Tới nước này, tuy rằng nữ nhân có chút nghi hoặc, nhưng không dò hỏi nữa, bà nhìn về phía Trình Mặc, bình thản nói: “Để hắn đi chiến trường Chư Thiên trước, về rồi lại tới Đại Đường phủ, nên nhận sai thì nhận sai, nên bồi tội thì bồi tội, nên thành thân thì thành thân, không phải Trình U còn chưa trở về sao? Ngươi gấp cái gì!”
Trình Mặc cười tủm tỉm: “Đừng, tiểu tử này gian hoạt lắm, chạy rồi chưa chắc đã bắt lại được! Nếu ở lì chiến trường Chư Thiên không về, vậy hơi khó.”
“Hắn không trở lại, chẳng lẽ đến Thần tộc ở rể à?”
Nữ nhân lạnh lùng nói: “Trình Mặc, không phải ta đang thương lượng với ngươi, mà là thông báo! Ngươi muốn đánh nhau với ta để tranh đoạt người sao?”
“Sao có thể chứ!”
Trình Mặc cười ha hả: “Đánh ngươi thì lão Ngưu lại liều mạng với ta mất, tuy ta có thể tát chết hắn, nhưng là lão bằng hữu mà, ngươi nói đúng không?”
Nữ nhân cạn lời, tới lúc này rồi mà lão già đây còn muốn chiếm tiện nghi.
Trình Mặc nói vài câu, rồi lại nhìn về phía Tô Vũ, “Như vậy đi, trong vòng ba tháng, tiểu tử ngươi nhất định phải trở về, ta tới đón ngươi! Nếu ngươi không trở lại. . . Ha hả, lão Ngô, ngươi giúp ta giám sát hắn, hắn không về, ta đây tự mình ra tiền tuyến bắt hắn, ngủ với cháu gái ta mà không định chịu trách nhiệm ư? Nào có dễ như vậy!”
Bên cạnh, tráng hán cầm rìu cười đáp: “Không thành vấn đề! Ba tháng sau hắn mà không trở lại, ta giúp ngươi đi bắt!”
Hai người nói vài câu, Tô Vũ vội đáp: “Nhất định sẽ trở về! Trình lão, ta không phải loại người nói mà không giữ lời.”
“Sai rồi, ngươi là loại ấy đấy!”
Trình Mặc cười nhạo: “Tiểu tử ngươi còn định lừa phỉnh ta à? Ngươi vừa liếc mắt một cái, ta đã biết ngươi đang nghĩ cái gì! Đừng hòng chạy, không thoát được đâu! Ngươi nhất định phải cưới cháu gái ta, đối xử không tốt với nó, ta liền đánh chết ngươi, đơn giản vậy thôi!”
Tô Vũ đắng lòng, được rồi, hắn gật đầu, “Nhất định sẽ không!”
Thôi Lãng, ngươi xong rồi.
Ta đã cố gắng giúp ngươi giải quyết phiền toái, nhưng ngươi ngủ với người ta mà không chịu trách nhiệm, không phải người tốt, tra nam!
Trình Mặc tươi cười đứng dậy, “Hồng Nhạn, lần này cho ngươi mặt mũi, ba tháng sau ta tới đón hắn đi Đại Đường phủ, tiểu tử, cầm lấy!”
Dứt lời, ông ném một lệnh bài cho Tô Vũ, “Đây là lệnh bài của ta, có việc gì thì đến Đại Đường phủ ở chiến trường Chư Thiên cầu viện, tiểu tử ngươi đừng chết, chết rồi thì không đáng đồng nào đâu!”
Tô Vũ tiếp nhận lệnh bài, vội vàng cười đáp: “Đa tạ Trình lão, ta nhất định sẽ không chết.”
Trình Mặc cười nhạo, rồi nháy mắt biến mất.
Hán tử cầm rìu cũng cười ha hả rời đi.
Bọn họ đi rồi, nữ nhân nhìn về phía Tô Vũ, bình tĩnh nói: “Ta không muốn hỏi nhiều, gần đây chiến trường Chư Thiên không yên ổn, tự mình cẩn thận! Mặt khác, ở ngoài đó, bên chúng ta còn ổn, bên kia sẽ thẩm tra thân phận, có đôi khi sẽ có vô địch tra xét, ngươi quen vị vô địch nào, hoặc là có quan hệ không tồi có thể giúp ngươi không?”
“. . .”
Tô Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp: “Đại Minh Vương, hoặc là Đại Hạ Vương.”
“Bọn họ đều không ở gần đây.”
Nữ nhân lạnh nhạt nói: “Gần đây bọn họ đi tra xét vài thứ, không tuần tra nữa.”
Trong lòng Tô Vũ chộn rộn, vậy ai sẽ giúp mình?
Hắn không thể gạt được vô địch, bình thường còn tốt, người ta sẽ không chủ động tra xét, nhưng ra khỏi thông đạo rồi, đối phương nhất định sẽ tra xét mình.
Ngẫm nghĩ, Tô Vũ lại nói: “Đại Tần vương cũng được.”
“Đại Tần vương. . .”
Nữ nhân suy nghĩ rồi gật đầu, “Vậy ngày mai tiến vào đi, ngày mai Đại Tần vương sẽ khao thưởng một ít binh sĩ theo lệ, khi đó ngươi hãy đi vào!”
“Nghe theo sư nương!”
Nữ nhân không để ý nhiều, đứng dậy nói: “Ngươi ở đây đợi đi, hạn chế ra ngoài! Mặt khác, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, một khi Nhật Nguyệt cao trọng tiếp xúc thân thể ngươi sẽ phát hiện khác thường, tự nghĩ kỹ đi!”
“Đa tạ sư nương nhắc nhở!”
Thì ra là thế!
Tô Vũ gật đầu, hắn bị phát hiện như vậy à?
Aiiz!
Quả nhiên thực lực không đủ thì che giấu không hoàn mỹ, Nhật Nguyệt cao trọng khó có thể nhìn ra cái gì, nhưng một khi tiếp xúc sẽ mau chóng phát hiện sự khác thường.
Nữ nhân mặc kệ hắn, đứng dậy ra cửa.
Trong lòng bà đang đoán xem gia hỏa này là ai?
Hình như lão già họ Ngưu kia giúp hắn làm một ít ngụy trang, hắn còn từng đến Duyệt Tâm đảo, có quan hệ với Đại Hạ Vương, còn biết đúc binh. . .
Về cơ bản, trong lòng bà đã đoán được.
Lá gan tên này không nhỏ!
Lúc này còn dám chạy đến chiến trường Chư Thiên, cũng không sợ bị phát hiện rồi bị cường giả Vạn tộc đuổi giết sao?
Bà mặc kệ, nếu Ngưu Bách Đạo đã biết, tự nhiên là có tính toán của mình, kệ hắn là được.
. . .
Trong phòng, Tô Vũ thở phào một hơi.
Hắn có chút buồn bực!
Thân phận khó che giấu quá, đã nói là không ai biết, kết quả hiện tại gặp cường giả nào cũng có người nhận ra hắn.
. . .
Tô Vũ không ra khỏi đại trạch viện.
Đợi một hồi, có nữ hầu vào cửa, ném một cái rương xuống, trong đó đều là sách, lãnh đạm nói: “Đây là một ít tư liệu về Chư Thiên chiến trường, phu nhân bảo ngươi đọc hết đi.”
Tô Vũ gật đầu, vội hỏi: “Xin hỏi sư nương ta họ gì?”
Ta không biết bà họ gì, mà tên gì thì đã biết.
Nữ hầu nhìn hắn như đang nhìn thằng ngốc, “Ngươi không biết Diệp Bá Thiên à?”
“. . .”
Tô Vũ ngẩn ra, đờ đẫn gật đầu, ta ngốc thật, xin lỗi, Diệp Hồng Nhạn, giờ ta biết rồi.
Nữ hầu nhìn hắn như thằng ngốc rồi mới xoay người rời đi.
Chẳng lẽ tên này bị ngu?
Lúc nói đến Diệp Bá Thiên, nàng cũng ở gần đó, đã nghe thấy hết, vậy mà thằng ngốc này còn hỏi phu nhân họ gì, ngu thật.
. . .
Tô Vũ mặc kệ nàng, hắn cầm sách đọc.
Kỳ thật học phủ cũng có một ít sách giới thiệu về chiến trường Chư Thiên, nhưng Chư Thiên phủ có nhiều hơn và rõ ràng hơn.
Chiến trường Chư Thiên rất lớn!
Lớn thế nào?
Dù sao không thể nhỏ hơn Nhân cảnh, chỉ biết là lớn hơn, lại còn có rất nhiều lối đi thông đến các tiểu giới, có đôi khi đang đi, ngươi có khả năng sẽ rớt vào một tiểu giới, hoàn thành một lần dịch chuyển.
Nếu bị phát hiện thì xong đời.
Nếu không bị phát hiện, vậy ngươi có thể coi đó như một lần xuyên qua dị thế giới.
Lối vào tiểu giới không hiếm thấy ở Chư Thiên.
Nhân tộc chủ yếu chiếm cứ chiến khu phía Đông chiến trường, không phải tất cả phía Đông đều là của Nhân tộc, nhưng Nhân tộc là thế lực bá chủ ở đây.
Chinh chiến không ngừng tại chiến trường Chư Thiên không đơn giản là vì ngăn chặn xâm lấn, chiến trường Chư Thiên có rất nhiều bảo vật, thiên tài địa bảo, di tích thượng cổ, truyền thừa cổ tộc, nơi vô địch tọa hóa. . . cái gì cũng có khả năng gặp được.
Tại đây có rất nhiều cơ duyên.
Còn có cả một ít bảo vật đặc thù, tỉ như Nhật Nguyệt Huyền Hoàng đàm, nơi sinh sản ra Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, chiến trường Chư Thiên có vài nơi có thứ này, cướp đoạt tài nguyên cũng là một mục đích chinh chiến của các tộc.
Nổi tiếng nhất là khu vực trung ương, là Tinh Vũ phủ đệ trong biển sao.
Bình thường Tinh Vũ phủ đệ sẽ phong bế, nhưng mỗi 10 năm lại mở ra một lần, đến lúc đó có thể tiến vào, không xét thực lực, chủ yếu xét tuổi, cốt linh không lớn thì có thể đi vào.
Còn rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, Nhân tộc thì thường không quá 40 tuổi, tốt nhất là khoảng 35 tuổi, quá 35 thì rất có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuổi càng lớn, thực lực càng mạnh, tiến vào Tinh Vũ phủ đệ sẽ càng nguy hiểm.
Cụ thể thì trong sách không nói kỹ càng.