Lúc này, Tô Vũ bất chấp mọi thứ, vội vàng hét: “Ta không phải con tin, cứu mạng, Trình Mặc thự trưởng của Đại Đường phủ muốn giết người, mau cứu mạng! Chúng ta bị đuổi giết, Đại Chu phủ cư nhiên thấy chết mà không cứu? Đây là thái độ đối với Đúc Binh sư Nhân cảnh sao?”
“Cứu mạng!”
Tô Vũ hét lớn.
Không ngăn cản ông ta, nếu bị bắt thật thì hắn phải làm sao?
Các cường giả xung quanh cạn lời, nhưng lúc này lại rất khó xử.
Trình Mặc cả giận mắng: “Cứu mạng cái gì? Ai đuổi giết ngươi? Mà đuổi giết ngươi thì thế nào, tiểu tử ngươi làm chuyện gì chẳng lẽ chính mình không rõ sao? Ngươi làm bẩn sự trong sạch của cháu gái ta, dù đến trước mặt Thiên Đúc vương thì ta cũng muốn giết ngươi.”
“Ta không làm thế!”
“Lại còn dám phủ nhận!”
Ngay sau đó, hư không chấn động, phía sau không đến mấy chục dặm, một vị lão nhân phá không lao ra, đạp nát hư không.
Tốc độ rất nhanh!
Lão nhân đầu bạc râu bạc trắng, thân hình cao lớn, đạp không phi đến, lao về phía Tô Vũ, tuy tốc độ của Trương Hách rất nhanh, nhưng lúc này đối phương lại không ngừng thu hẹp khoảng cách.
Lão nhân đó chính là Trình Mặc!
Đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng đỉnh cấp!
Một bước đi qua mấy dặm, thậm chí mấy chục dặm, cách Trương Hách càng ngày càng gần.
Tô Vũ quay đầu lại nhìn, thậm chí đã có thể nhìn đến râu bạc của đối phương!
Trong lòng hắn rất bất đắc dĩ!
Sẽ không bị bắt chứ?
Nếu bị bắt được thì sẽ phiền lắm.
“Trình lão, đừng đuổi theo nữa, ta thật sự muốn đi chiến trường Chư Thiên làm việc, ta đi bái kiến Thiên Đúc vương.”
“Vậy à? Không phải ngươi nói sẽ tìm Đại Minh vương và Đại Đường vương tới giáo huấn ta sao?”
Trình Mặc cười ha hả, không chút hoang mang, “Không ngờ ngươi lại muốn tố cáo ta. Ngươi đã làm cái gì không nhớ sao? Đại Đường vương và Đại Minh vương ư? Đường Thiên Trung và Chu Địa Chủ sẽ vì ngươi mà đối phó với lão bằng hữu là ta chắc?”
“. . .”
Bốn phía an tĩnh.
Đường Thiên Trung, Đại Đường vương.
Chu Địa Chủ, Đại Minh vương.
Đại Đường Vương thì thôi, tên của Đại Minh Vương. . . Khụ khụ!
Hô thẳng tên thật không tốt chút nào!
Mà cái tên này ở thời đại kia là rất bình thường, nhà lão Chu không giàu có, muốn làm địa chủ, cha Đại Minh cương lấy tên này cực kì phù hợp, sau đó Đại Minh phủ thật sự làm đại địa chủ, không thấy cả Đại Minh phủ đều là nhà ông sao?
Trình Mặc là lão bằng hữu của bọn họ, kể cả Ngưu Bách Đạo cũng là bằng hữu năm xưa.
Đương nhiên, bằng hữu cũng phân cao thấp, hiện giờ có người thăng cấp vô địch, bọn họ còn kẹt ở Nhật Nguyệt.
Tô Vũ cảm thấy bất đắc dĩ!
Ta nói bừa thôi mà!
Nhưng ít ra hắn đã biết tên Đại Minh vương, cái tên này. . . quê thật.
Hắn thầm nói trong lòng, thấy lão nhân càng ngày càng gần, Tô Vũ rất bất đắc dĩ, lúc này bọn họ đã bay rất xa, Nhật Nguyệt phóng hết sức bay lâu như vậy, có vẻ sắp ra khỏi địa bàn Đại Chu phủ.
Qua một cánh đồng hoang vu chính là phạm vi Chư Thiên phủ.
Tới đó thì có thể tiến vào chiến trường Chư Thiên.
“Nhanh lên Trương đại ca!”
Trương Hách câm nín, ta chạy không nổi nữa, ngươi nghĩ chạy hết sức mà không mệt à?
Người ta là Nhật Nguyệt cửu trọng đấy!
“Trương Hách, ngươi còn dám chạy à? Ngươi chạy nữa đi, có tin ta đến Trương gia tính sổ hay không!”
“Trình lão, ta chỉ là chân chạy vặt thôi!”
Trương Hách hô một tiếng, ta đã đáp ứng rồi, đừng làm phiền ta nữa.
“Chân chạy vặt? Hiện tại ta hoài nghi Thôi Lãng là Vạn Tộc giáo, ngươi nhanh buông hắn ra, bằng không ngươi sẽ mắc tội cấu kết Vạn Tộc giáo!”
“. . .”
Trương Hách nhức đầu, Tô Vũ vội quát: “Trình thự trưởng là Nguyên Thủy giáo chủ, mọi người mau tới bắt lão, ta có chứng cứ, tới Chư Thiên phủ ta sẽ công khai!”
“Ồ!”
Trình Mặc phì cười, “Tiểu tử này, ngươi giỏi lắm, tàn nhẫn đấy! Đưa chứng cứ đây ra xem nào.”
“Tới Chư Thiên phủ rồi nói!”
“Ngươi lấy ra đây, ta không đuổi theo ngươi nữa!”
“Nhỡ ngươi giết người diệt khẩu thì sao, mọi người mau ngăn lão lại, tới Chư Thiên phủ rồi ta sẽ cho mọi người xem chứng cứ, ông ta còn cấu kết cùng Lam Thiên. . .”
Tô Vũ nói lung tung, dù sao cũng chẳng vấn đề gì.
Nếu cứ nói ai là Vạn Tộc giáo mà mọi người đều tin thì xong đời từ lâu rồi.
Trì hoãn được một lúc cũng tốt!
Giờ khắc này, rất nhiều Nhật Nguyệt hành tẩu trên hư không, khu vực hoang dã, một ít Yêu tộc dã ngoại sôi nổi tránh lui, sợ tới mức run chân.
Vài người đi đường cũng dừng bước, cẩn thận nhìn những thân ảnh nhanh chóng chạy đi, đó là cường giả, cường giả đỉnh cấp.
Trình Mặc cách Tô Vũ càng ngày càng gần!
20, 10. . .
Mấy dặm chỉ là mấy ngàn mét mà thôi, đối với bọn họ mà nói, đã có thể nhìn thấy lông tơ của đối phương.
Nơi xa, quân doanh đã hiện bóng dáng, cùng với tường thành sừng sững.
Đã sắp tới Chư Thiên phủ.
Thông đạo Bắc địa Nhân cảnh đi thông chiến trường Chư Thiên.
Lúc này, có Nhật Nguyệt bay lên, cao giọng quát: “Lớn mật, người tới dừng bước!”
Trương Hách chậm lại, Trình Mặc cũng không ngoại lệ, ông cười nói: “Lão Ngô, là ta đây! Ta đến bắt một gian tặc chạy trốn, đừng hiểu lầm!”
Dù là Nhật Nguyệt cửu trọng, tới đây cũng phải quy củ một chút.
Đây là thông đạo thông hướng chiến trường Chư Thiên, vô số cường giả Nhân cảnh trú đóng ở đây.
Nhật Nguyệt cảnh cũng có rất nhiều!
Trong tình huống khẩn cấp, vô địch còn sẽ đến.
Trên tường thành, một vị nam tử dáng người cực kỳ cao lớn cầm rìu nhìn mấy người, sau khi thấy rõ tình huống, hừ lạnh một tiếng, quát: “Đều dừng lại cho ta, hạ xuống đất, không được bay ở Chư Thiên phủ! Lão Trình càng già càng vô dụng, bắt một tên Nhật Nguyệt tam trọng mà đuổi xa như thế!”
Giờ phút này ở trước mặt bọn họ, Trương Hách chỉ là tên yếu ớt.
Trình Mặc vội đáp: “Không tiện hạ nặng tay, sợ đánh chết người, bằng không đã cản được bọn họ từ lâu rồi.”
Nam tử cầm rìu nhìn lướt qua hai người Tô Vũ, Nhật Nguyệt luân chuyển trong mắt, “Đây là tên hái hoa tặc ngủ với Tiểu U phải không?”
“. . .”
Sắc mặt Trình Mặc khó coi, mắng: “Nói chuyện kiểu gì đấy?”
“. . .”
Nam tử cầm rìu ho nhẹ một tiếng, bay lên, “Lão bằng hữu để ý quá làm gì, bắt người đúng không? Ta cũng cảm thấy tiểu tử này không vừa mắt, lần trước Tiểu U đi ngang qua đây, ta nhìn thoáng qua, nha đầu đó gầy đi rất nhiều, để ta giúp ngươi chém hắn!”
Giờ khắc này Tô Vũ đã tuyệt vọng!
Má nó!
Chặn trước chặn sau, còn cho người ta sống hay không?
Khuôn mặt Trương Hách đầy vẻ bất đắc dĩ, truyền âm nói: “Đây là đại năng Chư Thiên phủ, Nhật Nguyệt cửu trọng, ta từ bỏ, lão đệ, lần này không thể trách ta!”
Tiền hậu giáp kích!
Còn đều là Nhật Nguyệt cửu trọng, ta phải từ bỏ thôi!
Các ngươi chơi đi, ta theo không nổi.
Ngay sau đó, Trương Hách dừng bước, Tô Vũ lộ vẻ tuyệt vọng kèm bất đắc dĩ, ta phải làm sao đây?
Hai vị đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng tới bắt hắn, vậy chạy cái rắm!
Bọn họ dừng lại, trong nháy mắt, Trình Mặc và nam tử cầm rìu đều chạy tới, Trình Mặc đắc ý cười, tiện tay tát Trương Hách một cái, Trương Hách không đợi hứng tát đã phá vỡ hư không, bay ngược mấy ngàn mét, trốn chạy trong nháy mắt!
“Thôi lão đệ, nếu rảnh ta sẽ đến Đại Đường phủ thăm ngươi!”
Dứt lời, Trương Hách bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, còn nhanh hơn khi mang theo Tô Vũ, giờ y không chạy thì còn đợi gì?
Chờ bị đánh à?
Y chỉ là Nhật Nguyệt tam trọng, ở địa phương khác là đại năng, ở đây thì không, y sẽ bị đánh, như vậy quá mất mặt.
Lúc này, các Nhật Nguyệt hiện thân bốn phía, nhìn về phía Tô Vũ bị vây quanh như xem xiếc.
Trong lòng Tô Vũ thầm mắng, ta sẽ không bị nhìn thấu thân phận chứ?
Thần văn chữ “m” và chữ “Biến” phát huy tới cực hạn, liễm tức thuật của lão Ô Quy cũng vận chuyển tới cực hạn, Tô Vũ còn dùng cả một vài thủ đoạn che giấu khác.
Nhật Nguyệt cửu trọng không bằng vô địch, nhưng cũng là đám người cao cấp nhất Nhân cảnh, không phải không có khả năng bị nhìn ra thân phận.
Cũng may giờ phút này không ai dùng ý chí lực thăm dò hắn, đó là biểu hiện bất thiện.
Hơn nữa có Trình Mặc tại đây, nếu tra xét Thôi Lãng, ai biết Trình Mặc sẽ làm như thế nào.