“Nhị ca, Hạ gia còn đang kiên trì cái gì vậy?”
Hồng Đàm nhìn Hạ Hầu gia, khó nhọc nói: “Ta biết, kỳ thật ta biết, sư huynh ta cũng biết, chúng ta. . . Không phải đã sớm bị vứt bỏ rồi à? Các ngươi còn kiên trì cái gì, vô nghĩa thôi, không phải sao?”
Hạ Hầu gia chua xót, cười gượng, “Đừng nói bậy, ai sẽ vứt bỏ các ngươi? Các ngươi là hy vọng. . .”
“Hy vọng?”
Hồng Đàm lắc đầu, “Không, chúng ta không phải hy vọng, đa thần văn là hy vọng, nhưng không phải chúng ta! Chúng ta là đa thần văn, nhưng đa thần văn không chỉ có chúng ta, có đúng không? Nhị ca, đừng gạt ta, được không?”
Yết hầu Hạ Hầu gia càng thêm khô khốc, “Không, là các ngươi! Các ngươi chính là đa thần văn! Đa thần văn cũng là các ngươi! Nơi này là nơi khởi nguyên của đa thần văn, nơi này là nơi đa thần văn quật khởi! Có các ngươi thì mới có đa thần văn!”
Hồng Đàm nhếch miệng cười, “Năm xưa, sư phụ ta cũng bị các ngươi lừa dối như vậy, sư huynh ta cũng vậy, ta cũng thế, hệ chúng ta đều không khác gì! Nhị ca, ngươi quá giỏi lừa gạt, từ trẻ đã vậy.”
“Ta không lừa gạt ngươi!” Hạ Hầu gia khổ sở biện minh.
Hồng Đàm vẫn cười như người mất hồn, sau một lúc lâu, ông tựa khóc tựa cười nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy chúng ta vẫn có thể giãy giụa một chút, còn có thể cứu chữa, nhưng Nhị ca à, ta còn muốn hỏi một câu, chúng ta còn có thể cứu chữa được sao? Tới một ngày kia, chúng ta nên đi trả thù ai? Mà có thể trả thù không?”
“Có thể, nhất định có thể.”
Giờ khắc này, Hạ Hầu gia cũng nghẹn ngào, khuôn mặt núng nính tràn đầy nét thê lương, “Thật sự có thể! Tin tưởng ta, tin tưởng chúng ta! Tiểu Hồng, tin tưởng chúng ta một lần, được không? Xin hãy tin chúng ta một lần nữa! Nhất định có thể! Nếu không, những năm qua chúng ta đã làm cái gì? Một khi Long Võ thành công, chúng ta liền có hi vọng.”
“Có sao?”
“Có!”
Hạ Hầu gia trịnh trọng gật đầu, “Long Võ, cha ta, và cả một vài người nữa, nhất định bọn ta sẽ giúp các ngươi lấy lại công đạo.”
“Thật sự có thể à?”
Hồng Đàm bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, “Nhưng đồ đệ ta. . . Hắn đi rồi. Hắn còn có thể sống đến ngày đó sao? Hắn ám sát nhiều vị tướng lĩnh như vậy, bọn họ không thể bỏ qua cho hắn. Nhị ca, ngươi có thể cứu hắn, phải không?”
Hạ Hầu gia muốn gật đầu, muốn trấn an ông, muốn nói là mình có thể!
Nhưng y lại không thể thốt lên bất kỳ lời nào.
Lúc bấy giờ, không chỉ riêng Hồng Đàm mà cả Hạ Hầu gia cũng nghẹn muốn bùng nổ, y cắn răng, nói: “Trần Vĩnh là người thông minh, có lẽ y đã đoán được vài thứ nên đã cao chạy xa bay, đây chưa chắc là chuyện xấu! Tô Vũ đi rồi, Trần Vĩnh đi rồi, Liễu Văn Ngạn đến chiến trường Chư Thiên, kỳ thật đều là chuyện tốt! Còn có. . . Còn có. . . Chúng ta vẫn còn có hậu chiêu, không sao, tiểu Hồng, không sao!”
Hồng Đàm nhìn y, nhìn hồi lâu, ông khôi phục lại nét bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, “Nhị ca, ta muốn giết người, ta cảm thấy ta sắp điên rồi, ta thật sự sắp điên rồi.”
“Giết, nhất định sẽ giết!”
Hạ Hầu gia gật đầu, vỗ vỗ bả vai ông: “Chúng ta sẽ giết rất nhiều người!”
“Nhưng bọn họ lại nói bọn họ là người tốt.” Hồng Đàm hoảng hốt: “Thời đại này, chúng ta mới là người đáng chết, chúng ta là người xấu, nhị ca, ngươi hiểu không?”
“Ta hiểu, ta đều hiểu!”
Hạ Hầu gia cay nghiệt quát: “Ai không hiểu chứ! Bọn họ nói bọn họ là người tốt, thế thì sao? Dù sao không phải tất cả đều mặc bọn họ định đoạt. Đều là cha sinh mẹ dưỡng, chẳng lý nào lại vậy, ngươi nói đúng không? Hắn nói các ngươi là người xấu, đó có phải sự thật không, bọn họ nói không tính!”
“Nhưng chúng ta quá yếu.” Hồng Đàm run rẩy nhìn y.
Hạ Hầu gia trấn an: “Không sợ, hiện tại yếu không có nghĩa là mãi mãi vẫn yếu, không phải ta ở phe ngươi sao?”
Hồng Đàm cười khổ, “Không, ngươi không phải, ngươi còn có đường lui, nhị ca, ngươi vẫn còn, mà ta thì. . . hết rồi. Sư huynh ta không có, đồ đệ ta không có, đồ tôn ta cũng không có. Ta sẽ giết người, dĩ nhiên không phải hiện tại! Nhưng ta nhất định sẽ giết người! Nhất định!”
“Đúng vậy, nhất định. Ta sẽ giúp ngươi, chắc chắn sẽ giúp ngươi.”
Hồng Đàm bật cười, ông đứng dậy, xoay người rời đi, “Hầu gia, phe phái ta, vì thiên hạ này, vì Nhân cảnh này, ta đã nhịn lâu lắm, rồi sẽ có một ngày ta chỉ sống vì chính mình, vì thân nhân, vì bằng hữu. Không phải vì Hạ gia, không phải vì Nhân cảnh, không vì bất kỳ ai khác.”
Hạ Hầu gia không nói gì, y cúi đầu siết chặt nắm tay.
Hồng Đàm đi rồi. Ông tươi cười, mang theo một chút thoải mái, có lẽ ông sớm nên như thế.
Tiểu Vĩnh, ta cho rằng ngươi có thể tiếp tục nhịn.
Đã nhiều năm như vậy!
Sao ngươi lại học theo tiểu tử Tô Vũ kia?
Ngươi quá ngốc, lúc này ra mặt làm cái gì, tuổi đã không còn nhỏ.
Hồng Đàm đi thẳng về phía trước, ông thấy Tu Tâm Các, nhìn về phía tầng cao nhất, ông cười chua chát, lão già kia lại đang làm gì?
. . .
Trong Tu Tâm Các.
Vạn Thiên Thánh nhìn trần nhà, hơi thất thần, hồi lâu sau mới khẽ lẩm bẩm: “Diệp Bá Thiên, ngươi là đồ ngu xuẩn, ngươi cứ thế chết nhẹ nhàng, sau đó quăng cục diện rối rắm cho ta, ta phải làm thế nào?”
“Cũng tốt, cũng tốt, có lẽ đây là lần điên cuồng cuối cùng?”
“Trần Vĩnh điên rồi, Hồng Đàm điên rồi, Liễu Văn Ngạn đã điên từ lâu rồi. Đám đồ tử đồ tôn của ngươi đều bị bức điên rồi, là vì ngươi, sau khi bọn họ chết, ngươi còn mặt mũi gặp bọn họ sao?”
Kẽo kẹt kẽo kẹt. . .
Ghế gỗ truyền đến tiếng lay động kẽo kẹt.
Vạn Thiên Thánh nhìn chằm chằm lên trần nhà, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Chờ một chút, lại chờ thêm một chút, để ta nhìn xem, để ta xem rõ ràng hơn, hiện tại ta còn chưa rõ, ta không biết chính xác nên giết người nào.
Có lẽ ta cũng sẽ trở thành tội nhân đúng không?
Không, ta vốn chính là tội nhân!
Ta, ngươi, Hồng Đàm, Trần Vĩnh, Hạ Tiểu Nhị, Hạ Long Võ, tất cả chúng ta đều là tội nhân.
Cứ thế đi!
Người sống một đời không thể lưu danh thiên cổ, vậy lưu lại tiếng xấu muôn đời cũng tốt.
m thanh kẽo kẹt của ghế gỗ lại truyền đến, Vạn Thiên Thánh mệt mỏi nhắm chặt hai mắt.
Tương lai cũng chỉ là tương lai.
Tương lai kia, trận chiến ấy, là do ta gây ra hay là ai khác?
Ta là tội nhân thiên cổ!
Ta có tội, nhưng ta sẽ không chuộc tội.