Một mực xem sách đến tận đêm khuya, Tô Vũ mới cáo từ rời đi.
Hắn đi không lâu, Bạch Triển Nghĩa tiến vào thư khố nhìn một chút, thấy quyển sách kia không còn thì khẽ bật cười. Ngươi cũng không sợ Bạch gia chúng ta nói ngươi trộm sách à? Tên tiểu tử này đúng là láu cá hơn Bạch Phong không ít.
Như thế cũng tốt, quá ngay thẳng thì chưa chắc có kết cục tốt đẹp gì.
"Ta chỉ hiếu kỳ, tiểu tử kia nắm giữ thần văn gì, vì sao lại cảm thấy hôm nay đủ loại cảm ngộ xông lên đầu. . ."
Bạch Triển Nghĩa lắc đầu, y đã là Lăng Vân cửu trọng, kẹt ở đây cũng tới mấy năm, hôm nay lại cảm giác thu hoạch rất nhiều, hình như cũng sắp có hy vọng Sơn Hải.
"Tên tiểu tử này là bảo khố di động a, ngày ngày phát ra những hào quang kia một thoáng, ta đại khái rất nhanh có thể vào Sơn Hải, khó trách Phủ chủ coi trọng hắn."
Y có thể mơ hồ cảm nhận được Tô Vũ tới Bạch gia có không ít cường giả âm thầm đi theo, vẫn còn ở trong thành mà lại có không ít cường giả hộ đạo, rõ ràng Tô Vũ nhận được đãi ngộ còn cao hơn hẳn so với những người khác.
. . .
Mà giờ khắc này, trong phủ thành chủ.
Chu Thiên Đạo sờ sờ cằm, lẩm bẩm: "Nguyên Thần khiếu. . . Thật sự có thể vượt cấp giết địch sao?"
Nếu là như vậy, lão tử có thể giết vô địch được không?
Thật là có chút chờ mong!
Chậc chậc, được rồi, không nghĩ việc này nữa, tiểu tử Tô Vũ này, ông thật hận không thể bắt Tô Vũ một ngày hai mươi bốn giờ làm nghiên cứu. Ngủ cái gì chứ, Đại Minh phủ quá cần ngươi, có lẽ sau này nên đưa thêm càng nhiều đồ nâng cao tinh thần tới cho hắn.
. . . . .
Trở lại sở nghiên cứu, Tô Vũ hiển nhiên không biết dự định của Chu Thiên Đạo.
Thời khắc này, Tô Vũ vừa vội vàng nghiệm chứng Nguyên Thần khiếu, vừa vội vàng đi thử nghiệm những công pháp khác, khi ban đêm xuống vắng người, hắn còn phải dùng hàng loạt Thiên Nguyên khí để không ngừng chú thể.
Vì không cho Thiên Nguyên khí trôi ra ngoài, thế nên Tô Vũ phải luôn không ngừng dùng bóng mờ kết giới để chế tạo kết giới, giăng đầy toàn bộ mật thất.
Mật thất bị hắn biến thành một mảnh Thánh địa Thiên Nguyên khí nho nhỏ.
Bây giờ Tô Vũ đã nắm chắc tam giai thần văn.
Mấy thần văn chữ “Máu”, “Lôi”, “m” đều đã đạt đến tam giai, ý chí lực là nhị giai cao cấp, Tô Vũ còn phải tiếp tục thu nạp ý chí lực để tăng lên ý chí lực của bản thân, đồng thời để mở rộng Thần khiếu. . .
Nhiệm vụ của hắn còn nhiều lắm.
Không thể một ngày hai mươi bốn giờ không nghỉ ngơi, nhưng cả một ngày hắn cũng chỉ nghỉ ngơi tối đa ba, bốn tiếng mà thôi.
Mệt mỏi, thế nhưng hết sức phong phú.
Ban ngày làm nghiên cứu, ban đêm tu luyện, lúc rạng sáng mới có thể ngủ một lát.
Đây chính là chuyện thường nhật của Tô Vũ.
. . .
Cuộc sống của Tô Vũ vô cùng bận rộn, những người khác cũng không hề rảnh tay.
Trong sở nghiên cứu không có người nhàn rỗi.
Dù cho là Ngô Lam, mấy ngày nay, ngoại trừ thu thập tài liệu thì chính là làm trợ thủ cho mấy ông lão.
Hơn nữa nàng còn phải liên tục học tập tri thức, vả lại tự học nào có dễ dàng như được lão sư dạy bảo.
Trong phòng thí nghiệm, Khổng Ngọc Tiên lúc này đang dạy Ngô Lam rút ra ý chí lực.
Từng mảnh vỡ ý chí chi văn bị nàng lấy ra, Khổng Ngọc Tiên cẩn thận chỉ điểm: "Nguyên khí có thể rút ra Nguyên Khí dịch, cho nên Chiến giả tu luyện đơn giản hơn chúng ta nhiều, thế nhưng ý chí lực lại rất khó tu luyện."
"Thật lâu trước đó từng có người muốn rút ra ý chí lực để ngưng tụ tinh hoa dịch, thế nhưng không cách nào thành công, về sau tại Tinh Vũ phủ đệ lại phát hiện ra Thiên Hà cát, cho nên mới có kỹ thuật như vậy, thế nhưng Thiên Hà cát lại quá khan hiếm!"
Ngô Lam gật đầu, "Cái này thì ta biết, khi còn ở Đại Hạ phủ, học phủ chúng ta từng mở ra thức hải bí cảnh, khi ấy phải tiêu hao rất nhiều Thiên Hà cát, người bình thường dù cho có tiền cũng vô dụng, không có Thiên Hà cát thì không thể làm gì."
"Đúng thế!"
Khổng Ngọc Tiên gật đầu, sau đó lại hỏi: "Ngoại trừ Thiên Hà cát thì còn có thủ đoạn gì có khả năng tịnh hóa ý chí lực?"
Ngô Lam ngập ngừng đoán: "Thần văn?"
"Không sai!"
Khổng Ngọc Tiên nói: "Rất nhiều người quên đi một cái bản chất, thức hải bí cảnh cũng tốt, Bách Đạo các cũng tốt, nhưng họ không tự hỏi vì sao chúng có khả năng cung cấp hàng loạt ý chí lực đều rất tinh khiết! Bởi vì bản chất của bọn chúng đều liên quan đến thần văn! Thức hải bí cảnh là thần văn do Nhất Đại Hạ Thần của Đại Hạ phủ lưu lại, thật ra nó là do nhiều thần văn cấu tạo nên một cái bí cảnh, cũng là thần văn chiến kỹ năm đó của ông ấy. . ."
"Hạ Thần nổi danh nhất chính là ý chí lực thâm hậu, cực kỳ cường hãn, đa thần văn nhất hệ ngoại trừ Tô Vũ ra thì những người khác chính là chúa tiêu hao ý chí lực. Lực chiến đấu của họ rất mạnh, bất quá không đủ bền bỉ, mà năm đó Hạ Thần lại là có thể chiến đấu cả ngày cùng cường địch . . ."
Khổng Ngọc Tiên giảng giải: "Mà Bách Đạo các thành lập kỳ thật cũng có Hạ Thần tham dự, trong Bách Đạo các thành lập một bộ thần văn hệ thống chuyên dùng cho việc rút ra ý chí lực, tịnh hóa ý chí lực."
Khổng Ngọc Tiên lại tiếp tục giảng: "Những ngày qua, người khác đều có việc làm, hai chúng ta thì lại không bận gì nhiều. Hợp Thần khiếu hay công pháp thôi diễn đều là sở trường của đám Văn Trung, mà chúng ta cũng không có quá nhiều kỹ thuật phương diện này, thứ ta am hiểu nhất là rút ra ý chí lực. . ."
Ngô Lam mau chóng gật đầu, "Lão sư cũng là người đầu tiên của Nhân cảnh phát hiện ra tác dụng của Thiên Hà cát, là người đặt nền móng, bây giờ có vài gia tộc thành lập phòng thí nghiệm tinh thuần ý chí lực, đều là do lão sư đưa ra lý niệm. . ."
"Đừng gọi ta là lão sư, gọi ta sư tỷ là được, không phải ngươi thường gọi đám Văn Trung là sư huynh sao?"
Khổng Ngọc Tiên nở nụ cười, rất nhanh bà lại nói: "Ngươi ngàn dặm xa xôi tới Đại Minh phủ, ta nghĩ ngươi cũng không phải là vì làm bình hoa chuyên thu thập chút tư liệu đơn giản nên mới tới, chờ ngày nào đó Tô Vũ thành lập hoàn chỉnh cơ sở dữ liệu, vậy ngươi. . . liền không có bất kỳ giá trị cùng tác dụng gì!"
Ngô Lam dẩu dẩu miệng, không có lên tiếng.
Khổng Ngọc Tiên cười nói: "Chúng ta đi theo tu giả một đạo, đi lên Văn Minh sư đạo, dù cho thực lực không đủ thì cũng muốn để cho người ta biết, giá trị của chúng ta là không cách nào thay thế! Học phủ có rất nhiều Đằng Không, Lăng Vân, vì sao Tô Vũ chỉ để cho chúng ta tiến vào phòng thí nghiệm mà không phải là những người khác? Chiến giả học viện có nhiều cường giả như vậy, tại sao hắn không đi tìm Chiến giả? Bởi vì Văn Minh sư có đặc điểm và sở trường riêng của Văn Minh sư."
"Sức chiến đấu là tiêu chuẩn duy nhất sao?"
"Không đâu, nếu là như vậy thì Văn Minh sư sớm đã bị đào thải, bồi dưỡng một vị Văn Minh sư khó hơn bồi dưỡng một vị Chiến giả nhiều lắm."
Ngô Lam gật đầu, Khổng Ngọc Tiên lại nói: "Nếu gần đây không có việc gì, ta liền tâm sự hạng mục nghiên cứu chủ yếu của ta mấy chục năm qua, rút ra ý chí lực, tịnh hóa, bao gồm cả nơi phát ra ý chí lực, cùng với xử lý mảnh vỡ ý chí chi văn cho ngươi."
"Đúng rồi, còn có biến hóa thần văn trở lại như cũ, thậm chí bao gồm. . . phá hủy, mô phỏng biển ý chí!"
Ngô Lam mở to hai mắt nhìn bà, những năm qua bà đã nghiên cứu nhiều như vậy sao?
Khổng Ngọc Tiên thấy ánh mắt sùng bái của nàng thì không khỏi phì cười, "Ta sống lâu rồi, ở phương diện này cũng đã làm hàng loạt nghiên cứu, năm đó ta đã từng đi Cầu Tác cảnh, cũng tới Đại Chu phủ và Đại Hán phủ để học hỏi, trao đổi thêm kiến thức."