Đám người Lục Dực thần giáo vừa rời đi một hồi, hư không dao động một chút, Hầu thự trưởng nhanh chóng xuất hiện, sau đó không lâu, Triệu tướng quân cầm thương đi ra, khẽ nhíu mày.
Hầu thự trưởng mở miệng: "Tiểu Triệu, phát hiện cái gì không?"
"Không!"
Triệu tướng quân không nhiều lời, nhưng trong lòng thì nghi hoặc, trú quân Đại tướng Lưu Kỳ bị giết, y đi nhìn hiện trường chiến đấu và thi thể, mơ hồ nhận ra chút dị dạng, hiện trường Lưu Kỳ bị giết, bởi vì y đến nhanh nên vẫn cảm nhận được có chút khí tức quen thuộc lưu lại.
Cái gọi là khí tức quen thuộc. . . Là khí tức Phệ Hồn quyết.
Trần Vĩnh vận dụng Phệ Hồn quyết mới thuận lợi chém giết đối phương.
Triệu tướng quân cảm nhận được là bởi vì y đã tiếp xúc công pháp này từ lâu, kỳ thật chính y cũng từng tu luyện.
Phệ Hồn quyết có thể tu luyện đến nước này chỉ có nhóm đầu tiên tiếp xúc công pháp, Sơn Hải Nhật Nguyệt không dễ khai khiếu, người đó là hẳn là nhóm người đầu tiên tiếp xúc.
Trần Vĩnh có khả năng!
Nhưng Trần Vĩnh giết Lưu Kỳ làm cái gì?
Huống chi, Trần Vĩnh vừa phá cảnh không lâu, có thể nhẹ nhàng giết Lưu Kỳ như vậy sao?
Giết trú quân Đại tướng, đây chính là tội chết!
Dù y là người đa thần văn hệ, thậm chí là người của Hạ gia thì cũng là tội chết, trừ khi có chứng cứ chứng minh Lưu Kỳ là người xấu, hơn nữa phải mắc tội không thể tha, bằng không y nhất định phải chết!
Triệu tướng quân nghi hoặc, nhưng không phán đoán ra cái gì.
Lúc này y cũng không tiện nói gì với Hầu thự trưởng.
Hầu thự trưởng không phát hiện ra nghi vấn của y, chỉ thở dài than thở: "Quá khó tìm, mà không hiểu sao ta lại mơ hồ cảm thấy có lẽ Trần Vĩnh đang cố ý tránh chúng ta."
Y có cảm thụ như vậy!
Bằng không, Trần Vĩnh và Phong Kỳ hoàn toàn có khả năng chạy đến đại phủ, chạy đến nơi có gia tộc vô địch tọa trấn, dù Lục Dực thần giáo to gan thì cũng không dám đến địa bàn gia tộc vô địch gây sự. Đến đó chẳng khác nào muốn tự nộp mạng.
Nhưng không.
Chỗ nào vắng vẻ, hai người Trần Vĩnh đi chỗ đó.
Điểm này không bình thường!
Mặc dù người Lục Dực thần giáo đang truy sát bọn họ, nhưng bọn chúng tuyệt đối không có năng lực phong tỏa con đường cầu viện của bọn họ, nếu có bản lĩnh đó thì chúng đã giết chết hai người Trần Vĩnh từ lâu rồi.
Hiện tại y cảm giác, Trần Vĩnh và Phong Kỳ đang mang theo gia hỏa Lục Dực thần giáo chạy loạn khắp nơi.
Vả lại còn không muốn đối mặt với người cứu viện.
Hầu thự trưởng bất đắc dĩ, y đã đáp ứng Tô Vũ sẽ cứu sư bá hắn trở về, kết quả. . . đám gia hỏa đa thần văn hệ này kẻ nào cũng phiền toái, kẻ nào cũng khó dây dưa.
Tô Vũ gây sự tại Đại Minh phủ, chết 5 vị Nhật Nguyệt, Hồng Đàm tại Đại Hạ phủ cũng gây sự, mặc dù còn chưa chết người, nhưng hiện tại Đại Hạ phủ cũng đang cực kỳ lộn xộn.
Bạch Phong sắp trở về từ chiến trường Chư Thiên, chỉ sợ cũng không thiếu gặp nguy hiểm.
Còn có Liễu Văn Ngạn ở trong Tiên Phong doanh, thường xuyên dẫn tới rất nhiều cường giả vạn tộc vây giết, dẫn đến gần đây Tiên Phong doanh tổn thất nặng nề, nghe nói Trịnh Ngọc Minh và một vị Mã các lão của đơn thần văn nhất hệ suýt nữa bởi vì cái tên này mà bị vạn tộc chém chết.
Đều ở Tiên Phong doanh, Liễu Văn Ngạn không may, bọn họ cũng không dễ chịu gì.
"Khó dây dưa, phiền toái!"
Vài người không quan trọng đang gây nên sóng gió tại các đại phủ, năng lực gây chuyện của đa thần văn nhất hệ đúng là không phải để trưng cho đẹp.
Hầu thự trưởng bất đắc dĩ, tiếp tục đuổi theo!
Đáng tiếc, rượu ngon không còn, trà ngon cũng không có, thời gian gần đây y sống khổ quá.
. . .
Cùng lúc đó.
Bạch Phong đang trên đường trở về.
Anh còn chưa về đến Nhân cảnh.
Mà là mới rời khỏi Tiên Phong doanh.
Mấy vị Sơn Hải hộ tống anh trở về!
Tiên Phong doanh có Đại Tần vương tọa trấn nhìn chằm chằm, phiền toái không quá lớn.
Rất nhanh, đoàn người Bạch Phong đã tới thông đạo.
Vô số quân đội đóng quân ở đây, đây là đại bản doanh của Nhân cảnh tại chiến trường Chư Thiên.
Đoàn người Bạch Phong vừa tới phụ cận đại bản doanh, liền có từng vị cường giả dò xét qua, rất nhanh, một vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh phá không lao tới, trầm giọng hỏi: "Đại Hạ Văn Minh học phủ Bạch Phong?"
"Là ta!"
Bạch Phong gật đầu, Nhật Nguyệt cảnh hơi nhíu mày: "Vương của ta đã lâu chưa quay về Nhân cảnh, nghe nói Hồng Đàm sáng tạo phương pháp chia tách thần văn chiến kỹ, ngươi từng sử dụng, điều này là thật sao?"
Bạch Phong gật đầu, "Là thật, nhưng chỉ Đằng Không có thể dùng, mà phiền toái rất lớn, kỳ thật có chút vô dụng, phải có thần văn chiến kỹ thì mới có thể chia tách."
"Có thần văn chiến kỹ mới dung được?"
"Không sai!"
Nhật Nguyệt nhíu mày, là thật hay giả?
Nếu phải có thần văn chiến kỹ mới có thể chia tách chỉnh hợp, vậy thì không có ý nghĩa gì, chỉ hữu hiệu đối với đa thần văn nhất hệ.
"Bạch Phong, Vương của ta muốn chiêu nạp ngươi gia nhập Đại Thương phủ, thăng chức thành nghiên cứu viên cao cấp, thêm trăm giọt tinh huyết Thần Ma, mở lại đa thần văn học viện tại Đại Thương phủ, Bạch Phong, ngươi có bằng lòng không?"
Bạch Phong vội xua tay, "Thôi, ta không có năng lực gì, toàn bộ đều là nhờ sư phụ ta, hiện tại sư phụ ta đang mở lại học viện tại Đại Hạ phủ rồi, ta phải trở về giúp đỡ."
Nhật Nguyệt Đại Thương phủ hơi nhíu mày, "Bây giờ ngươi trở về Đại Hạ phủ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, mà trên đường cũng chưa chắc đã an ổn! Đại Hạ phủ hiện tại không đủ nhân thủ, không có cường giả tới đón ngươi hộ đạo, vài vị Sơn Hải hộ tống ngươi trở về, nguy hiểm cũng không nhỏ. . ."
"Tại Nhân cảnh nào có nhiều nguy hiểm như vậy!" Bạch Phong cười đáp: "Nếu thật sự có nguy hiểm thì sư phụ ta đã tới đón ta về rồi."
"Sư phụ ngươi. . . hiện tại chưa chắc có thể tùy tiện ra khỏi Đại Hạ phủ."
Nhật Nguyệt này ý vị thâm trường, mặc dù Hồng Đàm là Nhật Nguyệt, nhưng tùy tiện ra khỏi Đại Hạ phủ cũng sẽ gặp nguy cơ trùng trùng!
Gần đây Vạn Tộc giáo lại có chút dị động.
Đâu chỉ Vạn Tộc giáo, gần đây chỉ sợ Nhân cảnh có không ít cường giả vạn tộc tiềm nhập.
Bạch Phong không đáp lời, đúng lúc đó, thông đạo phía sau gợn sóng, một lát sau, từng vị cường giả xuất hiện.
Hạ Vân Kỳ khẽ cười, "Tiểu Bạch, chúng ta tính chuẩn phết, quả nhiên lúc này ngươi đã đến đây."
Ba người Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình, Triệu Minh Nguyệt đều tới.
Nhật Nguyệt Đại Thương phủ thấy thế, chần chờ nói: "Hạ Vân Kỳ, mấy người các ngươi tới đón Bạch Phong về sao? Dọc đường cẩn thận có Nhật Nguyệt đột kích, gần đây Vạn Tộc giáo điên rồi, vạn tộc cũng điên rồi, Nhật Nguyệt Đại Hạ phủ có đến đây không?"
Hạ Vân Kỳ lắc đầu, "Không cần, mà cũng không thể để quá nhiều Nhật Nguyệt rời đi, đề phòng Vạn Tộc giáo to gan lớn mật chui vào Đại Hạ phủ, vậy càng phiền toái hơn. Vả lại Bạch Phong, cũng không phải nhân vật trọng yếu, Vạn Tộc giáo sẽ không đến mức vì hắn mà trả cái giá quá lớn."
Nghe vậy, Bạch Phong liền u oán nói: "Hạ sư bá, ta cảm thấy. . . Ta rất giá trị mà, ta là trợ thủ đắc lực của sư phụ, không có ta, một mình sư phụ rất khó làm ra kết quả."
Hạ Vân Kỳ bật cười, "Vậy hả? Nhưng ta lại nghe sư phụ ngươi nói, không có ngươi, một mình hắn làm còn nhanh hơn, ngươi chỉ biết gây chuyện."
"Nói hươu nói vượn!"
Bạch Phong không đồng ý, kìm nén phiền muộn.
Được rồi, mặc dù ta là người sáng lập, nhưng ta quá yếu, không thể bại lộ, được rồi được rồi, sư phụ gánh vác hết đi, ta làm trợ thủ cũng được.