Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 1180 - Chương 1180: Dao Động Quân Tâm

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 1180: Dao Động Quân Tâm
 

Trong nguyên khí bí cảnh.

Tô Vũ gia nhập đúc binh mới cảm nhận được sự gian nan, đuổi kịp tiết tấu, nhưng lực phản chấn lại cực kì cường đại, Tô Vũ vừa đúc, vừa hô: “Lão sư, sao ta cảm giác thân thể ngài còn mạnh hơn ta vậy? Không bị phản chấn sao?”

“Hóa giải đi, huống chi thân thể ta mạnh hơn ngươi không phải bình thường à?”

Triệu Lập cạn lời!

“Không!”

Tô Vũ bị chấn đến run rẩy, “Ta. . . Ta. . . Thân thể ta rất mạnh, lực. . . Lượng 4000 khiếu. . ., lão. . . Lão sư. . . Ngươi mạnh hơn ta ư?”

Ngươi không phải Văn Minh sư sao?

Thân thể mới Lăng Vân chắc cũng chỉ đến vậy.

“Ngươi nói chuyện thì. . . Ngươi cứ. . . nói chuyện. . . Đừng run, run cái gì mà run, ngươi run. . . Ta run theo. . .”

Triệu Lập bị hắn làm cho run rẩy theo!

Khôi phục lại, Triệu Lập nhanh chóng nói: “Sức bật thân thể ta chừng 8000 khiếu, ngươi bằng ta không?”

“Lợi hại. . . như vậy ư?”

“Ngươi. . . Ngươi cho rằng chỉ ngươi là thiên tài à?”

“Không. . .”

“Đừng nói chuyện phiếm, câm miệng, chuyên chú chế tạo đi!”

Triệu Lập mắng một tiếng, nhìn dáng vẻ ngươi còn dư lực đấu chú, vậy mà rảnh rỗi nói chuyện với ta, trông dáng vẻ kia thì chắc chẳng thấy khổ chút nào!

Một lát sau, Tô Vũ bỗng nhiên run rẩy nói: “Lão. . . Lão sư. . .”

“Lại làm sao?”

“Ta muốn rời khỏi một hồi. . . Ta muốn đúc thân lần thứ 9. . .”

“. . .Má!”

Triệu Lập mắng một tiếng, ngươi là chịu ngược cuồng à?

Chấn ngươi nửa ngày, ngươi lại muốn thăng cấp?

Thôi thôi, đi đi, tiểu tử này thật giỏi!

Đúc một hồi, thân thể hắn muốn thăng cấp.

Ngay sau đó, Tô Vũ thu tay lại, nhanh chóng chạy đến một bên, bắt đầu cắn nuốt đại lượng Thiên Nguyên khí, Triệu Lập xem mà đỏ mắt, tiểu tử này lấy đâu ra nhiều Thiên Nguyên khí như vậy, cứ như không cần tiền ấy, lại nuốt kìa!

Mấu chốt là thân thể tiểu tử này đã 9 đúc, nếu tu luyện công pháp bình thường, thân thể đã phải tiến vào Lăng Vân cảnh, thật đáng sợ.

Tô Vũ kim thân lập lòe.

Sau đó hơi thở bùng nổ, càng cường đại hơn trước, hắn vui mừng khoe: “Lão sư, thân thể ta có lực lượng tiếp cận 4500 khiếu rồi, ta đúc thân vài lần là có thể cường đại như ngài!”

Triệu Lập không để ý tới hắn, ta là Văn Minh sư, thân thể mạnh làm gì, so thân thể chỉ là mãng phu!

Ngươi nói đúc mấy lần là đúc được à?

Lời ngươi nói không tính!

Mà khi ông nhìn thấy Tô Vũ vừa đúc thân vừa nhanh chóng hấp thu Thiên Nguyên khí, càng dùng càng nhiều, ông không nhịn được ghen tị, sao năm xưa ta không có đãi ngộ này, nếu không ta đã theo Chiến Giả đạo rồi!

Đệt mợ.

Tiểu tử nhà ngươi bị người đuổi giết, bị đố kỵ, bị chèn ép là xứng đáng.

Ai bảo ngươi có quá nhiều thứ tốt?

Lão Triệu ghen tức, càng ra sức gõ, mà Tô Vũ cũng vì vậy lại càng run rẩy lợi hại hơn, hắn miễn cưỡng theo kịp tiết tấu, run lẩy bẩy nói: “Lão. . . Lão. . . Lão sư. . . Chậm. . . Chậm một chút đi.”

Đánh nhanh như vậy, ta sẽ bị đánh chết đấy.

Giờ khắc này, kim văn trên Văn Binh càng lúc càng nhiều.

. . .

"Coong!"

Thanh âm đúc binh tiếp tục truyền vang bốn phương.

Giờ phút này, trên thân văn binh trong hư không đã có 55 đạo minh văn màu vàng kim, so với việc đơn thuần rèn đúc 55 đạo kim văn thì rõ ràng là chậm hơn nhiều, bởi vì đúc Địa binh có yêu cầu cao hơn.

Số lượng minh văn càng tăng, thời gian chế tạo càng kéo dài, tiếng chấn động cũng càng lúc càng vang.

. . .

Bên trong nguyên khí bí cảnh.

Hàng loạt nguyên khí cuồn cuộn cuốn tới, Tô Vũ và Triệu Lập đều để trần hai tay, mỗi người cầm một cây búa không ngừng gõ, mồ hôi trên trán nhỏ giọt như mưa, âm vang chấn động mãnh liệt tới dữ dội, dù thân thể Tô Vũ cường hãn thì giờ phút này cũng thấy hơi quá sức.

Hiện tại mới chỉ là Huyền binh mà thôi, nhưng khí tức nó tỏa ra đã đủ để khiến Tô Vũ bị đè nén khó chịu, thanh binh khí này mạnh mẽ hơn Huyền binh bình thường nhiều, phương pháp hồi đúc khiến binh khí này tăng lên một cấp bậc.

56 đạo kim văn, 57 đạo kim văn. . .

Tô Vũ muốn thổ huyết, mà Triệu Lập cũng khó nén được sự kinh hãi, so với năm xưa, việc rèn đúc hiện giờ khó khăn hơn hẳn, việc hồi đúc đã khiến độ khó của lần đúc binh này tăng lên.

Triệu Lập liếc nhìn Tô Vũ, trong lòng ông cực kỳ bất đắc dĩ.

Khả năng thành công không lớn.

Có lẽ là ba bảy! Ba phần thành công, bảy phần thất bại.

Nhưng nếu tiểu tử này có thể cùng ông chế tạo đến 72 đạo kim văn, tự mình thể nghiệm một lần cũng tốt. Như vậy sau này khi đúc văn binh Huyền giai đỉnh phong thì sẽ không quá khó khăn nữa. Còn về phần Địa giai thì phải xem vận khí Tô Vũ có tốt hay không.

"Coong!"

Hai cây búa tiếp tục hạ xuống.

Cảm thấy ý chí lực của Tô Vũ đã tiêu hao quá nhiều, Triệu Lập liền quát: "Chuyển đổi nguyên khí, ngươi đổi đi, ta giúp ngươi quan sát, củng cố kim văn!"

Tô Vũ không lên tiếng, khi đạo kim văn trước mặt dần dần thành hình, Tô Vũ cấp tốc chuyển đổi, trong nháy mắt, minh văn có lực phản chấn đều bị Triệu Lập cường ngạnh hóa giải hết thảy.

Tô Vũ đổi nguyên khí, nguyên khí vô cùng tinh thuần, tiếp tục tập trung rèn đúc.

Nguyên khí của Tô Vũ tinh khiết hơn nhiều so với Đằng Không Lăng Vân bình thường, cũng nhờ hắn thường xuyên sử dụng Tịnh Nguyên quyết, cộng thêm việc hắn hấp thu hàng loạt Thiên Nguyên khí và tu luyện Nguyên Thần Sinh Cơ Quyết, giúp cho nội thể hắn rất ít chất bẩn.

360 khiếu mở ra toàn bộ, nguyên khí bùng nổ, cả người Tô Vũ được bao bọc bởi Thiên Nguyên khí, Triệu Lập cũng thế, kể cả chuôi văn binh kia cũng được bao khỏa lấy.

Tốc độ Thiên Nguyên khí tiêu hao rất nhanh.

Nhưng lúc này Tô Vũ đâu còn quan tâm tới chuyện đó.

Kỳ thật nếu có tiền thì mấy vạn công huân đã đủ để mua được một thanh Địa binh, nhưng hiện tại chỉ tính riêng tài liệu và Thiên Nguyên khí mà Tô Vũ cùng Triệu Lập tiêu hao thì đã không chỉ là cái giá này.

Hai người không để ý, tiếp tục rèn đúc.

. . .

60 đạo kim văn, 61 đạo kim văn. . .

Thời gian từng giờ trôi qua, hôm này là ngày 29 tháng 5.

Hiện giờ văn binh treo trên không đã có 63 đạo kim văn.

Nó đã sắp tiến vào Huyền giai đỉnh phong, nhưng khí tức mơ hồ truyền ra lại cho người ta cảm giác, binh khí này hiện tại chính là Địa binh.

Bên ngoài.

Nhật Nguyệt cảnh đến ngày càng nhiều, khu vực khác nhau tập trung đám người bất đồng, có cường giả, có thiên tài, có hậu duệ vô địch.

Khu vực Tu Tâm các.

Trong một đại viện.

Nguyên Khánh Đông nhìn về phía bên kia, bên cạnh gã là vài người tuổi tác và thực lực tương đương, những người này cũng đang nhìn về chỗ Triệu Lập, nhìn một hồi, một nữ nhân trung niên bình thản nhận xét: “Triệu Lập biết chọn thời gian thật đấy, hiện giờ Đại Hạ phủ đều đang xem hắn đúc binh, một Đúc Binh sư chưa tới Địa giai đúc một thanh Địa binh, đến cả vô địch cũng đang quan vọng, mặt mũi lớn thật!”

Bên cạnh, một vị thanh niên lông mày trắng toát cười nhạt nói: “Muốn trì hoãn thì cứ trì hoãn đi, chúng ta không vội, gấp cái gì.”

Đại Hạ phủ đang trì hoãn, Triệu Lập đang kéo dài thời gian, ba vị vô địch không biết đang nghĩ cái gì, nhưng đều dung túng bọn họ trì hoãn.

Trì hoãn điều gì?

Trì hoãn thời gian công thẩm Phong Kỳ!

Ngày nào chưa công thẩm Phong Kỳ, ngày đó chưa thể định tội Trần Vĩnh, giờ phút này Trần Vĩnh vẫn là Các lão của Nhân cảnh, không có bất kỳ kẻ nào có quyền bắt giữ.

Thời gian càng lâu, Trần Vĩnh chạy càng xa.

Có lẽ, y đã trốn đến chiến trường Chư Thiên rồi.

Nữ nhân kia bất mãn nói: “Trần Vĩnh giết chết nhiều vị tướng lĩnh, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu Trần Vĩnh có thể thoát khỏi chế tài, vậy phải công đạo thế nào với ngàn vạn tướng sĩ? Quân tâm không yên, thiên hạ đại loạn!”

Nguyên Khánh Đông khẽ gật đầu, “Nếu Trần Vĩnh là hung thủ, vậy cần thiết phải chế tài Trần Vĩnh, nhất định phải vậy, dù là vô địch thì cũng không thể vi phạm! Tiền tuyến có mấy ngàn vạn tướng sĩ, Trần Vĩnh ám sát tướng lĩnh khiến quân tâm không yên, đây là hành động miệt thị Nhân cảnh, một khi buông tha thì Vạn Tộc giáo chắc chắn sẽ học theo, tới lúc đó sẽ sớm xảy ra đại biến.”

Quân tâm!

Có cái cớ này thì không kẻ nào có biện pháp ngăn cản, Trần Vĩnh nhất định sẽ phải chịu chết.

Nữ nhân cười nhạt, “Khánh Đông, ngươi ăn nói cẩn thận hơn nhiều rồi đấy, nếu là Trần Vĩnh gì chứ, đó vốn chính là Trần Vĩnh! Còn cái gì không xác định?”

Nguyên Khánh Đông không hé răng, cũng không để ý tới.

Sau khi tới Đại Hạ phủ, ít nhất gã đã học được một bài học, trước khi có kết luận cuối cùng, nhất định phải ăn nói cẩn thận.

“Nếu” là nói đến giả thiết.

“Chính là” là một sự xác định, một sự khẳng định.

Một khi chứng cứ không đủ, không thể định tội Trần Vĩnh, vậy sẽ là tội bôi nhọ. Bôi nhọ Các lão sẽ phải trả cái giá cực đắt, tỉ như lần trước gã nói Tô Vũ là phản đồ trốn chạy, chỉ vì những lời này mà gã đã phải trả cái giá rất lớn.

Dĩ nhiên ngày nay gã đã cẩn thận hơn xưa nhiều.

Thời gian qua, dù Hồng Đàm hay Triệu Lập chống đối gã, tuy tức giận tột độ nhưng gã vẫn có thể nhanh chóng nén lại lửa giận, bình tĩnh xem biến, không tùy tiện xen vào.

Bình Luận (0)
Comment