Giờ khắc này Phong Kỳ cũng lâm vào sự hốt hoảng.
Dường như y đang du hành một chuyến đảo ngược thời gian!
Diệt Tằm vương nắm lấy y, cùng nhau quay ngược lại ký ức. Phong Kỳ thấy cảnh tượng mình bị Đại Hạ phủ giam giữ mấy ngày qua lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh y đã có mặt ở một địa phương khác, chính là bên ngoài Đại Ngô phủ, nơi mà y vừa tỉnh lại.
Đến đây, đường hầm thời gian giống như có chút biến hóa, khẽ chấn động một cái, có điều bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, Diệt Tằm vương hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Tiếp tục tiến lên!
Rất nhanh, khắp nơi đều là một vùng tăm tối, đây là cảnh tượng khi Phong Kỳ hôn mê, có đôi khi y mở mắt ra thì hình ảnh nhá lên cũng chỉ là một cái thoáng qua, không thấy được bất kỳ người nào, có điều lại trông thấy cảnh tượng người chết vài lần.
Lại tiếp tục tiến lên, Diệt Tằm vương bắt được hình ảnh của Trần Vĩnh.
"Giúp ta chiếu cố Gia Gia!"
Chỉ duy nhất một câu nói kia, sau đó diện mạo Trần Vĩnh đã tan biến.
Diệt Tằm vương lần nữa nhíu mày, giờ khắc này, đường hầm thời gian lần thứ hai chấn động một cái, trong mắt Diệt Tằm vương lóe lên thần quang.
Trần Vĩnh. . . Thật to gan, năng lực quả nhiên đáng gờm!
Ông trấn áp xuống hết thảy sự rung động đó, tiếp tục mang theo Phong Kỳ quay ngược trở về ký ức trước đây của y.
Hai chân mở ra, đạp nguyệt truy tinh, một đường hướng về quá khứ.
Rất nhiều cảnh tượng đều là lóe lên một cái rồi biến mất.
Không bao lâu sau Diệt Tằm vương đã quay về đến cuộc chiến ở Tinh Lạc sơn. Ông không khỏi tập trung nhìn kỹ thêm vài lần, ánh mắt khẽ động, có điều trong nháy mắt khi Chu Thiên Đạo xuất hiện, đường hầm thời gian lại lần nữa chấn động một cái, Diệt Tằm vương siết chặt tay, cấp tốc trấn áp.
Ông vẫn bình tĩnh mang theo Phong Kỳ tiếp tục tiến về nơi càng sâu thẳm trong ký ức của y.
Tiếp sau đó là quãng thời gian ngủ đông của Phong Kỳ.
Ông thấy được cảnh đối phương sinh hoạt ở Lục Dực thần giáo, hành động Trần Vĩnh an bài, cảnh tượng Phong Kỳ tu luyện. . .
Quãng thời gian hơn mười năm này rất ổn định, không có bất kỳ dấu vết kỳ lạ gì.
Thời gian lại lùi về sau thêm một năm, hai năm, ba năm. . . Giờ phút này, vẻ mặt Diệt Tằm vương cũng thoáng hiện lên nét tái nhợt, ông đã tiêu hao quá lớn.
Nhưng rồi cảnh tượng Trần Vĩnh kéo lấy Phong Kỳ trọng thương ngã gục, đi từ trong Chư Thiên chiến trường ra ngoài đã làm ông lấy lại tinh thần, cố gắng tiếp tục chống đỡ.
Rất nhiều người hiếu kỳ vì sao Trần Vĩnh có thể cứu được Phong Kỳ, bởi vì không có bất kỳ thông tin nào ghi chép lại hay được truyền ra.
Nhưng giờ khắc này thì ông đã biết!
Diệt Tằm vương biết, đương nhiên Đại Hán vương bọn họ cũng đã biết.
Bên ngoài đại bản doanh của Chư Thiên chiến trường, Trần Vĩnh kéo lấy Phong Kỳ trọng thương ngã gục, cẩn thận rút khô máu tươi của y rồi chiết tách ra tinh huyết, phá toái thân thể của Phong Kỳ. Sau đó Trần Vĩnh lập tức dùng một cái cốt tướng yên diệt đầu thú bao bọc biển ý chí của Phong Kỳ lại rồi nhét vào trong thức hải của chính mình.
Trần Vĩnh kỳ thật không hề mang người ra khỏi chiến trường!
Thứ y mang là chính tinh huyết cùng biển ý chí của Phong Kỳ.
Sẽ không ai tra tinh huyết mà cường giả mang ra từ Chư Thiên.
Khó trách!
Khó trách trước đó Diệt Tằm vương có thấy một đoạn hình ảnh, là cảnh tượng khi Phong Kỳ trở về. Y bước ra từ trong Huyết Trì, nguyên lai là hậu kỳ tái tạo thân thể, thân thể hiện giờ không phải là nguyên bản.
Chuyện này đã diễn ra từ gần 20 năm trước!
Ánh mắt mấy người Diệt Tằm vương đều có chút dị dạng, Trần Vĩnh thật to gan, quan trọng hơn nữa là thiên phú của y thật mạnh. Từ 20 năm trước mà y đã thuần thục phương pháp rút tinh huyết của một người, bảo tồn biển ý chí của đối phương, sau đấy lén dẫn người quay trở về Nhân cảnh.
Phong Kỳ cũng là lần đầu tiên biết được thì ra nhục thân của mình là sau này nhờ Trần Vĩnh tái tạo lại, bởi vì trước đó khi trọng thương, y vẫn luôn hôn mê nên không biết gì.
Ký ức khi trước của y chỉ là một mảnh hắc ám, y chỉ nhớ rõ mọi việc từ sau khi bước ra khỏi Huyết Trì.
Theo chân Diệt Tằm vương, Phong Kỳ thấy được cảnh Trần Vĩnh ném thân thể mình tựa như rác rưởi, đem nhục thân của mình đánh nát, nghiền xương thành tro. . . Sắc mặt Phong Kỳ bất giác bị dọa đến trắng bệch. Một màn này hẳn là đã từng xuất hiện qua trong trí nhớ của y, có điều khi đó y thụ thương quá nặng, vả lại về sau còn bị Trần Vĩnh rút sạch tinh huyết, dẫn tới ký ức mơ mơ hồ hồ, không quá nhớ kỹ, thế nên hiện giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng Trần Vĩnh làm, Phong Kỳ không khỏi lạnh hết cả xương sống.
Diệt Tằm vương mặc kệ chuyện này, tiếp tục mang theo Phong Kỳ tiến lên.
Giờ phút này, lực cản tầng tầng.
Diệt Tằm vương hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đi ngược dòng thời gian, rất nhanh, bóng dáng Tinh Vũ phủ đệ đã xuất hiện. Từ bốn phương tám hướng, một cỗ uy áp mạnh mẽ truyền đến, đại biểu năm xưa nơi này từng có vô địch tồn tại.
Lúc bấy giờ, uy áp của những vị vô địch kia phảng phất như đang theo thời đại xa xưa truyền đến, trở ngại Diệt Tằm vương!
Diệt Tằm vương hừ lạnh, uy áp đã đi qua trong trí nhớ, há có thể cản bước chân ông?
Ông bùng nổ khí thế, uy áp bốn phía lập tức bị đánh vỡ.
Bỗng nhiên, từ trong chỗ sâu bên trong trí nhớ của Phong Kỳ, có người lạnh lùng nói: "Vương Hổ, đồ hỗn trướng!"
"Long Tằm?"
Diệt Tằm vương hơi ngẩn ra, sau một khắc, bỗng giận điên lên mắng: "Cút mẹ ngươi đi, lão tử hiện tại là Diệt Tằm, chờ ta xử lý xong việc ở đây, ta sẽ đi giết chết ngươi!"
Diệt Tằm đương nhiên không phải là tên thật.
Tên thật của ông là Vương Hổ!
Nhưng từ lâu Diệt Tằm vương đã không còn thừa nhận cái tên Vương Hổ của mình, hiện tại ông chính là Diệt Tằm, trừ phi ông thủ tiêu xong tên Long Tằm vương kia, rửa sạch sự sỉ nhục từ nhiều năm trước.
Ầm ầm một tiếng, uy áp phá toái.
Giờ khắc này, ở Long Tằm giới, Long Tằm vương khẽ nhíu mày, ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất đắc dĩ đến tột độ.
Vương Hổ điên rồi sao?
Ở đâu tự dưng lại ngược dòng tìm hiểu đến quá khứ, không đánh được mình trong hiện thực nên chạy tới trí nhớ của người khác để xuống tay với ông?
Tên Vương Hổ đó thảm bại đến mức độ này rồi sao?
Giết không được ông nên chạy đi giết một tia khí tức mà ông lưu lại?
Thật là nhàm chán!
Long Tằm vương lắc đầu, không tiếp tục để ý, tên Vương Hổ kia đúng là ngớ ngẩn, khó dây dưa.
Đấu nhiều năm như vậy, Long Tằm vương cũng không thể làm gì, dù cho ông trở lại Long Tằm giới thì vẫn bị tên kia nhiều lần đánh vào tới tận cửa nhà, còn may Long Tằm giới có lực áp chế, cho nên thực lực của ông mạnh hơn, có thể áp chế Vương Hổ một phen.