Tô Vũ cùng Hoàng Hạc đi dạo khắp nơi.
Hành động thực bình thường, chỗ nào cũng xem, biết đâu ở Nam Nguyên có di tích, biết đâu may mắn mà gặp.
Trong thành, không chỉ Tô Vũ như thế, những người khác cũng đều ôm tâm lý tương tự.
Vừa đi, Tô Vũ vừa cười nói: “Hoàng huynh, rốt cuộc có bao nhiêu người tới địa phương nhỏ này vậy? Có Nhật Nguyệt cảnh không?”
“Có Sơn Hải, nhưng không có Nhật Nguyệt.”
Hoàng Hạc biết gì đáp nấy: “Dù sao cũng là địa bàn Hạ gia, mấy Sơn Hải hộ đạo tới thì thôi, Nhật Nguyệt cảnh thì sao được? Nhiều Nhật Nguyệt tới đây, không chừng lại cảm thấy có mục đích gì đó. Chuyện Đại Minh phủ ngươi cũng biết rồi đó, Chu gia lấy danh nghĩa Vạn Tộc giáo xử lý 5 Nhật Nguyệt, ta hỏi thật, 5 vị Nhật Nguyệt này đều là Vạn Tộc Giáo à?”
Khó mà nói!
Không chừng chỉ là người nhà ai ẩn núp tiến vào thôi.
Kết quả đều bị xử lý, nhưng ai có thể nói được gì?
“Không có Nhật Nguyệt? Nhật Nguyệt của Hạ gia thì sao?”
“Ta không rõ!”
Tô Vũ gật đầu, không hỏi lại, ngươi không rõ, ta rõ, trong phạm vi cách ta 1000m, đối phương đang tra xét ta, người này hẳn là Nhật Nguyệt Hạ gia đi?
Là vị lão nhân lần trước hay ai khác?
Lần trước khi rời đi, đối phương nói lão nguyện ý ra tay, Tô Vũ khi đó đã cự tuyệt.
Giờ ngẫm lại thấy như thế khá tốt.
Bằng không, hắn không tiện đối mặt với đối phương.
Nhật Nguyệt Hạ gia ở đây, nhưng phòng ta lại bị phá.
Rốt cuộc là Hạ gia tự biên tự diễn, hay thực sự có cường giả ẩn núp tiến vào?
Ai biết được!
Tô Vũ vừa đi vừa hỏi, nhìn thấy ai dù quen hay không cũng hỏi xem đó là ai.
Các đại phủ đều có người tới, nhiều thiên tài tuổi trẻ đã đến, đều có cường giả hộ đạo.
Có Lăng Vân hộ đạo, có Sơn Hải hộ đạo.
Nhật Nguyệt thì không có, dù sao cũng là ở địa bàn Hạ gia, làm vậy dễ xảy ra chuyện.
Đi một hồi, Tô Vũ nhìn bầu trời đã tối đen, hắn liền thấp giọng hỏi: “Hoàng huynh tới sớm, có biết ở Nam Nguyên này có mặt hàng nào tốt không?”
“Hả?”
“Ngươi hiểu mà!” Tô Vũ làm mặt quỷ, “Vậy mà cũng không hiểu? Giả vờ hả?”
Lúc này Hoàng Hạc đã hiểu, cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, ngươi tới du sơn ngoạn thủy chơi nữ nhân thật đấy à?
“Có một nhà. . .”
“Ta biết ngay là Hoàng huynh hiểu ta!”
Hoàng Hạc không còn lời gì để nói, má nhà ngươi!
Sau một lúc lâu y mới nói: “Nơi giải trí bình thường thôi, ta không biết có dịch vụ Lãng huynh cần hay không, nhưng vẫn có dịch vụ xoa bóp khá ổn, Lãng huynh muốn đi không?”
“Đi!”
Tô Vũ hào hứng đáp: “Đi nào! Ta bao! Ta là người kén chọn, nếu không được, vậy thì xoa bóp tay chân thả lỏng một chút cũng tốt, mấy ngày đi đường cũng thấy mệt mỏi.”
Ngươi mệt mỏi ư?
Ta xem quần áo ngươi vẫn trắng như tuyết, ngươi mệt mỏi cái gì?
Hoàng Hạc cạn lời, cũng không biết nên phản ứng hắn hay không.
Hoàng Hạc cũng là Đằng Không cảnh, nhưng không mạnh bằng Tô Vũ, có vẻ là Đằng Không ngũ trọng, Tô Vũ đang đi, bỗng nhiên hỏi: “Cái kia. . . Khụ khụ, Hoàng huynh, ta quên hỏi, ngươi là người nhà nào? Có không ít Hoàng gia, ngươi ở phủ nào?”
“. . .”
Hoàng Hạc bất lực, cuối cùng vẫn tự giới thiệu: “Ta xuất thân từ Hoàng gia Đại Tề phủ, chúng ta đã từng gặp một lần, chắc Lãng huynh quên rồi.”
“Đại Tề phủ?”
Tô Vũ suy nghĩ, gật đầu bịa đại: “Nhớ rồi, hình như năm 344 An Bình Lịch ta có đi qua đó một lần, lần đó gặp ngươi ư?”
“Gặp một lần.”
“Đã 7 năm, ta không nhớ cũng là bình thường, ngươi lại không phải mỹ nữ, Hoàng gia, Hoàng gia Đại Tề phủ. . .”
Tô Vũ suy nghĩ một hồi mới nói: “Có chút ấn tượng, đại tướng quân Đại Tề phủ hình như là họ Hoàng, ngươi là Hoàng gia này à? Được đấy, lão tổ tông nhà ngươi cũng là Nhật Nguyệt, ngươi là hậu duệ Nhật Nguyệt, ta còn tưởng rằng ngươi là gia đình bình thường.”
Hoàng Hạc khiêm tốn đáp: “Không so được với Lãng huynh, lão tổ tông. . . Nói thật, khoảng cách thế hệ đã qua 6 đời, quan hệ rất xa, hậu duệ chỉ tính trong vòng ba đời thôi, thế hệ thứ tư thứ năm đã phai nhạt nhiều rồi.”
“Cùng được mà, đã 16 đời đâu.” Tô Vũ cười một tiếng, “Ngươi không mang hộ đạo giả theo sao?”
“Đâu phải ai cũng có hộ đạo giả.”
“Trong tình huống bình thường thì phải là thiên tài hoặc gia tộc ít con nối dõi, gia tộc nhiều con cái, bản thân lại là phế vật thì ở đâu ra hộ đạo giả? Lãng huynh nói đi?”
“Cũng đúng, ta cũng không có!”
Tô Vũ tiếc nuối, “Ta muốn vị sư phụ tiện nghi cho ta một vị Sơn Hải, kết quả ông không đáp ứng, đáng tiếc, không thì ta cũng mang theo hộ đạo giả khoe chút uy phong.”
Hai người nói nói cười cười, rồi cùng tiến vào một nhà hội sở.
. . .
Nửa giờ sau.
Tô Vũ thất vọng, truyền âm qua cho Hoàng Hạc: “Thôi, đêm nay xoa bóp chân thôi, Hoàng huynh muốn ở cùng hay tách ra? Đêm nay nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta đi tìm tòi toàn thành xem, rồi ta đi tìm lão sư của Tô Vũ trò chuyện một lúc.”
“Được!”
Hoàng Hạc không có ý kiến, kỳ thật y thấy hy vọng không quá lớn.
Sau khi tách ra nghỉ ngơi.
Tô Vũ giữ hai nhân viên lại, hắn ngáp dài, đoạn nói: “Ấn chân cho ta, mệt mỏi vài ngày rồi, kỹ thuật tốt vào đấy, sau đó ta sẽ thưởng!”
Hai bác gái thực vui vẻ, ra sức xoa ấn.
Hoàng Hạc ra cửa, trong lòng cười thầm, thế này cũng tốt, nếu cùng ngươi đi loại địa phương kia, miệng ngươi rộng như vậy, có khi ngày mai dư luận đều biết chúng ta đi đâu.
Nam Nguyên không lớn, gia hỏa này lại không biết xấu hổ, nhưng y biết.
Y cố ý mang Tô Vũ tới đây!
Ở đây đều là bác gái xoa bóp, vả lại kỹ thuật thật sự không tồi.
Tô Vũ ngáp dài, thở hắt ra, dần dần, đôi mắt hai bác gái tối sầm đi, sau đó hai người nhanh chóng hoàn hồn, Tô Vũ vẫn đang dựa vào ghế mát xa ngáp lên ngáp xuống, mơ màng sắp ngủ.
Lúc này, một trận gió nhẹ phất quá, hai người không nhận thấy điều gì dị thường.
Không chỉ bọn họ, Hoàng Hạc ở cách vách cũng không cảm nhận được gì.
Thần văn chữ “Huyết” chế tạo ảo cảnh, thần văn chữ “Tĩnh” che giấu khí tức, liễm tức thuật, thần văn bóng ma đều phát huy tác dụng.
Tô Vũ thoáng chốc đã biến mất khỏi hội sở.
. . .
Ngọc cảm ứng phát huy tác dụng lớn nhất.
Tô Vũ như người ẩn hình nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người, giờ khắc này, trong mương nước ngầm hôi thối, một dòng nước chảy qua, nơi đây dơ bẩn thì thế nào?
Trong lòng hắn đang nén chặt lửa giận!
Hắn không phải con em thế gia, có cái khổ nào hắn chưa từng nếm?
Hóa thủy!
Thiên phú kỹ Thủy tộc, phối hợp thần văn chữ “Thủy”, trong nước, liễm tức thuật của Tô Vũ đạt tới đỉnh cao, liễm tức thuật của Toàn Quy nhất tộc vốn đã rất mạnh.
Giờ phút này, các loại thần văn và thiên phú kỹ phối hợp, Tô Vũ du đãng trong cống ngầm trống trải thối hoắc.
Căn cứ lộ tuyến đi cùng Hoàng Hạc lúc trước, hắn biết người của vài đại gia tộc ở đâu, đương nhiên, rất nhiều người không có chỗ ở, người Nam Nguyên không chào đón, không cho bọn họ ở lại, có vài gia hỏa dựng lều trại gần tường thành, hoặc là thức trắng, ban đêm du đãng khắp nơi.
Tô Vũ du đãng một lúc, trong lòng chưa có mục tiêu nào.
Hắn sẽ đối phó ai?
Giết ai?
Sau một lúc, Tô Vũ đã có quyết định, hắn chưa phân rõ ra được hơi thở những người khác nên không tìm được.
Nhưng 5 người xâm nhập nhà mình hôm nay, hắn đều biết.
“Có lẽ các ngươi chỉ cảm thấy đó là căn nhà cũ, căn phòng nát, giẫm phải cái gì thì cũng chỉ là rác thải vô dụng, mà đối với ta đó là hồi ức, là thanh xuân.”
Tô Vũ bỗng nhiên cười thầm, ta không cần lý do.
Vì sao phải cần lý do?
Các ngươi biết là nhà ta, lại nhất quyết đi vào, nhiêu đó đã đủ để ta có thể giết các ngươi!
Cầu Tác cảnh, Chiến Thần điện ư?
Có địa vị thì sao?
Không cần biết!
Giết bọn họ sẽ khiến cường giả ra mặt à?
Không rõ ràng lắm!
Loạn thì loạn đi!
Đại Hạ phủ càng loạn càng tốt, cho các ngươi bối rối tới chết.