Đại Minh phủ.
Tô Vũ uống xong trà, nghe xong bát quái, đứng dậy ra khỏi trà lâu.
Bên ngoài, ánh mặt trời xán lạn.
Tô Vũ cưỡi Bôn Vân Mã, thản nhiên tự tại thong thả tiến bước, sốt ruột lên đường không phải phong cách của Thôi Lãng, Thôi Lãng phải chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp, thưởng thức mỹ nhân.
Cưỡi ngựa ra khỏi cửa thành, ngoài thành, một thương đội đang đi phía trước, thấy Tô Vũ một mình nhàn nhã cưỡi ngựa, lại đi cùng phương hướng với bọn họ thì liền chú ý tới. Rất nhanh có người trong đoàn xe do Địa Long Thú tạo thành này lại gần bắt chuyện: “Huynh đài, ta thấy ngươi đi hướng Tinh Lạc Sơn đến Đại Hạ phủ, huynh đài đây là muốn đi Đại Hạ phủ ư?”
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn, lười biếng đáp: “Đúng vậy, các ngươi cũng muốn qua bên kia à?”
“Đúng!”
Hán tử tục tằng cười nói: “Tiểu huynh đệ một mình một người, tuy rằng Tinh Lạc Sơn đã có rất nhiều cường giả bị tiêu diệt, nhưng chung quy vẫn sẽ có nguy hiểm, không bằng tiểu huynh đệ đồng hành cùng chúng ta, thế nào?”
Tô Vũ ngáp dài một cái, biếng nhác nói: “Không cần, lão ca, ngươi muốn mượn thế thì nói thẳng, Thôi Lãng ta dễ nói chuyện, ngươi muốn không tiêu tiền mà mướn bảo tiêu thì không được đâu.”
Hán tử kia cười ha hả.
Lời này thật ra không giả.
Đầu năm nay dám một mình hành tẩu vùng hoang vu dã ngoại, có ai không có chút bản lĩnh thật sự.
Y thấy “Thôi Lãng” mặc áo bào trắng, có chút giống Văn Minh sư, lại rõ ràng đi ra từ trong đại thành, thủ vệ binh sĩ còn cực kỳ khách khí với hắn, y suy đoán hắn hẳn là cường giả, vậy nên mới muốn mời đối phương cùng đi với mình.
Bằng không nếu gặp tại dã ngoại, y cũng không dám tùy tiện mời người gia nhập thương đội.
“Huynh đài thật sảng khoái, ta quả thật có tâm tư này.”
Hán tử cười rộ lên, bất chợt nghĩ tới điều gì đó, y hơi nghi hoặc, ngập ngừng hỏi: “Thôi Lãng. . . Huynh đệ là lãng tử kiếm khách Thôi Lãng?”
Nghe vậy, trong thương đội, có người cũng lập tức nhớ ra.
Sau đó có vài vị nữ hộ vệ hừ một tiếng trầm thấp.
Thôi Lãng có chút danh khí ở Đại Minh phủ.
Đương nhiên hắn cũng nổi danh ở Đại Đường phủ.
Không phải người tốt!
Dĩ nhiên nam nhân thì có thể lý giải, nhưng nữ nhân thì đừng hòng.
Tra nam!
Tô Vũ cười ha hả: “Lão ca biết ta à? Mấy năm nay không ra cửa, vậy mà vẫn bị nhận ra, quả nhiên thiên tài đến đâu cũng có thể nổi tiếng, vì lão ca ngươi nhận thức ta, ta hộ tống ngươi một đoạn đường cũng được. Nhưng nói trước, ta đi chậm, nếu ngươi sốt ruột thì tự đi đi.”
“Không vội không vội!”
Hán tử tục tằng đại hỉ, mấy năm trước Thôi Lãng đã là Đằng Không cao trọng!
Hiện tại không chừng đã đến Lăng Vân!
Đối với y mà nói, Thôi Lãng đã coi như đại nhân vật. Hán tử này chỉ vừa tới Đằng Không sơ kỳ, nhưng chỉ khai 36 khiếu, so với loại thiên tài như Thôi Lãng thì chênh lệch rất lớn.
Một chi thương đội có một vị Đằng Không suất đội đã thực ghê gớm.
Tô Vũ cưỡi ngựa đến gần, cười tủm tỉm bảo: “Lão ca, đã mấy năm ta không ra ngoài, gần đây trên giang hồ có mỹ nữ xuất sắc nào không, giới thiệu cho ta đi.”
“. . .”
Xung quanh, vài cô nương lại hừ nhẹ, khinh bỉ ra mặt, Tô Vũ thấy vậy liền bĩu môi, không khách khí nói thẳng: “Mấy đại tỷ đừng hừ lạnh nữa, ta chướng mắt các ngươi, tầm mắt Thôi Lãng ta cao lắm!”
“. . .”
Hán tử xấu hổ vô cùng, quát lớn: “Làm gì đấy? Không có quy củ gì cả! Thôi đại nhân tính cách tốt cũng không phải để cho các ngươi tự tin phá quy củ, Thôi đại nhân đừng chấp bọn họ, người quê mùa không kiến thức mà thôi.”
Thôi Lãng không phải Đằng Không bát cửu trọng thì chính là Lăng Vân, đích xác xem như đại nhân vật.
Nhưng nghe nói tính tình khá tốt, chỉ là thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu tính tình không tốt, cũng không ai dám tỏ thái độ.
Tô Vũ xua tay, “Không sao, quen rồi! Nữ nhân thấy ta không phải là vui vẻ ra mặt thì chính là khuôn mặt thối hoắc! Người thối mặt thì dung mạo cũng bình thường thôi, ta còn không thèm liếc nhìn làm gì.”
Hán tử xấu hổ, nghe đồn Thôi Lãng độc miệng, quả nhiên, lời đồn không sai.
Không tiếp tục đề tài này nữa, hán tử cười làm lành nói: “Thôi đại nhân. . .”
“Đừng, gọi ta Lãng huynh là được!”
Hán tử tục tằng cười gượng, y cũng không nhiều lời: “Nếu nói đến mỹ nhân thì đúng là có một ít, nhưng hẳn là Lãng huynh không hứng thú, đó đều là người đại gia tộc, dễ chọc phiền toái.”
Tô Vũ đổi sắc, vội gật đầu, “Xem ra, chuyện của ta vẫn có người nhớ rõ! Aiiiz, một lần sa chân ân hận ngàn năm!”
Trong đội ngũ, có người phì cười, bắt chuyện: “Đại nhân, mấy năm trước người kể chuyện nói về sự tích của ngài không đến 100 lần thì cũng phải tới 99! Chỉ là mấy năm nay nói ít đi, giờ ngài ra ngoài rồi, sự tích về ngài sẽ lại lưu truyền thôi!”
Người vừa lên tiếng chỉ là Vạn Thạch cảnh, nói chuyện cũng coi như cung kính, nhưng không tự chủ mang chút ý cười.
Chịu thôi, nhìn thấy đại nhân vật bị Nhật Nguyệt cửu trọng đuổi giết trong truyền thuyết, y thật sự có chút kích động.
Y rất muốn hỏi, cháu gái của Nhật Nguyệt cửu trọng xấu lắm ư?
Không thì ngươi chạy làm gì!
Tô Vũ khinh thường đáp: “Một đám gia hỏa nhàm chán, tại vì đám gia hỏa đó loạn truyền khắp nơi nên ta mới bị nhốt trong Đại Minh phủ, đám người kể chuyện kia nên chém phân nửa đi mới phải!”
Hán tử dẫn đầu cũng hùa theo:: “Lãng huynh nói đúng, có điều chém rồi thì Đại Minh phủ sẽ ít đi một nửa lạc thú! Lần này Lãng huynh đi tới Đại Hạ phủ, chẳng lẽ là muốn ngắm mỹ nhân Thần Ma Vạn tộc?”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, cười ha hả đáp: “Đúng, tin tức linh thông đấy! Những học viên Vạn tộc kia tới rồi đúng không? Hiện tại đã tới tháng 5, hẳn là sắp tới rồi đi?”
“Chuyện này thì ta không rõ lắm.”
Hán tử tục tằng lắc đầu, “Lần trước chúng ta đến Đại Hạ phủ đã qua hai tháng, hai tháng này Đại Hạ phủ hơi hỗn loạn, chúng ta không dám đi, hiện tại nghe nói Đại Hạ phủ an tĩnh hơn rất nhiều, vậy nên mới dám chuyển một ít hàng hóa qua.”
“Cái gì vậy?”
Tô Vũ nhìn đám Địa Long Thú đang chở rất nhiều đồ sau lưng.
Nhân cảnh có xe, nhưng không thích hợp dùng tại dã ngoại.
Đại Minh phủ có kỵ thừa thú, nhưng không gian không lớn, giá trị chế tạo cũng không thấp, không thích hợp vận chuyển hàng hóa, Địa Long Thú thích hợp hơn một chút, lợi nhuận tương đối cao.
“Một ít đồ chơi nhỏ mà thôi.”
Hán tử tục tằng kể lể: “Gì cũng có, còn có một ít tùy tay chi tác của Văn Minh sư, Đại Minh phủ bên này không thiếu, nhưng ở Đại Hạ phủ thì lại cần nhiều. Vận chuyển một chuyến là kiếm đủ tiền tu luyện trong cả tháng tới.”
Tô Vũ tò mò hỏi: “Ý chí chi văn sao? Cái này mà các ngươi cũng dám buôn bán?”
“Đại Minh phủ không hạn chế, Đại Hạ phủ bên kia thì hạn chế mang ra ngoài, nhưng lại không hạn chế đưa vào.”
Hán tử tục tằng bổ sung thêm: “Không đáng giá đâu, chỉ là tác phẩm tùy hứng thôi, cũng không có mấy quyển, sau một chuyến, nếu may thì kiếm mấy trăm công huân, mà chúng ta nhiều người như vậy, cũng đành chịu, nhiệm vụ tán tu có thể nhận không nhiều lắm, đến chiến trường Chư Thiên bên kia, không phải người quân đội thì quá nguy hiểm.”
Tô Vũ gật đầu, “Thảm thật, một chuyến mới kiếm mấy trăm công huân, các ngươi lại có mấy chục người. Đâu giống ta, tùy tay chế tạo mấy cái Văn Binh là kiếm nghìn điểm công huân cũng không khó.”
“. . .”
Đắng lòng!
Hán tử tục tằng câm nín, nhưng y biết Thôi Lãng là Đúc Binh sư, giờ phút này y tươi cười hỏi: “Lãng huynh, vậy ngươi có tác phẩm nào không? Nếu không. . .”
“Đừng nghĩ, Văn Binh ta đúc là giành cho mỹ nhân, ngươi ấy à. . .”
“Ha ha ha, Lãng huynh quả nhiên người có cá tính!”
“. . .”
Hán tử tục tằng cạn lời, miễn cưỡng cười lấy lòng. Đại gia, ngươi còn dám lãng nữa à?
Có tin vị kia Đại Đường phủ tới tìm ngươi hay không?