"Khụ khụ khụ. . ."
Trong đại điện, tiếng ho khan vang lên một mảnh!
Mẹ nó, ngươi thực có can đảm đòi hỏi.
Cầu Tác cảnh có 300 ngàn lực sĩ, đều là cường giả do Cầu Tác cảnh bồi dưỡng, thực lực rất mạnh, đều từ Đằng Không trở lên. 300 ngàn người này cũng là lực lượng chủ yếu tiêu diệt Vạn Tộc giáo.
Họ không tham dự cuộc chiến tiền tuyến, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ hậu phương.
Cái tên này khẩu khí thật là lớn!
Một hơi liền muốn điều động 100 ngàn người!
Thiết Kỵ vệ của Đại Minh phủ hầu hết là Đằng Không, cũng có quy mô 5000 người!
Đại Hạ phủ xem như một trong ba phủ mạnh nhất, Long Võ vệ cường đại nhất, danh xưng vạn người, dĩ nhiên trong số Long Võ vệ của Đại Hạ phủ, Minh Vệ là Vạn Thạch trở lên, Đằng Không đều là Thập Trưởng, Ám Vệ mới là Đằng Không trở lên.
Lực sĩ của Cầu Tác cảnh mặc dù cũng là Đằng Không, thế nhưng thực lực không bằng những quân đoàn tinh nhuệ kia, tiềm lực cũng có hạn, rất nhiều đều là dùng dược vật để nuôi dưỡng lên.
Thế nhưng số lượng 300 ngàn cũng đủ rung động lòng người!
Chu Thiên Đạo thản nhiên nói: "Đại Minh phủ bị 9 vị Nhật Nguyệt tập kích, ta muốn điều động 100 ngàn người bảo vệ Đại Minh phủ đề phòng bị trả thù, không phải là việc nên làm sao? Cầu Tác cảnh lại không tự kiếm sống, 300 ngàn người hao tổn vô số của cải, ở đây giết kiến chơi à?"
". . ."
Lời này vừa nói ra, có người tức giận mắng: "Các ngươi đã đem những cái thôn thiên kiến kia kịp thời lấy đi. . ."
Chu Thiên Đạo cau mày nói: "Này là nói kiểu gì thế? Lần trước là thôn thiên kiến tự xâm nhập tới mà, ngươi chớ được đà lấn tới, ta đã cho thể diện mà không cần! 100 ngàn lực sĩ bảo vệ Đại Minh phủ là việc nhất định! Không được thì các ngươi mau giết 9 tôn Nhật Nguyệt, ta cũng không đòi nữa!"
Ông nói xong, nhìn về phía Đại Hán vương, cười bảo: "Đại Hán vương, ta yêu cầu quá đáng lắm sao? Đại Hán phủ nếu bị 9 tôn Nhật Nguyệt tập kích, ngài không có mặt ở Nhân cảnh, Lưu huynh tới đòi người trợ giúp, yêu cầu mấy vạn lực sĩ thì ngài cảm giác quá đáng ư? Không được thì để cha ta trở về tọa trấn Đại Minh phủ, ta sẽ không cần những lực sĩ kia nữa!"
Đại Hán vương liếc mắt nhìn ông, thản nhiên nói: "100 ngàn quá nhiều!"
"Vậy 80 ngàn đi!" Chu Thiên Đạo bẻ xương khớp ngón tay, "Thế này thì không nhiều lắm nhỉ?"
"30 ngàn!"
Đại Hán vương lười cò kè mặc cả, "Ngươi mang 30 ngàn lực sĩ trở về bảo vệ Đại Minh phủ, tự mình nuôi sống bọn hắn!"
"Không thành vấn đề!"
Chu Thiên Đạo bật cười, phía dưới có Nhật Nguyệt cảnh trầm giọng nhắc nhở: "Đại Hán vương, việc này không thể! Hôm nay Đại Minh phủ tới đòi người, ngày mai các phủ khác cũng sẽ học theo. . ."
Đại Hán vương bình tĩnh ngắt ngang: "Không sao, một phủ có thể giết 9 tôn Nhật Nguyệt thì có thể đến lĩnh đi 30 ngàn lực sĩ!"
Lời này vừa nói ra, phía dưới, Hồ tổng quản thận trọng hỏi: "Đại Hán vương điện hạ, trước đó Long Võ Phủ chủ đã đánh giết 5 tôn Nhật Nguyệt, về sau, lại liên tục giết thêm 4 tôn Nhật Nguyệt, vậy bọn ta cũng có thể điều động 30 ngàn lực sĩ, đúng không?"
". . ."
Im ắng!
Đại Hán vương cũng sửng sốt.
Thật không?
Hồ tổng quản thận trọng bổ sung: "Việc này là thật, mọi người hẳn là đều biết, mà trong đó đại bộ phận đều là Nhật Nguyệt thất trọng bát trọng. . ."
Đại Hán vương im lặng.
Đối diện, Diệt Tằm vương phì cười ha hả, Đại Hán vương bỗng nhiên nhớ ra hàng xóm, vội vàng đẩy việc đi: "Đó là chuyện của Chiến Thần điện, không liên quan gì với chúng ta, Chiến Thần điện cũng có lực sĩ, đi Chiến Thần điện mà điều động!"
Kém chút đã bị Hồ tổng quản làm cho hồ đồ rồi!
Mẹ nó bên đó không phải do Chiến Thần điện quản sao?
Tìm ta làm gì!
Đối diện, Diệt Tằm vương đang cười sung sướng trên nỗi đau của người khác bất chợt khựng lại, đúng vậy nhỉ, Đại Hạ phủ là do Chiến Thần điện quản mà!
Hồ tổng quản cũng không nói chuyện.
Y quay đầu nhìn thoáng qua Chiến Thần điện bên kia. . . Đại Hán vương đều đã biểu thị ra rồi, còn ngài thì sao?
Diệt Tằm vương bật cười, tùy ý nói: "Cũng thế, Đại Hạ phủ nếu nuôi nổi thì điều động 50 ngàn lực sĩ cũng được, Đại Hạ phủ giết chóc nhiều, Đại Tần phủ bên kia nếu cần thì cũng có thể điều động 50 ngàn lực sĩ."
Hồ tổng quản giật mình chấn động.
Ôi đệt!
Quên mất vụ này!
50 ngàn Đằng Không. . . ta nuôi nổi sao?
Mỗi tháng đều phải tiêu hao vô số tài nguyên!
Đại Minh phủ tiêu hao không lớn, họ nuôi nổi, Đại Hạ phủ. . . thì chưa hẳn a!
Một vị Đằng Không nếu muốn một tháng mặc kệ tất cả mà chỉ tính mỗi nguyên khí tu luyện thì là việc không có khả năng, ở Đại Hạ phủ phải dùng tới Nguyên Khí dịch, ba ngày một giọt, một tháng cũng phải 10 giọt!
Dù cho tiện nghi hơn, một giọt 1 công huân, đây cũng là giá thấp nhất.
Một tháng, ít nhất phải tiêu tốn 500 ngàn công huân, đây là dùng để tu luyện, chẳng qua chỉ là cơ sở.
Đại quân xuất động, không có khả năng chỉ tiêu hao chừng ấy.
Tính ra dù một tháng tiết kiệm thì cũng phải trăm vạn công huân!
Một năm phải từ ngàn vạn trở lên!
Hồ tổng quản thay đổi sắc mặt, ta sai rồi, ta không nên nói mò. . . Cái này. . . có nên lấy hay không nhỉ?
Nếu lấy, ta mang về thì Hầu gia sẽ chém chết ta đúng không?
Đại Hạ phủ, kỳ thật không thiếu cường giả.
Y chỉ là nghe Chu Thiên Đạo nói, vừa vặn nghĩ đến vụ này, cảm giác tiện nghi rất lớn nên thuận tiện đào người một lần. . . Hiện tại. . . Xong đời rồi!
Trên bảo tọa, Chu Thiên Đạo cũng tò mò nhìn y một cái.
Đại Hạ phủ các ngươi nuôi nổi à?
Ngươi cũng đòi, đòi cái rắm ấy!
Đại Minh phủ có chiến lực không mạnh, thế nhưng chúng ta rất giàu a, các ngươi có tiền sao?
Ông cũng lười quản!
Chu Thiên Đạo không để ý tới việc này nữa: "30 ngàn lực sĩ cũng được, Đại Hán vương nếu đã lên tiếng, ta cũng sẽ không yêu cầu quá đáng!"
Dứt lời, ông tiếp tục nói: "Tiêu diệt Vạn Tộc giáo, bảo vệ Đại Minh phủ, hai điểm này đều làm được, ta cũng không có quá nhiều yêu cầu! Cuối cùng, bàn bạc một chuyện trọng yếu khác, cái gã vô địch kia rốt cuộc là nhân tộc hay ngoại tộc, hay là. . . người nào?"
Chu Thiên Đạo nói rất ngoan độc: "Giết không được, không nỡ giết, không thể giết, chút chuyện này ta cũng không bận tâm! Mấu chốt là, hai đại thánh địa hãy cho ta một lời chắc chắn, hắn sẽ còn tiếp tục ra tay sao? Một vị vô địch ngày ngày tập kích nơi này, tập kích nơi kia, chơi vui lắm hả? Nếu lại tiếp tục như thế, cha ta lần sau cũng sẽ làm như vậy, ngươi lại đâu có chứng cứ! Đại Hạ vương cũng làm như vậy, các ngươi có chứng cứ được không?"
"Nếu muốn chơi, chơi cùng các ngươi là được!"
Chu Thiên Đạo nhìn lướt qua Bát đại gia chủ, cười tủm tỉm nói: "Yêu cầu không cao, giết không được cũng chẳng sao, lần sau nếu tên vô địch kia lại ra tay thì thế nào? Diệt Tằm vương, Đại Hán vương, hai vị đều là vô địch cảnh tọa trấn nhân tộc, ta muốn biết hai vị có ý kiến gì không?"
Đây mới là vấn đề then chốt!
Một vị vô địch thường xuyên xuất hiện, thường xuyên đánh giết người khác, ai mà không lo lắng?
Giờ khắc này, trong đại điện vô cùng an tĩnh.
Người của hai Đại Thánh điện đều không tùy tiện lên tiếng.
Rất lâu, có người mới cất tiếng hỏi: "Xác định là vô địch cảnh sao?"
Chu Thiên Đạo dựa vào ghế, lười biếng đáp: "Không xác định, cũng chỉ phá toái 7 miếng Nhật Nguyệt thần văn, có thể là cấp bậc tương đương Diệp Bá Thiên, người ở cấp bậc này còn ít hơn cả vô địch, tra là được!"
Trong đại điện một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Đại Hán vương nhẹ nhàng gõ gõ lên ghế ngồi, một lát sau, ông mới bình tĩnh nói: "Liên tiếp ra tay, chính xác là đã điên rồi! Mặc kệ là Nhật Nguyệt đỉnh phong hay là Vĩnh Hằng cảnh, đó đều là khối u ác tính!"
"Ta sẽ cùng Đại Tần vương, Đại Chu vương, Đại Hạ vương, Đại Minh Vương và các vị đại vương khác thương lượng, nếu còn có lần sau nữa, triệt để thanh tra Vĩnh Hằng chi cảnh! Người nào cản trở thì người đó chịu trách nhiệm, người đó gánh chịu!"
Đại Hán vương dứt lời, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Xử lý như thế, ngươi cảm thấy thế nào?"