Chu Thiên Đạo chỉ dám nghĩ trong lòng vậy thôi, ngoài miệng lại không tiện mắng người, rất nhanh bèn đáp: "Vậy thì đa tạ Diệt Tằm vương, nếu Tô Vũ không có cách nào đến thì ta hy vọng có thể an bài người khác thay thế, có một số nghiên cứu viên không quan tâm chút cơ hội này, thế nhưng hẳn là sẽ hi vọng có người trong nhà có thể được hưởng thụ. Ta sẽ hỏi xem cha Tô Vũ có cần hay không. . ."
Chỉ đơn giản như vậy!
Bản thân hắn sẽ không tới.
Ai biết tới rồi thì còn có thể trở về hay không.
Có muốn ta đem cha hắn tới Chiến Thần điện cho ngài không?
Thật sự lợi hại lắm đó, Vạn Thạch cảnh mở 36 khiếu kỳ thật cũng không tệ.
Tuyệt đối đừng ghét bỏ nha!
Chu Thiên Đạo cười thầm trong lòng.
Chủ ý này của ta rất tốt, Tô Vũ biết cũng sẽ cảm tạ mình, cha hắn được đưa đến Chiến Thần điện, vậy thì đủ an toàn chưa?
Khắp thiên hạ nơi này chính là chỗ an toàn nhất!
Người nào dám tới Chiến Thần điện giết người, vô địch cảnh sẽ thật sự bạo phát giết tới hang ổ, còn dám đến không?
Diệt Tằm vương im lặng, quên mẹ nó đi.
Tiểu tử của lão Chu gia này càng già càng không đáng yêu!
Khi còn bé đáng yêu biết bao a!
Lúc ấy gia hỏa này béo lùn chắc nịch, lão tử còn bóp chim sẻ của hắn khi còn bé a, hiện tại thì không dễ chơi tí nào.
. . .
Trong đại điện, Chu Thiên Đạo dễ dàng giải quyết hết thảy mọi việc.
Vô dục tắc cương!
Ta không đòi của các ngươi, các ngươi có thể làm khó dễ được ta chắc?
Mà lúc này, Đại Hán vương dường như nghĩ tới điều gì, chậm rãi nói: "Tô Vũ. . . Có nắm giữ di tích hay không?"
Chu Thiên Đạo nhíu mày.
Cả vô địch cũng để mắt tới sao?
Sau một khắc, Đại Hán vương khẽ cười nói tiếp: "Thiên Đạo, chớ suy nghĩ quá nhiều, ta chẳng qua là nhắc nhở ngươi, hắn có phần hơi trương dương, bây giờ, vạn giới có khả năng đều biết hắn nắm giữ di tích vô địch, nhắc hắn ít tiếp xúc với Hạ Long Võ lại. . ."
Lời này vừa nói ra, Hồ tổng quản hơi biến sắc.
Chu Thiên Đạo cũng như có điều suy nghĩ, gật đầu, "Có lý!"
Đại Hán vương thở dài: "Kỳ thật dù không tiếp xúc. . . Danh tiếng của hắn càng lớn thì cũng càng phiền toái, di tích nếu có thể chứng đạo, vậy đối với rất nhiều người, một chút bố trí trước kia sẽ bị phá hỏng. . ."
Ông nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói: "Hạ Long Võ, ta biết rất nhiều người đều đang đợi hắn! Chờ hắn lên Chư Thiên chiến trường, chờ hắn đi giết vô địch, thế nhưng không cần làm ầm ĩ, giày vò tới giày vò đi, đâu cần phải như vậy."
"Còn về Tô Vũ bên kia. . ."
Ông lại lần nữa nhìn về phía mọi người, thanh âm có chút đạm mạc, "Dù thật sự giết hắn thì tác dụng cũng không lớn, nếu hắn sớm đã đem nói chỗ di tích cho người nào, tỉ như Hạ Long Võ, tỉ như Chu Thiên Đạo, giết hắn thì để làm gì? Có thể ngăn cản nổi cái gì?"
Mấy người biến sắc.
Mấy người khác thì có chút khó có thể tin, trước đó lão nhân đã lên tiếng cũng nói thẳng: "Đại Hán vương, ý của ngươi là có người muốn giết Tô Vũ, không cho hắn cơ hội chuyển di tích cho người khác để cho người ta chứng đạo ư?"
Tô Vũ thì lão không biết.
Nhưng đã nghe tên nhiều lần nên trên đại thể cũng nghe hiểu một chút, một vị nhân tộc tuyệt thế thiên tài, hình như còn kế thừa di tích vô địch.
Hiện tại có người muốn giết hắn.
Về mục đích thì rất đơn giản, đó là không cho Hạ Long Võ cơ hội âm thầm chứng đạo, mọi người cần Hạ Long Võ chứng đạo chính diện, chứng đạo tại Chư Thiên chiến trường!
Đại Hán vương bình tĩnh nói: "Có lẽ thế! Vạn tộc đại khái cũng có mục đích này, cho nên, cử động nhằm vào Tô Vũ cũng càng ngày càng nhiều, người trẻ tuổi này. . . Ta cũng không dễ bình phán đúng sai, hắn công khai công pháp, đánh giết kẻ địch, đều là việc có lợi với nhân tộc nhưng hắn không ngừng công khai công pháp, hiển lộ ra rằng hắn có di tích, cũng làm cho không ít người kiêng kị."
Đại Hán vương dứt lời, ngừng một chút mới nói: "Lòng muốn giết hắn của Vạn tộc sẽ không chết, mà điều chúng ta có thể làm cũng không nhiều, tại Nhân Cảnh tận lực bảo vệ hắn chu toàn, hoặc là để hắn tới Cầu Tác cảnh, ta sẽ bảo đảm hắn chu toàn!"
Chu Thiên Đạo vừa muốn nói chuyện, Đại Hán vương đã thản nhiên nói trước: "Thiên Đạo, có một số việc ngươi cũng hiểu rõ, hắn không tới Cầu Tác cảnh, chúng ta cũng không tiện nhìn chằm chằm vào bên kia, ai cũng có chuyện, không có khả năng một mực để Vĩnh Hằng đi thủ hộ một vị trẻ tuổi."
Chu Thiên Đạo gật đầu, "Đại Hán vương nói cực phải! Bất quá tại Đại Minh phủ ta thì an toàn của hắn vẫn có bảo đảm, về phần di tích. . ."
Chu Thiên Đạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thật Tô Vũ đã sớm để cho Hạ Long Võ cầm đi rồi, đối với vạn giới, mọi người muốn giết thì trực tiếp giết Hạ Long Võ đi, cái tên máu me đó dù sao cũng không sợ gì. . ."
Hồ tổng quản trợn trắng mắt!
Mẹ nó, ngươi có phải người không?
Lời này mà ngươi nói ra miệng cũng không cảm thấy ngại à?
Chu Thiên Đạo không thèm để ý, nói câu khó nghe, Hạ Long Võ không ra khỏi Nhân cảnh thì ai có thể giết y cơ chứ?
Ra khỏi Nhân cảnh thì tất cả mọi người đều muốn giết y.
Có cái gì khác nhau đâu?
Cái tên máu me đầy mình đó đại khái cũng không thèm để ý chút chuyện này, thậm chí có khi y còn ước gì có vô địch tới âm thầm giết mình cũng nên, nói không chừng còn có thể câu được tên vô địch ra giết một lượt.
Nói đến đây, Chu Thiên Đạo thở dài, "Dù cho hiện tại không nói cho Hạ Long Võ thì chờ ta trở về cũng sẽ bảo Tô Vũ nói cho Hạ Long Võ biết di tích ở đâu, nói cũng đều nói rồi, các ngươi muốn ngăn trở Hạ Long Võ chứng đạo, vậy thì cứ đi tìm Hạ Long Võ gây phiền toái đi. . ."
Lời này vừa nói ra, có người trầm giọng quát: "Chu phủ chủ, nói sai một lần thì thôi! Không phải chúng ta muốn ngăn Hạ phủ chủ mà là vạn tộc, Phủ chủ một lần lại một lần nhất định cứ phải đẩy chúng ta tới phe đối lập Hạ phủ chủ sao?"
Chu Thiên Đạo cười lớn: "Ta không có ý kia a! Mọi người đừng hiểu lầm! Ta cũng không có ý đó, dù sao chuyện không liên quan gì tới ta!"
"Hạ Long Võ tính tình không tốt, ngày ngày giết chóc, ta cảm thấy tỉ lệ hắn Chứng đạo thất bại cao tới chín phần, bây giờ còn có một phần hi vọng, mọi người cũng đừng giày vò thêm nữa, thật sự ép người ta quá. . . Tưởng là hắn không chứng đạo là không được à? Ép quá thì dứt khoát không chứng đạo nữa, thế là tính toán gì đó đều uổng công, đúng không?"
Ông cười ha hả: "Có vài người còn hi vọng nhân cơ hội này giành cho mình một chút phúc lợi nữa kìa! Các ngươi lúc này ép người quá đáng, đến cuối cùng hắn chạy đi tiểu giới để chứng đạo. . . Vậy thì tiêu tùng!"
Chu Thiên Đạo nói rất hào hứng: "Tần Trấn, anh em nhà họ Chu, Nguyên gia lão đại, Lưu gia lão đại. . . Rất nhiều người đều đang đợi, cơ hội này đại khái chỉ có một lần, đừng làm náo động quá khó coi, nếu không đổi thành ta thì ta cũng nhịn không được, huống chi là tên bạo lực Hạ Long Võ kia, chư vị hãy quản người của mình cho thật tốt đi! Hãy suy nghĩ rõ ràng chút, chớ vì những người khác phạm sai lầm mà tính nợ. . . Thật sự dồn tên cục mịch kia đến cực hạn, ha ha. . . Đến lúc đó mọi người cứ chờ mà xem đi!"
Im ắng.
Đại Hán vương nhìn thoáng qua Chu Thiên Đạo, mở miệng nói: "Vậy cứ thế đi! Còn về Hạ gia. . ."
Ông nhìn về phía Hồ tổng quản, cười nhạt: "Tiểu Hồ, ngươi có lời gì muốn nói không?"
Hồ tổng quản vội vàng cung kính đáp: "Không có, Phủ chủ và Hầu gia đều không nói gì, hết thảy lấy đại cục làm trọng."
Đại Hán vương lúc này mới không nói gì nữa.
Bên kia, Diệt Tằm vương cũng không lên tiếng.
Không nói gì thì mới đáng sợ!
Loại người như Chu Thiên Đạo dựa vào lí lẽ biện luận, nói gì thì vẫn hi vọng yên ổn ở Nhân cảnh. Nhưng có vài người không lên tiếng, hiện tại kìm nén thì không có nghĩa là sẽ một mực kìm nén, đến cuối cùng, có lẽ sẽ gây ra nhiễu loạn lớn!
Hạ gia không nói gì!
Ngay cả Đại Hạ vương gần đây ở trên Chư Thiên chiến trường đều không tỏ ý gì.
Muốn Hạ Long Võ chứng đạo. . . điều này đã thành chấp niệm của Hạ gia.
Thành công hay thất bại thì khả năng đều sẽ có nhiễu loạn lớn.
Đại Hán vương cũng rất đau đầu, kỳ thật nếu Hồ tổng quản mở miệng, hiện tại ông có thể thừa dịp mệnh lệnh cho Nguyên gia Nguyên Khánh Đông rời khỏi Đại Hạ phủ, kết quả. . . họ lại im lặng.
Hạ gia không có ý kiến!
Càng không có ý kiến thì càng phiền toái.