Lưu lại ngày thứ hai, Tô Vũ đi theo Hạ Hổ Vưu dạo khắp một vòng Đại Hạ phủ, quả thật đã thấy được không ít hậu duệ cường giả.
Những người này rất có thể sẽ gia nhập vào đa thần văn học viện của Hồng Đàm trong học kỳ kế tiếp.
Tô Vũ không có mấy hứng thú đối với những người này, nhưng biểu hiện vẫn không tính là lạnh nhạt, hắn cũng chịu khó nói nhiều thêm vài câu với mấy vị mỹ nhân, thỉnh thoảng trêu chọc được thì vẫn sẽ trêu chọc.
. . .
Ban ngày loạn đi dạo, ban đêm Tô Vũ chôn mình trong biệt thự ở dưỡng tính viên, tập trung rút ra tinh huyết, đồng thời không quên thời thời khắc khắc đúc thân.
Ý chí lực cũng đang không ngừng rèn luyện.
Đại Hạ phủ là cái thùng thuốc nổ cỡ lớn, thế nhưng bây giờ vẫn còn chưa nổ.
Giờ phút này, thực lực của Tô Vũ cũng không đủ để tham dự vào, không quan hệ, hắn vẫn còn thời gian, hắn nhất định sẽ mau chóng gia tăng thực lực của chính mình, chuẩn bị cho thời khắc mấu chốt.
. . .
Một mực đi dạo ba ngày, Tô Vũ chuẩn bị rời đi.
Ngày hôm nay, cũng là thời điểm học viên Thần Ma sắp đến.
. . .
Ngày mùng 5 tháng 6.
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Hôm nay, các tử đệ của đại tộc đều sẽ đến học phủ, người vây xem náo nhiệt không ít, Tô Vũ cũng đi ra ngoài, đi theo đám người cùng xem náo nhiệt.
Học viên vạn tộc còn chưa tới, trên đường đi, hắn lại gặp được người quen.
Tô Vũ kỳ thật không muốn phản ứng gã, thế nhưng cái tên kia rõ ràng đặt chủ đích lên người Tô Vũ, từ xa xa đã gọi hắn: "Thôi huynh!"
Cách mấy bước, Lưu Hồng đã tươi cười bắt chuyện: "Thôi huynh, ngươi đây là đang muốn xem học viên vạn tộc à? Ngươi đã quen thuộc tình huống học phủ chưa, có muốn ta bồi ngươi dạo một vòng không?"
"Ngươi là. . ."
"Thôi huynh, ngươi quên rồi, trước đây ít năm hai ta đã quen biết. Ta là Lưu Hồng, ngươi còn nhớ không?"
Tô Vũ qua loa đáp: "Nhớ rồi, Lưu huynh là người mấy năm trước khi hai ta cùng đi Di Hồng lâu, ngươi nói ngươi mời khách, cuối cùng lại không chịu trả tiền?"
". . ."
Lưu Hồng gượng cười, cút mọe ngươi đi, ngươi lăn lộn với ai rồi vấy bẩn lên đầu ta?
Được thôi, vốn dĩ thật sự không quen biết, là gã tìm cách bắt chuyện mà thôi, dù sao cũng không quan trọng, Lưu Hồng liền thoải mái gật đầu, "Đúng rồi, chính là lần kia, trí nhớ của Thôi huynh tốt thật."
Tô Vũ câm nín, thế mà ngươi cũng dám nhận!
Cái tên này đúng là miệng lưỡi không xương.
"Lưu huynh tìm ta có việc?"
"Sao có thể, chỉ là muốn tâm sự đôi câu với Thôi huynh, sợ ngươi chưa quen thuộc học phủ ấy mà."
Lưu Hồng vừa đi theo hắn, vừa cười nói: "Là như vầy, Thôi huynh có hứng thú chế tạo văn binh Huyền giai đỉnh phong bán ra ngoài không? Ta có đường tuồn, giá cả không thấp, Thôi huynh lưu lạc thiên nhai như này thì cũng nên dự trữ nhiều điểm công huân một chút, tránh tình cảnh xấu hổ vì thẻ rỗng tuếch, đúng không?"
"Không hứng thú!"
"Đừng a!" Lưu Hồng vội vàng nói: "Thôi huynh, tiền thì ngươi không hứng thú, nhưng nữ nhân thì sao? Thôi huynh, ta biết có một nơi được lắm."
"Ngươi mời khách?"
Tô Vũ liếc mắt nhìn gã, "Đừng nghĩ cách chiêu dụ ta, ta trời sinh biếng nhác, ta không rảnh ngày ngày đi đánh binh khí bán đâu, không có ý nghĩa!"
Lưu Hồng thấy thế, nhìn chung quanh một lượt, thấp giọng thì thầm: "Thôi huynh, ta biết ngươi chướng mắt tiền tài, nhưng có một đồ vật bảo đảm ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!"
"Cái gì?"
"Địa đồ Tinh Vũ phủ đệ."
Lưu Hồng thần thần bí bí nói: "Ngươi có cảm thấy hứng thú với đại thánh địa đó không? Đại Minh phủ đương nhiên cũng từng tham dự thăm dò qua, có điều những người mà Đại Minh phủ cử ra trước đây đều quá yếu, lại sợ chết, địa phương thăm dò không nhiều. Nhưng Đại Hạ phủ thì khác, với thực lực của Thôi huynh, lại còn chưa tới 40 tuổi, ta nghĩ Thôi huynh rất có thể sẽ có một suất đi tới Tinh Vũ phủ đệ. Bản địa đồ này là tuyệt mật của Đại Hạ phủ, người bình thường chắc chắn sẽ không có được. . ."
"Phải không?"
Tô Vũ xem thường nhìn gã, "Để ta tìm Hạ Hổ Vưu hỏi thử. Hạ gia còn đang muốn lôi kéo ta, ta lại không ngốc, còn cần ngươi cho ta? Vả lại đồ của ngươi còn chưa hẳn là thật, Lưu huynh, ngươi cho rằng ta ngu ngốc lắm à?"
Lưu Hồng ngượng ngùng, trong lòng thầm mắng!
Con dê béo này không dễ vặt lông, aiii.
"Vậy thì Thôi huynh đánh cho ta một thanh văn binh Huyền giai đỉnh phong đi, Thôi huynh cứ việc ra giá, chỉ cần ta có thể làm được thì chắc chắn không chối từ."
Tô Vũ liếc mắt nhìn gã, lằng nhằng nửa ngày, ra là thật sự muốn mình chế tạo cho gã một thanh văn binh?
Huyền giai đỉnh phong, Đại Hạ phủ quả thật không có nhiều người có thể rèn ra.
Triệu Lập đương nhiên có thể, Trần lão cũng vậy, bất quá Triệu Lập chẳng để Lưu Hồng vào mắt, Trần lão thì gã không gặp được, tìm mình hỗ trợ đúng là một lựa chọn tốt.
"Không hứng thú, không muốn rèn. Ta cũng không phải chuyên môn rèn sắt, ta đúc binh là vì sở thích, cũng không phải là nghề nghiệp chính!"
Tô Vũ không thèm để ý tới gã, tiếp tục đi về phía trước.
Mà đúng lúc này, phía trước vang lên một mảng âm thanh xôn xao ồn ào.
Một đám quân hộ vệ nhanh chóng chỉ huy các học viên tránh đường, tạo ra một lối đi rộng lớn.
Lúc bấy giờ, Long Võ vệ cũng xuất hiện.
Trên một cỗ xe ngựa vừa tới, lần lượt có một đám người đi xuống.
Nam nam nữ nữ, thoạt nhìn không ít người, trông rất trẻ tuổi.
Tô Vũ đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được khí tức cường đại của một đám cường giả hộ đạo.
Sơn Hải, Nhật Nguyệt, chỉ sợ đều có.
So với năm ngoái, cấp bậc của các học viên vạn tộc năm nay lại càng cao. Bọn họ xuất thân từ các cường tộc, bách cường chủng tộc đều tới một đống.
Bọn họ đứng lặng giữa đám đông, khí vũ hiên ngang, nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, đều là khí khái hào hùng bừng bừng.
Khí tức cũng rất cường đại!
Cơ hồ không có ai là Thiên Quân hay Vạn Thạch, Đằng Không chiếm đa số, trong đó có vài kẻ cho Tô Vũ cảm giác đã chạm tới thực lực Lăng Vân cảnh.
Trong lòng Tô Vũ hơi nghi hoặc, nhiều cường giả như vậy?
Vạn tộc thật đúng là dám đưa thiên tài tới!
Hắn đang nghĩ ngợi, trong đám người, một thanh niên đầu có sừng nhọn bỗng nhiên nhìn thẳng về phía hắn bên này, gương mặt cau lại, nhưng gã không quản Tô Vũ, gã nhìn chung quanh một thoáng, chủ yếu đều là các học viên thiên tài.
"Hừ!"
Một tiếng hừ nhẹ vang lên, vẻ mặt thanh niên nọ cực kỳ khó coi!
Tô Vũ nhìn thấy biểu cảm của gã liền có phán đoán, xem ra là thuộc bộ tộc mà hắn đã thôn phệ nhiều tinh huyết nhất - Phá Sơn ngưu nhất tộc!
Sở dĩ gã nhìn bao quát khắp một lượt các vị thiên tài kia là bởi vì đại bộ phận thiên tài đều dùng tinh huyết Phá Sơn ngưu Thiên Quân cảnh để chú thể, thậm chí đến Đằng Không cảnh, cũng có không ít người vẫn lựa chọn Phá Sơn ngưu tinh huyết để đúc thân.
Thấy thanh niên khó chịu, bên cạnh gã có một nam tử bộ dáng vô cùng tuấn tú, không chút kiêng kỵ nở nụ cười, nghiền ngẫm nói: "Đừng hừ lạnh làm gì, tiểu Ngưu, khó chịu cũng vô dụng, tinh huyết nhất tộc các ngươi rất hữu hiệu, nhân tộc thích nhất là lấy ra chú thể!"
Một đám vạn tộc cũng tò mò nhìn một lượt khắp học phủ. Có kẻ cười khinh, có kẻ xem thường.
"Đại Hạ Văn Minh học phủ, một trong ba Văn Minh học phủ mạnh nhất Nhân tộc?"
Kẻ vừa lên tiếng mang theo ý cười miệt thị rõ rệt.
"Ngươi nói cái gì?"
Bốn phía, có học viên sắc mặt khó coi, lớn giọng quát một tiếng.
Đại Hạ phủ bên này vẫn luôn cực kỳ căm thù Thần Ma, giờ phút này, thấy các học viên Thần Ma tiến vào học phủ, không ít người đều nổi giận đùng đùng.
"Ha!"
Thanh niên vạn tộc vừa nói chuyện cười lạnh, đầy mặt khinh thường, khí tức của y cường đại vô cùng.
Các học viên nhân tộc tứ phía cực kỳ giận dữ, thế nhưng trong nháy mắt khi thanh niên vạn tộc bùng nổ khí tức thì vẫn bị ép phải lùi lại mấy bước, sắc mặt tức khắc tối sầm.