“Mình vẫn nên cẩn thận thì hơn!”
Tô Vũ vừa nghĩ, vừa tiến vào viện nghiên cứu, Ngô Lam đúng lúc xuống lầu, thấy hắn từ bên ngoài tiến vào, nàng cảm thấy ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn lầu trên, lại nhìn Tô Vũ, nàng có chút mờ mịt.
Sau một lúc lâu, nàng mở miệng hỏi: “Ngươi ra ngoài từ bao giờ vậy?”
Không phải đang bế quan à?
“Buổi sáng ra ngoài đi dạo một chút.”
“Buổi sáng?”
Ngô Lam nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Buổi sáng ta vẫn luôn chơi với Cục lông nhỏ ở tầng một, sao ta không thấy ngươi xuống?”
“Ra ngoài từ tối hôm qua.”
“Tối hôm qua?”
Ngô Lam tự hỏi, rồi như ngộ ra điều gì, khinh thường nhìn hắn một cái, “Bị thương mà đêm không về ngủ, mang thương thế đến loại địa phương kia, Tô Vũ, càng hiểu biết ngươi, ta càng thấy ngươi chẳng khác gì mấy tên phế vật khác, đều vô sỉ như nhau!”
Tô Vũ ngẩn ra, suy nghĩ một hồi mới hiểu ý nàng, hắn cạn lời, cũng lười giải thích, kệ nàng nghĩ sao thì nghĩ, hắn nói: “Đừng nói lung tung, gần đây các ngươi có thành quả gì không?”
“Không đâu.”
Ngô Lam đau đầu, “Gần đây, mấy người Văn sư huynh đang chủ yếu nghiên cứu phát minh Hợp thần quyết, đã từ bỏ nghiên cứu Nguyên Thần khiếu rồi, dù sao Hợp thần pháp có khả năng thích hợp với nhiều người hơn, mặt khác còn đang khai thác phiên bản《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》tiếp theo, xem xem có thể làm ra phiên bản 72 khiếu hoặc 108 khiếu, trợ giúp Sơn Hải nhanh chóng hoàn thành quá trình hợp khiếu hay không, bản hiện tại trợ giúp không nhiều cho Sơn Hải cảnh.”
Mọi người đã từ bỏ Nguyên Thần khiếu.
Tô Vũ yêu cầu mọi người từ bỏ, hắn đã có manh mối, không cần mọi người lãng phí tinh lực.
Mấy lão nhân đều nghiên cứu Hợp khiếu pháp, có lẽ Tô Vũ sẽ sớm cần dùng đến phương pháp hợp Thần khiếu, hắn không nói gì, kể cả khi bọn họ nghiên cứu phát minh ra Hợp khiếu pháp phiên bản tân tiến hơn, Tô Vũ cũng có thể hưởng thụ thành quả, có điều không biết có ra kết quả được hay không.
Nếu không được, vậy Tô Vũ phải tự thử nghiệm.
“Trong mấy ngày ta bế quan, còn chuyện gì xảy ra không?”
“Có!”
Ngô Lam vui sướng khi người gặp họa, vội kể: “Gần đây Đại Chu phủ xảy ra vài lần đại chiến, một vị Thiên Nhãn Thần tộc Nhật Nguyệt bát trọng nhìn trộm Đại Chu phủ từ xa, kết quả bị Chu Phá Long giết chết!”
“Ở Đại Chu phủ, Phủ Chủ Chu Phá Thiên phái đại quân dọn dẹp Vạn Tộc Giáo chúng khu vực phụ cận.”
“Đúng rồi, gần đây Nhân cảnh còn xuất hiện một ít sát thủ ám sát vài vị cường giả Sơn Hải cảnh, các đại phủ đều đang đề cao cảnh giác, đám sát thủ này có thể là Lục Dực Thần Giáo, bọn người đó rất điên cuồng, mấy ngày trước bị quân của Triệu tướng quân ngăn chặn, kết quả chết vài vị Sơn Hải, còn lại hai vị Nhật Nguyệt vốn sắp bị tiêu diệt thì lại bị cứu đi, không ngờ Vạn Tộc Giáo xuất động 8 vị Nhật Nguyệt cảnh cứu viện. Chuyện này đã kinh động Đại Hán vương!”
Ngô Lam thở dài, “Đại Chu phủ xui xẻo thì thôi đi, gần đây Nhân cảnh cũng quá hỗn loạn! Nghe nói Vạn Tộc Giáo mở hội nghị hợp thành một giáo, Nhật Nguyệt cảnh cùng nhau hành động, hiện tại không còn tình trạng chia rẽ riêng lẻ nữa.”
“Còn nữa, Vạn tộc cũng có cường giả tiềm nhập, thời gian qua, cường giả Vạn tộc cũng rất sinh động.”
“Tam đại hải vực Nhân cảnh cũng có Yêu tộc, Thủy tộc náo động, nghe nói là Vạn tộc có cường giả ẩn núp đến đó đạt thành một ít hiệp nghị với chúng nó.”
“Mặt khác, Đại Hạ phủ tuyển nhận học viên Thần Ma, hiện tại chỉ sợ đều đã lên đường, Hạ Hầu gia đúng là không biết xấu hổ!”
Tô Vũ bi ai thay Hạ Hầu gia, đây là chủ ý của Hạ Hầu gia sao?
Đúng, chính là y.
Bởi vì thu học phí cực cao, nghe nói là Hạ Hầu Gia lấy đi, đó là điểm đen của y, kiểu gì cũng bị người Đại Hạ phủ mắng, hiện tại Đại Hạ phủ đều truyền ngôn ra nhất định là do Hạ Tiểu Nhị.
“Đả đảo Hạ Tiểu Nhị” đã sắp thành câu cửa miệng rồi.
“Sư phụ của ta thì sao?”
“Mấy người Bạch lão sư đang chuẩn bị mở học viện, tạm thời không có vấn đề gì, nghe nói gần đây phó phủ trưởng Nguyên Khánh Đông cũng không hé răng.”
Tô Vũ gật đầu, “Có tin tức của Hạ Long Võ Phủ chủ không?”
Lần trước nghe nói Hạ Long Võ đã rời Đại Hạ phủ.
“Không, không biết Phủ chủ đã chạy đi đâu!”
Ngô Lam lắc đầu, rồi nói: “Đúng rồi, còn có một việc, ngươi nhớ Vạn Minh Trạch không? Cậu ta đã đột phá Đằng Không, không phải cậu ta tu luyện《 Nguyên thần · Văn quyết 》của ngươi sao? Gia hỏa này mang theo vài người bắt đầu du ngoạn Nhân cảnh, ngu ngốc, nghe nói cậu ta đã chạy tới vài học phủ tìm thiên tài, nói là muốn tạo nên Hội liên minh thanh niên, cùng đi đến chiến trường, đánh vỡ ngăn cách giữa các đại phủ, tạo thành Nhân cảnh liên minh quân thanh niên.”
Tô Vũ nao nao, Nhân cảnh liên minh quân thanh niên?
Hắn nhớ tới những lời khuyên bảo Vạn Minh Trạch không ngừng nói với hắn trước đây.
Buông bỏ nội chiến, nhất trí đối ngoại, gia nhập phe thứ ba, đánh vỡ ngăn cách, cậu ta đã bắt đầu hành động rồi sao?
Cậu ta mới là Đằng Không mà thôi!
Kỳ thật Tô Vũ không xem trọng việc này, nhưng hiện giờ nghe vậy, hắn không nhịn được mà hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Đã nói là ngu ngốc mà!”
Ngô Lam bĩu môi: “Cậu ta vẫn đang đi khắp Nhân cảnh, nghe nói đã thuyết phục được bảy tám người, đều là loại lý tưởng phái, tu giả bình dân chiếm đa số, có một vài kẻ đầu cơ trục lợi, cảm thấy cậu ta là cháu trai của Vạn phủ trưởng, có của cải, nên đi theo cậu ta hưởng lợi.”
Nàng không xem trọng chuyện của họ Vạn!
Một Đằng Không còn muốn tổ kiến liên minh thanh niên cái gì, ngươi nghĩ ngươi là ai?
Tô Vũ và Đan Hùng phát động còn chưa chắc có người phản ứng, huống chi là Vạn Minh Trạch, trừ ở Đại Hạ phủ, cậu ta gần như không có danh khí gì, cái danh duy nhất chắc chính là cháu trai của Vạn Thiên Thánh.
“Liên minh quân thanh niên. . .”
Tô Vũ lẩm bẩm một tiếng, thông qua thế hệ tuổi trẻ đánh vỡ ngăn cách giữa các đại phủ?
Vạn Minh Trạch nghĩ quá đơn giản!
Trừ khi những người trẻ tuổi này đều là thiên tài đỉnh cấp của các đại phủ, sau lưng có thế lực cường đại duy trì, khi ấy mới có hy vọng thúc đẩy các đại phủ hoàn toàn liên hợp.
Mà nay quân đội của các đại phủ đều chiến đấu vì riêng mình.
Trừ khi có tình huống khẩn cấp, ở trên chiến trường, Đại Tần vương có quyền thống lĩnh quân đội các đại phủ.
Đằng Không thì sao?
Lực sĩ của hai đại thánh địa đều là Đằng Không, thậm chí còn có đến mấy chục vạn người.
Ngươi chỉ là một kẻ Đằng Không cảnh, có thể làm được gì?
Hắn không xem trọng việc này!
Dù vậy, Tô Vũ vẫn yên lặng chúc phúc, Hạ Hổ Vưu từng nói, Vạn Minh Trạch không phải ngụy quân tử thì chính là thánh nhân, dù là ngụy quân tử hay là thánh nhân, nếu cậu đã muốn làm, đã có bước đầu tiên, vậy Tô Vũ liền chúc phúc.
Dù mục đích của cậu ta là nhất thống Nhân tộc, thì Tô Vũ cũng chúc cậu ta có thể thành công.
Thế lực Nhân cảnh quá phân tán, nếu cậu ta có năng lực, có thể nhất thống Nhân tộc, tập hợp toàn bộ sức mạnh Nhân tộc chống lại Vạn tộc, vậy Tô Vũ còn phải khen một tiếng bản lĩnh, dù cậu ta sẽ thành vương giả duy nhất của Nhân tộc.
Nghĩ đến đồng học ngày xưa hiện giờ mới vừa vào Đằng Không đã bắt đầu lang thang Nhân cảnh, du thuyết thiên kiêu các đại phủ, Tô Vũ vẫn có chút bội phục.
Hy vọng Vạn Minh Trạch có thể có chút thành quả.
“Cậu ta không tới Đại Minh phủ sao?”
“Không, cậu ta đang lên phía Bắc, vẫn chưa xuống phía Nam.”
Ngô Lam cười nói: “Cũng không phải không có ai duy trì, không biết gia hỏa này làm như thế nào mà thuyết phục được Khương Mục và đại đệ tử Quách Thánh Tuyền của Hồ Văn Thăng ủng hộ và đồng hành, hai người kia cũng đã bước vào Đằng Không rồi.”
“Khương Mục sư huynh cũng cùng đi sao?”
“Ừm!” Ngô Lam phì cười, “Chắc là hâm mộ cuộc đời du hiệp, Khương sư huynh vốn đã thích xem các loại du ký, ngươi biết mà.”
Tô Vũ gật đầu, đúng là thế thật.
Thời điểm Khương Mục gia nhập viện nghiên cứu Nguyên Thần đã nói sở trường đặc biệt của gã chính là cái này, gã đã xem mấy ngàn quyển du ký, gã là người đầu tiên nói ra cái tên Bạch Thiên Hạo.
“Đúng rồi.”
Ngô Lam lại nói: “Ngươi còn nhớ kẻ đứng đầu Bách Cường Bảng không? Chiêm Hải, hắn ta cũng đi theo, gia hỏa Vạn Minh Trạch cũng giỏi lôi kéo thật, thế mà kéo được mấy người cùng đi!”
Chiêm Hải!
Tô Vũ hơi bất ngờ, thật sự không nghĩ tới Chiêm Hải cũng đi theo Vạn Minh Trạch.
Vạn Minh Trạch thực sự có vài phần bản lĩnh.
Đương nhiên, nói đến lôi kéo. . . Tô Vũ liếc nhìn Ngô Lam, không phải ngươi cũng theo ta tới Đại Minh phủ sao?