần đầu tiên!"
Đại Minh phủ làm ra những sự tình này cũng là lẽ thường!
Không phải lần đầu tiên!
Chỉ có điều lần này động tĩnh hơi lớn một chút.
Đại Minh phủ như cá ướp muối, hằng năm đều làm một đống chuyển động lớn, một loạt ngày lễ rầm rộ, điểm này mọi người đều biết, chỉ số sinh hoạt hạnh phúc của Đại Minh phủ vẫn luôn rất cao, Thiên Đô phủ ở bên ngoài cũng được xưng là thành phố phong nguyệt, bát quái, thành phố của những lễ hội. . .
Khi chưa rõ ràng tình huống, vậy thì đừng vội vã gì cả, cử thuộc hạ mang vài người đi xem xét kỹ một chút là được rồi.
"Thuộc hạ đã biết!"
Trung niên cấp tốc đáp lời, rất nhanh lại nói: "Đại nhân, nếu mấy người Chu Thiên Đạo không có ở đó. . ."
Lão nhân thản nhiên nói: "Chớ nóng vội quyết định, thật sự không ở đó thì lại tính, tùy tiện ra tay cũng chỉ có một cái đầu! Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Lão vẫn chưa nhìn thấu được tình huống, được rồi, dẫu sao lão cũng không có ý định vào thành để xem.
Đến lúc đó nghe thuộc hạ hồi báo tình huống rồi quyết!
Trung niên gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy còn về phía Tẩu thương hội bên kia. . ."
"Hứa Bân hả?"
Lão nhân hừ một tiếng, "Chớ để ý, Nguyên Thần khiếu. . . Gã muốn chui vào sở nghiên cứu của Tô Vũ? Tin tức lan truyền quá rộng, ta cũng hoài nghi lần này mục đích của Chu Thiên Đạo chính là vì ôm cây đợi thỏ. Tô Vũ thì chưa chắc có bẫy gì, nhưng mà sở nghiên cứu chắc chắn sẽ có bẫy rập, không đi!"
Lão mới không đâm đầu tới sở nghiên cứu của hắn!
Bây giờ lão đang hoài nghi Tô Vũ cố ý ra ngoài, Chu Thiên Đạo cũng cố ý lộ diện, khả năng chính là vì để cho người ta chui vào sở nghiên cứu, nguy hiểm biết bao!
Người nào đi thì người đó là kẻ ngu ngốc!
Đương nhiên, đồ đần cũng không ít, không chừng vẫn sẽ có người mò đến, dù sao thì Nhật Nguyệt cảnh sẽ không có ai tới hết, Sơn Hải cũng sẽ không, tu luyện đến Sơn Hải Nhật Nguyệt, có mấy ai là đồ ngu đâu.
Hứa Bân. . . Hỗn đản này cứ coi như là đi thử nước, đừng phản ứng là được.
Trung niên không nói thêm gì nữa, ở lại phụ lão trồng trọt một hồi rồi mới cáo từ rời đi.
Y vừa đi, lão nhân liền dừng lại, cười cười, vứt cái cuốc xuống, sau đó cũng cấp tốc rời đi, đi một hồi thì mới biến thành một vị nam tử trung niên, cẩn thận không có gì đáng ngại, cẩn thận kẻo bị người ta để mắt tới.
An toàn là số một!
Dẫu sao lần này Đại Minh phủ xảy ra náo nhiệt, lão không tới góp vui, dù cho có tham gia náo nhiệt thì cũng phải tránh xa một chút.
. . .
Cảnh tượng tương tự cũng phát sinh ở rất nhiều nơi.
Bên trong một nông trường, một lão đầu mập mạp cười ha hả chào hỏi với đám nông hộ, tiến vào trang viên của mình thì mới lấy ra truyền âm phù, kiểm tra một hồi rồi thầm lẩm bẩm : "Bẫy rập?"
Giống hệt như lão nhân trước đó, lão đầu mập mạp này cũng hoài nghi tột độ, bởi vì lão không hiểu rõ ý tứ của đối phương.
"Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết. . ."
Lão đầu mập thì thầm một tiếng, đồ tốt, dù mình không học thì cũng phải lấy về tay, cho hậu duệ của mình tu luyện, không thể không nói, Tô Vũ quả thực làm ra công pháp đều là tinh phẩm!
Quan trọng là giá cả còn không hề đắt!
Có thân phận chính quy thì rất dễ dàng liền có thể đổi về.
"Nguyên Thần khiếu. . . có khả năng trực tiếp nhảy qua Khai Nguyên, thậm chí ý chí lực cùng nguyên khí chuyển đổi đồng tu. . . Thật hay giả?"
Người khác nói thì lão đầu mập mạp chưa hẳn đã tin.
Nhưng Tô Vũ nói. . . ít nhất cũng tin được 7 phần!
Những công pháp như《 Hợp Khiếu pháp 》đều là chứng cứ rõ ràng.
Tiểu tử này nhất định là có được di tích của vô địch, thật sự là hâm mộ chết người.
Lão đầu mập suy nghĩ một chút, sau đó truyền âm xuống: "Phái người quan sát, đừng đi tới sở nghiên cứu, cẩn thận nơi đó có bẫy! Có chuyện thì kịp thời thông báo, cẩn thận một chút, chớ để người khác để mắt tới!"
"Vâng!"
". . ."
Lão đầu mập truyền tin đi, mỉm cười rồi bóp nát truyền âm phù, cẩn thận vẫn tốt hơn, chính mình không thể làm chim đầu đàn.
Bắt lấy Tô Vũ, đánh giết Tô Vũ chính là mục đích của rất nhiều người, thế nhưng làm chim đầu đàn không có chỗ tốt nào cả.
Dẫu sao lần này lão không định ra mặt, cũng không định làm gì.
Trước hết cứ quan sát tình huống đã!
"Chẳng lẽ là vì giảm bớt áp lực của Trần Vĩnh sao?"
Lão đầu mập cũng sinh ra ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ Tô Vũ là vì dẫn dụ sự chú ý của Lục Dực thần giáo nên mới có hành vi như thế?
Hoặc là muốn nói cho Lục Dực thần giáo, có thể tới Đại Minh phủ tìm hắn để gây sự?
"Cũng là một tên sư chất tốt. . . Đáng tiếc, người ta chưa hẳn sẽ tới."
Lão đầu mập mỉm cười, Lục Dực thần giáo dĩ nhiên vẫn luôn để mắt tới Trần Vĩnh, Lục Dực thần giáo chết không ít cường giả, đại khái đều là do Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ làm, chó cắn người thường không sủa a, lão đều tưởng rằng đó chỉ là việc ngoài ý muốn.