Hồng Đàm nhìn về phía mọi người, cuối cùng, nhìn về phía Nguyên Khánh Đông, ngạc nhiên nói: "Đây là. . . Nguyên tiên sinh của Cầu Tác cảnh?"
Nguyên Khánh Đông lẳng lặng gật đầu, không hề mở miệng.
Ngô Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: "Đây là phó phủ trưởng của chúng ta, người chủ quản Thần văn học viện, thân phận của Phong Kỳ cũng là do vị này tiết lộ!"
Nguyên Khánh Đông nghe vậy liền nhíu mày, mở miệng nói: "Đây là hiểu lầm, ta cũng đã giải thích, ta cũng đứng ra xin lỗi, thậm chí nguyện ý đền bù tổn thất. Ngô Các lão, đến lúc này ngươi cũng không cần phải châm ngòi làm gì."
Ngô Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, không để ý tới gã.
Nguyên Khánh Đông thở dài, đoạn nói: "Còn chưa chúc mừng Hồng Các lão và Chu viện trưởng, hai vị hôm nay tấn cấp Nhật Nguyệt, là niềm vui của Đại Hạ Văn Minh học phủ, là niềm vui của cả nhân tộc. Một ngày đồng thời tấn cấp Nhật Nguyệt cũng là duyên phận. . ."
Hai vị Nhật Nguyệt cùng sinh ra trong một ngày, đây là duyên phận, là nghiệt duyên.
Hồng Đàm hỏi: "Vạn phủ trưởng đâu?"
"Đã bế quan!" Ngô Nguyệt Hoa thản nhiên đáp: "Bế quan, mặt khác, hiện ông ta chỉ là đại diện phủ trưởng, không phải phủ trưởng chính thức. Ông ấy đã bế quan, hiện tại hết thảy công việc trong học phủ sẽ do Nguyên phủ trưởng phụ trách!"
"Bế quan?"
Hồng Đàm nghiêng đầu nhìn về phía Chu Minh Nhân, cười nói: "Chu lão, nhà ngươi chết không ít người, thật là thảm, ta bên này hình như không có ai chết, vận khí coi như không tệ, đúng không?"
Chu Minh Nhân không để ý tới ông, lúc bấy giờ không ngừng có người truyền âm cho ông ta, thuật lại chuyện phát sinh gần đây.
Hồng Đàm khẽ hít một hơi, đoạn nói: "Được rồi, hình như cũng không thua thiệt gì, chỉ là không thấy người đâu mà thôi, không có gì, không sớm thì muộn ta sẽ tìm trở về, không có việc gì, kín tiếng, điệu thấp một chút."
Mà vào thời khắc này, Kỷ Hồng thản nhiên nói: "Đừng thế, điệu thấp làm cái gì! Nguyên phủ trưởng tuyên cáo đi, Hồng Các lão sau này cần phải làm gì?"
Nguyên Khánh Đông khẽ nhíu mày nhìn y.
Thấy vậy, y liền tủm tỉm mỉm cười, thông báo: "Đại Hạ Văn Minh học phủ sắp trùng kiến đa thần văn dung hợp học viện, Hồng Đàm Các lão đảm nhiệm chức vụ viện trưởng! Đây là yêu cầu của Tô Vũ, hắn muốn chấn hưng đa thần văn hệ, cho nên tại các đại phủ đều có yêu cầu như vậy. . ."
"Tô Vũ?" Hồng Đàm bật cười, "Hắn còn có khả năng này, không tệ, rất không tệ, trùng kiến đa thần văn học viện, cũng được, ta làm viện trưởng à? Có thể. . ."
Nguyên Khánh Đông yên lặng một hồi lại nói: "Bia thần văn chiến kỹ mất tích, đây là đầu nguồn của đa thần văn hệ, hi vọng Hồng Các lão có thể tìm trở về. Đây không phải yêu cầu hay mệnh lệnh của ta, đây là quy định, không có bia đa thần văn chiến kỹ thì học viện không có cách nào mở lại. Mặt khác. . . Tục truyền, Hồng Các lão nắm giữ một môn kỹ thuật có thể khiến Thần văn sư Đằng Không cảnh trở lên gây dựng lại thần văn, xây lại thần văn chiến kỹ, học phủ hi vọng Hồng Các lão có thể sớm đem môn kỹ thuật này tiến hành báo cáo chuẩn bị truyền bá. . ."
"Gầy dựng lại thần văn?"
Hồng Đàm sửng sốt một chút, nhìn về phía Nguyên Khánh Đông, đoạn hỏi: "Ý của ngươi à?"
"Không phải!" Nguyên Khánh Đông vội đáp: "Hồng Các lão hiểu lầm, ta không có ý này!"
Đây xác thực không phải ý của gã.
Thế nhưng vào lúc này gã cũng rất tò mò, tin đồn là thật hay giả thế?
Gầy dựng lại thần văn chiến kỹ?
Đến Đằng Không cũng có thể làm được?
Là lời ba hoa hay là sự thật?
Nếu là thật. . . Gã có chút không dám tưởng tượng nổi việc này sẽ dẫn phát hậu quả thế nào!
Hồng Đàm hít sâu một hơi nhìn về phía Tu Tâm các, rất nhanh, ông lại quay đầu nhìn thoáng qua hướng phủ thành Đại Hạ phủ, khẽ mỉm cười, làm gì chứ!
Mấy lão già khốn kiếp không cạo chết ta thì không cam tâm sao?
Ta biết điều như vậy rồi mà!
Ngươi xem đi, đồ tôn của ta đã chạy, đồ đệ mất tích, ta đều không lên tiếng, không nên ép ta nữa mới phải, rốt cuộc các ngươi đang làm gì?
Mấy lão già khốn kiếp này đừng có ép ta trở mặt!
Trong đầu ông lóe lên từng suy nghĩ.
Phương pháp chia tách. . . Ta chưa nói được cho mấy người biết đi!
Bạch Phong biết, Tô Vũ biết, Trần Vĩnh biết, mặt khác. . . Hạ Tiểu Nhị và Vạn Thiên Thánh đại khái có thể đoán được một chút, Kỷ Hồng đại khái cũng có thể đoán được, trừ mấy người này ra, hẳn là không còn ai khác?
Hiện tại bảo ta truyền thụ. . . Truyền thụ con mẹ ngươi ấy!
Những người kia rốt cuộc là muốn làm gì?
Không biết nếu làm thế thì phiền toái rất lớn sao?
Phiền toái rất lớn, đồ khốn khắp thiên hạ đều sẽ muốn chạy đến tìm ta để tìm hiểu thực hư.
Vạn Tộc giáo, vạn tộc, kẻ đối địch, kẻ mong muốn chèn ép ta. . .
Ông càng nghĩ lại càng thấy giật mình, người xấu khắp thiên hạ đều sẽ nhào tới tìm ông.
Chúng đều muốn tới Đại Hạ phủ, đều muốn tới chỗ ta, muốn dò xét ta, giám sát ta. . .
"Kẻ xấu khắp thiên hạ đều sẽ tới đây ư?"
Ông thất thần, nhanh chóng lóe lên ý nghĩ này.
Tới bao nhiêu nhỉ?
Khẳng định là rất nhiều!
Nhiều đến nỗi muốn ta chết, mong muốn đa thần văn nhất hệ không thể quật khởi. Người người sẽ ùa tới, tới để dò xét tình huống cũng tốt, tới thăm dò hư thực cũng tốt, khẳng định sẽ đến rất nhiều người.
Đây là muốn làm gì chứ?
Biến Đại Hạ phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ thành ổ phỉ sao?
Hồng Đàm nhìn thoáng qua Nguyên Khánh Đông, cười khẽ, "Nguyên phủ trưởng, đừng nghe gió liền là mưa, không có chuyện này, không hề tồn tại đâu!"
Nguyên Khánh Đông bình tĩnh nói: "Có người nói Bạch Phong đã từng sử dụng chia tách thần văn chiến kỹ."
"Có sao?" Hồng Đàm cười hỏi lại: "Chắc là nhìn lầm đi?"
Nguyên Khánh Đông yên lặng nhìn ông, một lát sau lại nói: "Hồng Các lão, ta không có ý đối chọi gay gắt cùng Các lão, bất quá, nếu có thật thì đây là việc lớn, không phải chuyện nhỏ, đây cũng là cơ sở để Hồng Các lão khai sáng đa thần văn học viện. . ."
Rốt cuộc ngươi có kỹ thuật này hay không?
Gã có điểm khẩn trương, mà mấy vị Các lão khác kỳ thật cũng rất khẩn trương.
Thật sự có sao?
Thật sự có thể chứ?
Thật sự ai cũng có thể phác họa thần văn chiến kỹ à?
Hồng Đàm suy nghĩ cấp tốc, nửa ngày sau mới lạnh nhạt đáp: "Kỳ thật vẫn còn chưa thành thục, trước mắt chỉ hữu hiệu với vài thiên tài Đằng Không cảnh. . ."
Lời này vừa nói ra, dù cho ông bảo chỉ hữu hiệu với Đằng Không thì sau một khắc, bốn phương đều rất an tĩnh, lòng người chấn động!
Tiếng tim đập lúc này rõ ràng có thể nghe thấy!
Thật sự có!
Yết hầu cảm thấy đắng chát, Nguyên Khánh Đông cứng đờ nói: "Hồng Các lão, ngươi nói là. . . Ngươi. . . Nắm giữ môn kỹ thuật này?"
"Cũng không phải. . ."
Hồng Đàm cười đáp: "Nói nắm giữ thì quá đánh giá cao ta, ta chẳng qua là thí nghiệm trên thân đồ đệ của ta một lần, thế nhưng cũng chỉ có đồ đệ Bạch Phong của ta mới hoàn thành. Cụ thể việc gầy dựng lại thì chưa thí nghiệm qua, cũng chưa từng thử. Trước mắt chỉ có thể có tác dụng nhất định với Đằng Không, ta còn cần làm nhiều thí nghiệm, nhiều án lệ để chứng minh tất cả những thứ này. . ."
"Kỹ thuật hạch tâm đều ở tại chỗ Hồng Các lão sao?"
"Không tính là kỹ thuật gì, đây chỉ là một lần thử nghiệm đơn giản."
Hồng Đàm cười khẽ: "Nếu có ích với Sơn Hải Nhật Nguyệt thì đó mới tính kỹ thuật hạch tâm, hiện tại xem như rất bình thường đi."
"Không. . ."
Nguyên Khánh Đông rung động, kinh hãi nói: "Đằng Không. . . Nhân tộc có nhiều Đằng Không lắm, rất nhiều người ở Đằng Không cảnh vẽ ra không ít thần văn, rất nhiều người dưỡng tính đã vội vã Đằng Không, chưa kịp phác họa hàng loạt thần văn ở dưỡng tính, ý chí lực cũng không đủ chống đỡ nhiều thần văn như vậy. Nếu Đằng Không lại có thể. . ."
Đừng nhìn chẳng qua là nâng lên nhất giai, kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt!
Nếu trước đó trong một vạn người chỉ có một người thích hợp tu luyện đa thần văn nhất hệ, mà giờ đây đến Đằng Không lại có thể trùng kiến chiến kỹ thì trong một vạn người có được ngàn người là đủ rồi!
Dạng tỉ lệ này cũng có thể làm đến mức phổ cập trong toàn giới Văn Minh sư!
Ông ta không nghĩ tới, Hồng Đàm thật sự biết phương pháp!
Đây là thật. . . Thứ này lại có thể là thật!