Triệu Lập hừ một tiếng, thấy bọn họ không hé răng, lúc này mới hùng hùng hổ hổ nói: “Một đám bạch nhãn lang, dám tính toán là đã đầu tư vào bao nhiêu với lão tử sao? Có bản lĩnh thì trả đống tiền thu được mấy năm nay cho ta đi! Nguyên khí bí cảnh dưỡng học phủ vài thập niên, mẹ nó, dám tính sổ với ta à? Có cần mang danh sách ra tính không? Có năng lực thì các ngươi chết rồi làm ra một cái nguyên khí bí cảnh thử xem!”
“. . .”
Triệu Lập hừ một tiếng, “Nhìn cái gì mà nhìn! Lão tử lấy về đúc binh, đúc xong lại trả lại! Nhưng về sau học sinh, người nhà các ngươi không được tiến vào, mấy tên khốn vừa mới nói chuyện kia, đừng có mơ! Tiểu Nhiếp, nhớ kỹ cho lão tử, người của bọn họ dám tiến vào, lão tử liền dọn nguyên khí bí cảnh đi!”
Các lão vừa lên tiếng ban nãy rất bất đắc dĩ, ta chỉ nói một câu mà thôi.
Nhiếp lão cũng bất đắc dĩ cười khổ, gật đầu, “Ta đã biết.”
Tề Các lão tò mò hỏi: “Ngươi muốn đúc binh ư?”
“Vô nghĩa, không đúc binh thì làm gì?”
Bị ông cãi lại, Tề Các lão cũng không tức giận, chỉ tươi cười nói: “Đúc binh thì cần nguyên khí bí cảnh làm gì, thiếu nguyên khí thì học phủ có Nguyên Khí dịch dự trữ, đưa qua cho ngươi là được.”
“Lão tử muốn đúc văn binh, ngươi cho ta 10 vạn giọt Nguyên Khí dịch đi!”
“. . .”
Im ắng.
Văn binh!
Ngay sau đó, Tề Các lão nghiêm mặt nói: “Lão Triệu, ngươi nghĩ thế nào vậy, sao bỗng nhiên lại muốn đúc văn binh?”
“Tâm tình tốt, ta thích, làm sao?”
Triệu Lập tiếp tục hung hăng càn quấy, dù sao tính cách ông vốn vậy, không phục thì cũng phải nhịn, không có vô địch che chở, nhưng ông không sợ, dù vị sư huynh kia làm ông rất bất mãn, nhưng sư huynh quả thật có thể bảo hộ ông, vậy là đủ rồi.
Bỏ lại lời này, Triệu Lập lập tức cầm nguyên khí kính bỏ đi, bí cảnh cũng không thể di động quá xa, nhưng ở trong học phủ, chút khoảng cách như vậy không có vấn đề gì.
Mọi người chỉ có thể nhìn bóng lưng ông rời đi, không bao lâu, một thế giới trong suốt hiện ra trên không trung viện nghiên cứu.
Một lát sau, toàn bộ viện nghiên cứu biến mất!
Chỉ để lại một cái lồng trong suốt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể nhìn đến hoàn cảnh phía bên kia cái lồng, giống như không có gì tồn tại bên trong, nhưng cường giả có thể cảm nhận được khí tức dao động.
Ngay khi bọn họ đang cảm thấy bất đắc dĩ, một cỗ khí tức cường đại từ cái lồng tràn ra!
Trên không, dần dần xuất hiện một cái cây búa thật lớn! Cũng hơi trong suốt!
Có người khẽ thở dài, “Lão Triệu thật sự muốn hồi đúc chuôi văn binh này!”
Nguyên Khánh Đông sững sờ, tuy gã là Nhật Nguyệt, nhưng gã vẫn hoảng hốt, “Đây là văn binh à?”
Chính gã cũng có, nhưng văn binh là thế này sao? Có cường đại như vậy sao?
Tề Các lão cười nhạt: “Văn binh Lão Triệu đúc không tầm thường, dã tâm lớn, năm xưa mục tiêu của hắn là thiên binh, một khi chuôi văn binh này đúc thành, là sống, hơn nữa còn có phôi thiên binh!”
“Sống?”
“Không sai!”
Tề Các lão khẽ thở dài, “Sống, bởi vì có Chủ Thần văn của lão Triệu ở bên trong! Nhân binh hợp nhất, lão Triệu muốn đúc chính mình, nếu năm xưa không bị mọi người ngăn cản, hắn đúc thất bại rồi sẽ đúc chính mình vào! Người chết, nhưng có lẽ sẽ lưu lại một thanh văn binh đỉnh cấp!”
Nguyên Khánh Đông líu lưỡi, thật tàn nhẫn!
Gã tới Đại Hạ phủ thật sự là đã biết được thêm rất nhiều kiến thức.
Giờ phút này, gã âm thầm cảm thấy may mắn khi không giằng co với kẻ điên kia, bằng không, kẻ điên đến chính mình còn dám đúc này sẽ thật sự đâm đầu chết ở cửa nhà gã, khi ấy gã chắc chắn phải dung mạng bồi tội.
Cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, tuy thực lực Đúc Binh sư không mạnh, nhưng Văn Minh sư không thể rời khỏi bọn họ.
Còn quan trọng hơn đan dược, không có đan dược thì thôi, nhưng không thể không có binh khí.
Mà giờ phút này, động tĩnh lớn kia cũng khiến không ít người chú ý.
Nguyên khí bắt đầu thổi quét, cây búa khổng lồ lay động trong không trung.
. . .
Giờ khắc này.
Vài vị cường giả đang ở phủ thành chủ giật mình nhìn về phía Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Đại Hán Vương cất lời: “Đây là. . .”
Hạ Hầu gia cũng thấy, y phỏng đoán: “Triệu Lập muốn đúc binh à?”
“Nhi tử của Triệu Tam Chùy?”
Đại Hán Vương nghĩ tới cái gì, Diệt Tằm Vương lại cười ha hả: “Thú vị, đây là đúc pháp gì vậy? Ta cảm thấy dường như hắn muốn đúc thiên binh, không giống đúc văn binh bình thường, đây không phải là thiên binh đấy chứ?”
Bên kia, thanh niên nho nhã cầm cây quạt cười nói: “Đây là thần văn dung hợp tiến vào Văn Binh, nhân binh đúc pháp? Triệu Lập này thật quyết đoán, năm xưa ta từng nghe nói đến hắn, lần trước thất bại, lần này lại muốn tiếp tục, nếu thành công thì hắn muốn vào Sơn Hải cũng không khó, Văn Binh không hủy, mượn binh dưỡng người, cũng có hi vọng Nhật Nguyệt, đây là coi Văn Binh như hợp nhất khiếu.”
Hạ Hầu gia khẽ gật đầu, đáp: “Đại khái vậy! Mấy vị thúc bá, nếu không ta bảo hắn dừng lại đi, gia hỏa này mặc kệ mọi chuyện, quen làm theo ý mình rồi, bị hắn làm ầm ĩ như vậy, công thẩm Phong Kỳ sẽ bị phân tâm.”
“Không cần.”
Đại Hán Vương uống trà, thản nhiên nói: “Không vội, Phong Kỳ bị thương, đợi thương thế khôi phục rồi tính, chờ mấy ngày đi, thuận tiện nhìn xem đúc pháp của người này rốt cuộc là thế nào, nếu năm xưa Triệu Tam Chùy không chết, hẳn vị Đúc Binh sư Thiên Giai thứ hai của Nhân cảnh đã xuất hiện, Đại Hạ phủ thật nhiều nhân tài.”
Hạ Hầu gia tươi cười đáp lời: “Đương nhiên, Đại Hạ Văn Minh học phủ có sáu đại phủ trưởng, trừ lão Vạn hơi phế, năm đời trước không kẻ nào là phế vật!”
“. . .”
Ba vị vô địch không hé răng, Vạn Thiên Thánh sao?
Mấy người nhìn về một hướng, Vạn Thiên Thánh. . . Lão gia hỏa kia đang có chủ ý gì?
Mấy người bọn họ đã tới đây, nhưng tên kia đang bế quan, đến bây giờ cũng không lộ mặt.
Còn có Triệu Lập lựa chọn đúc binh lúc này, là trùng hợp hay là có mục đích khác?
Đại Hạ phủ muốn kéo dài thời gian công thẩm à?
Có ý nghĩa gì sao?
Dù sao mấy người đều cảm thấy không có ý nghĩa gì, nếu không phải để xem tình huống đúc binh thì bọn họ hoàn toàn có thể công thẩm bất cứ lúc nào, hiện tại làm luôn cũng được, nhưng mấy người bọn họ cũng không nóng nảy, Phong Kỳ không phải điểm mấu chốt, mấu chốt ở chỗ Trần Vĩnh cùng với Hồng Đàm vẫn luôn không lên tiếng.
Đa thần văn nhất hệ, Đa thần văn hệ Đại Hạ phủ, kỳ thật mấy người cũng đau đầu, nếu không, đâu cần mấy vị vô địch tự mình tới.
Đại Hạ phủ vốn dĩ có thể tự giải quyết!
Có điều việc này liên quan tới Trần Vĩnh, liên lụy tới Hồng Đàm, tuy Diệp Bá Thiên đã chết, nhưng không phải không có chút ảnh hưởng nào, nếu vô ý, vẫn có khả năng xảy ra biến cố.
Diệp Bá Thiên đã chết nhiều năm, nhưng lực ảnh hưởng trong lĩnh vực Văn Minh sư vẫn lớn kinh người.
. . .
Trong viện nghiên cứu.
Giờ phút này, viện nghiên cứu đã bị bí cảnh bao trùm.
Tô Vũ chấn động, lão Triệu thật giỏi, vậy mà chuyển bí cảnh đến đây thật, còn bao trùm lấy viện nghiên cứu.
Đương nhiên, điều làm hắn chấn động hơn chính là chuôi văn binh của ông.
Lúc bấy giờ, Triệu Lập đã giải phong Văn Binh.
Văn Binh biến hóa hình dạng trong không trung, cuối cùng hóa thành một thanh búa lớn.
Nhìn cây búa kia khiến Tô Vũ không khỏi lâm vào trầm tư trung, cây búa này có cảm giác rất cường đại, nhưng so với Bách Đạo Các thì hình như thiếu chút gì đó.
Đương nhiên hai thứ này không giống nhau.
Nhưng hắn cứ cảm thấy thiếu gì đó.
Triệu Lập thấy hắn chăm chú quan sát thì bình tĩnh nói: “Đừng nhìn, thứ này đã giải phong, lần này ta muốn đúc binh, tiểu tử ngươi sẽ làm trợ thủ, ta làm công tác chuẩn bị trước, ngươi tiếp tục rèn đi, khi nào ngươi xong, rèn ra Văn Binh Huyền giai cao đẳng thì chúng ta bắt đầu.”
“Lão sư, có phải như vậy quá tùy ý hay không?”
Tô Vũ cảm thấy không ổn!
Ngài giải phong nó thật ư?
“Tùy ý?”
Triệu Lập liếc nhìn hắn, thản nhiên hỏi ngược lại: “Không phải chính ngươi nói sẽ đúc binh cho ta à?”
“. . .”
Má nó!
Ta không nói là làm ngay lập tức, ta cũng không biết sẽ khó như vậy!
Văn binh này hình như còn cường đại hơn văn binh của một vài Nhật Nguyệt mà hắn từng gặp, cũng càng phức tạp hơn.
Mấu chốt ở chỗ nếu đúc thất bại, Chủ Thần văn của lão Triệu phá hủy thì phiền toái rất lớn.