Bên ngoài, Chu Thiên Đạo cũng mặc kệ tất thảy, trong nháy mắt ông đã triệu tập 3 vạn lực sĩ!
Đám lực sĩ này đều là Đằng Không cảnh, dĩ nhiên, 3 vạn người thì cũng có một vài vị Lăng Vân cảnh, cùng với 3 vị mới vào Sơn Hải, thực lực không tính yếu, bất quá nếu là nói cực kỳ hung mạnh thì cũng không đến mức ấy.
Chủ yếu là tiềm lực thật sự có hạn!
Phần lớn đều dùng dược liệu, đan dược, thủ đoạn đặc thù để bồi dưỡng.
Chu Thiên Đạo cũng không quan tâm những chuyện đó, 3 vạn người đều là Đằng Không, dù cho rất yếu thì khi thật sự chiến đấu, đánh những binh đoàn Vạn Thạch cảnh tinh nhuệ cũng không thành vấn đề, dùng tiền nuôi người, chuyện nhỏ mà thôi!
"Xuất phát, hồi phủ!"
Chu Thiên Đạo hô một tiếng, Kim Long bay lên không trung.
Quay đầu nhìn thoáng qua, hai ngôi đại điện tách rời, vô địch đã rời đi, ông mỉm cười, bỗng nhiên giơ ngón giữa với mấy người trong đại điện vừa đi ra, bờ môi giật giật: "Mẹ nó dám tới Đại Minh phủ ta quấy rối, sau này lão tử liền giày vò chết các ngươi!"
". . ."
Những vị cường giả vừa đi ra, chứng kiến hành động của ông thì sắc mặt đều có biến hóa.
Chu Thiên Đạo cười ha hả, "Thay ta ân cần thăm hỏi lão Hạ nhé, chân gãy cũng không sao đâu, lần sau lại đến Đại Minh phủ, ta sẽ bày tiệc mời khách, Đại Minh Văn Minh học phủ còn thiếu chức phó phủ trưởng, người nào tới đều được, tùy thời hoan nghênh!"
"Ha ha ha!"
Ông cười to một tiếng, Kim Long bay lên không!
"Ngày hôm nay thật cao hứng, ngày hôm nay thật là sung sướng!"
"Nhật Nguyệt cửu trọng, tốt lắm, vô địch quá tịch mịch, thảm thương thay cho Hạ Long Võ, nhất định phải chứng đạo cái gì chứ, đổi thành ta, giết cho tên kia tè ra quần mới sảng khoái a!"
". . ."
Tiếng cười, tiếng hát, tiếng nói đắc ý của Chu Thiên Đạo không ngừng truyền đến.
Ta không chứng đạo vô địch!
Người nào cũng đừng hòng bắt chẹt ta!
Bắt chẹt ta, ta cứ xử lý các ngươi trước lại nói.
Trong đại điện, có lão nhân bật cười cảm khái: "Từ bao giờ mà không thể chứng đạo vô địch lại trở thành vốn liếng chứ? Ai!"
Thảm thương, đáng tiếc.
Mà giờ khắc này, bên ngoài đại điện, dưới 99 bậc thang, một vị trung niên mập mạp đang lo lợp nhà, thấy có người nhìn mình thì y vội ngẩng đầu, nhe răng cười ngây ngô, "Cha ta nói dựng nhà ở đây, có việc liền gõ trống Thăng Long, mọi người về sau quan tâm nhiều hơn nhé, ta chuẩn bị ở lại đây trồng vài mẫu ruộng, rau quả trái cây, mọi người thích thì có thể cùng tới ăn."
Ngoài cửa Cầu Tác cảnh, dưới Cầu Tác điện, ở cổng Thánh địa, Chu gia… lại muốn trông coi trống Thăng Long, hơn nữa còn muốn cày ruộng, trồng cây!
Có người thực sự nhịn không được chửi bậy một tiếng: "Sỉ nhục văn nhã!"
Dưới nấc thang kia, con trai lớn của Chu Thiên Đạo vẫn giữ nguyên nụ cười ngây ngô: "Tổ phụ ta trước kia vốn là làm ruộng, ông ấy cũng không văn nhã, ta giúp ngài mắng ông ấy nhé, chờ ông ấy trở về, mắng ông ấy sỉ nhục văn nhã, loại người này làm Đại Minh Vương làm gì, chỉ tổ mất thể diện. . ."
". . ."
Đệch!
Mọi người thầm mắng, lưu manh!
Lão Chu gia đều không có ai tốt.
Con trưởng của Chu Thiên Đạo còn chưa bỏ qua, lại bồi thêm: "Đúng rồi, cha ta nói, về sau có lẽ ta sẽ thường trú tại Cầu Tác cảnh, ta thường trú rồi thì nhất mạch nhà ta liền phải cắm rễ ở đây. Mọi người thương lượng một chút đi, chia cho ta mảnh đất, với cả xem thử ta có thể nhậm chức vụ gì không? Không được thì ta phụ trách trông coi trống Thăng Long cũng được, còn nữa, Bát đại gia nghị sự, hẳn sẽ biến thành Cửu đại gia, Chu gia ta tới, tốt xấu gì cũng nên có vị trí. . ."
Vị trung niên mập mạp nói dông nói dài: "Cầu Tác cảnh còn có 27 vạn lực sĩ, nếu ta đảm nhiệm một trong những người chấp chưởng Cửu đại gia, có thể điều động 3 vạn người, sau này nhớ an bài cho ta một thoáng. Đúng rồi, chấp chưởng Cầu Tác cảnh, 9 năm có khả năng nhận 1 viên Thiên Nguyên quả, cái này phải cho ta đấy, nhất mạch của ta quá thảm rồi, cha ta không cho ta bao nhiêu tài chính làm vốn hết."
"3 vạn lực sĩ không có chuyện gì làm thì an bài tới khai hoang làm ruộng cho ta, dân dĩ thực vi thiên, làm ruộng cũng có thể phát tài đó!"
Trung niên mập mạp cười vô cùng xán lạn, giống như đang tính toán xem 3 vạn người làm ruộng có thể thu hoạch được bao nhiêu?
Trên bậc thang, có Nhật Nguyệt khẽ cau mày hỏi: "Chu Quảng Thâm, ngươi nghiêm túc hay là nói đùa thế?"
Mập mạp ngẩng đầu, cười ha hả đáp: "Không nói đùa! Dĩ nhiên là ta nghiêm túc! Chu gia. . . sẽ đến tham dự! Đến xen vào! Đến tranh quyền đoạt lợi! Cha ta còn nói, ta chính là gậy quấy phân heo, về sau các ngươi họp hành đưa ra quyết định gì thì đều phải gọi ta đi! Không gọi thì ta liền gõ trống Thăng Long! Hết thảy quyết định, hết thảy quyết nghị, ta đều phải được biết! Không nói cho ta thì ta cũng gõ trống Thăng Long!"
"Cha ta còn nói, có vài người cho thể diện mà không cần, cảm thấy Chu gia ta dễ bắt nạt, ta phải ngày ngày đánh mặt bọn hắn!"
"Cha ta nói, người hiền sẽ bị bắt nạt, ngựa thiện bị người ta cưỡi!"
"Cha ta nói, Chu gia không phải là người có văn hóa, thời khắc mấu chốt liền cầm đao khô máu, đừng sợ, thắng thì ăn thịt, thua thì gia gia ta sẽ mang bọn ta chạy trốn!"
"Cha ta còn nói, Bát đại gia Cửu đại gia gì chứ, ông ấy quản là cái khỉ gì, Chu gia ta ăn no là đủ rồi, ăn không đủ no thì cầm vũ khí trở mặt!"
"Cha ta lại nói, làm người không thể quá vô sỉ, người vô sỉ không có kết cục tốt, làm người phải không biết xấu hổ, thể diện là thứ khốn kiếp, cần nó không có ích gì, không biết xấu hổ, không chứng đạo thì mới có thể muốn đánh ai thì đánh. . ."
"Cha ta còn nói, đại bá ta chết hay lắm, không chết thì sẽ muốn chứng đạo, Chu gia liền phải ra vẻ đáng thương!"
"Cha ta. . ."
". . ."
Bốn phương tám hướng, vô số vị cường giả trở nên ngây ngốc.
Đại Minh phủ. . . quá lưu manh!
Tên vương bát đản nào chạy đi trêu chọc Đại Minh phủ thế?
Muốn thực lực có thực lực, muốn địa vị có địa vị, có xấu hổ hay không mà cần thể diện, các ngươi trêu chọc bọn hắn làm gì?
Điên rồi à?
Dưới bậc thang, Chu Quảng Thâm hừ hừ phát điệu hát dân gian, tiếp tục lợp nhà, khoan thai tự đắc, hát tiểu khúc. Bên cạnh trống Thăng Long, vài vị Sơn Hải trông coi lúc này đều là sắc mặt cứng đờ!
Về sau. . . Ngươi thật sự sẽ ở nơi này à?
Về sau, mọi người thật sự sẽ làm hàng xóm hả?
Nhiệm vụ trông coi này không làm nữa!
Mấy người bi phẫn, mặc kệ, không có cách nào làm nổi, sẽ tức chết người đó.
Trên bậc thang, Bát đại gia chủ yên lặng không nói, lẳng lặng rời đi.
Không ai muốn trêu chọc Chu gia!
Lần trước lão Hạ đi thăm dò. . . chỉ là tùy ý dò xét, nào biết được lại đâm vào tổ ong vò vẽ, cái tên thuốc cao da chó này muốn bỏ rơi cũng bỏ rơi không được!
Họ đau đầu muốn chết đi được!
Hết lần này tới lần khác họ lại không có biện pháp gì cự tuyệt, Chu gia muốn tham dự vào, trưởng tử nhất mạch muốn cắm rễ ở đây, về sau. . . sẽ thật sự phiền phức lớn rồi.